Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Niệm Đệ bị mắng, vẫn cứ cúi đầu không nói lời nào, chỉ biết khóc lóc.
Tề Nghênh Nghênh thấy cô ta như vậy thì biết cô ta đang muốn làm lơ chuyện này! Nằm mơ, con trai của bà ta đã bị đánh thành như vậy, muốn bà ta bỏ qua dễ dàng thế sao?
“Nếu con trai tôi bị đánh vì bảo vệ cô thì tôi không nói, dù sao cô cũng là vợ nó, nó bảo vệ cô là chuyện nên làm. Nhưng cuối cùng lại là vì bảo vệ em trai cô? Còn nhà mẹ đẻ của cô nữa, số tiền lúc trước không đủ để mua một căn nhà đàng hoàng sao? Sao cả nhà cô phải làm như thế?”
Tề Nghênh Nghênh chướng mắt nhất là nhà mẹ đẻ của Hứa Niệm Đệ, mẹ vợ của con cả là bà Ngụy trông có vẻ mi thanh mục tú hơn cha mẹ vợ của Hạ Thành nhiều!
Hứa Niệm Đệ vẫn không nói lời nào, cô ta khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ khiến cô ta trông càng đáng thương hơn. Cô ta yên lặng nhìn chồng, trong mắt có hổ thẹn, còn có bất lực, lập tức khiến Hạ Thành mềm lòng, anh ta chịu đựng cơn đau giải thích cho vợ: “Mẹ, mẹ đừng mắng Niệm Đệ, có một gia đình như vậy cũng không phải lỗi của cô ấy, vả lại đây cũng là chuyện ngoài ý muốn mà? Con cũng không ngờ nhà họ lại ngốc như vậy...”
“Nhà bọn họ xây loạn lên như vậy là không được, bà cụ nhà hàng xóm thế nào rồi? Không có gì nguy hiểm chứ?” Hạ Chí Phi nghe xong tiền căn hậu quả thì cũng biến con trai bị đánh oan. Nếu bọn họ muốn nói lý thì phải tìm nhà mẹ đẻ của con dâu mới đúng, không muốn để chuyện này loạn lên thì mọi người thành thật một chút thì hơn.
“Đã đưa đi bệnh viện băng bó miệng vết thương, nói là không có chuyện gì, chỉ là nháo lên muốn đòi tiền, ai bảo nhà vợ con đập hư tường nhà của người ta?” Hạ Thành thở dài.
“Chuyện nhà bọn họ con đừng nhúng tay vào nữa, lần này xem như một bài học. Nhà họ cưới vợ là chuyện của nhà họ. Tuy mẹ con đang tức giận nhưng lời bà ấy nói không phải không có lý.”
Hạ Chí Phi vừa nói vừa nhìn con dâu: “Vợ Hạ Thành, trước giờ tôi không quan tâm việc nhà, nhưng mà... có chuyện này tôi phải dặn dò cô, nhà ta bây giờ khó khăn lắm mới không loạn lên, tôi không hy vọng vì nhà mẹ đẻ của cô mà nhà chúng tôi nháo đến mức không được yên bình. Nhà tôi đối đãi với nhà mẹ đẻ của cô đã đủ tốt. Em trai của cô không cưới bây giờ thì chờ sau này tìm được người thích hợp hơn rồi hẵng cưới.”
“Cha, em trai cô ấy nói nếu không cưới người này thì sẽ không cưới ai khác.” Hạ Thành bất đắc dĩ.
Tề Nghênh Nghênh hoàn toàn nổi nóng: “Con còn nhớ thương mấy chuyện xui xẻo đó hả? Cũng không nhìn xem nhà kia đòi điều kiện gì? Thế mà lại bắt em trai của vợ con phải mang em trai của cô gái kia sang sống chung, còn phải tìm việc cho em trai cô ta. Sao hả? Con muốn dâng hết cả gia sản cho đám người coi tiền như rác đó à?” Tề Nghênh Nghênh vốn đang nghĩ cách mượn tiền cho con trai, không ngờ tới hôm nay con trai lại bị đánh, vậy số tiền này cũng đừng nghĩ tới nữa, không có cửa đâu!
“Mẹ...” Hạ Thành nóng nảy, chuyện này trong nhà cũng không thể mặc kệ, nếu mặc kệ thì Niệm Đệ phải làm sao?
“Anh Thành, đừng nói nữa, cha mẹ nói đúng, là em không tốt. Em, em đỡ anh về phòng trước nhé?” Hứa Niệm Đệ không muốn để Hạ Thành nói tiếp, cô ta hiểu rõ có nói nữa cũng vô dụng. Chuyện này vẫn phải dựa vào cô ta và Hạ Thành.
Hứa Niệm Đệ đỡ Hạ Thành vào phòng, vừa vào trong cô ta đã bật khóc, khóc đến mức Hạ Thành tan nát cõi lòng: “Vợ à, em đừng khóc, khóc như vậy không tốt cho đứa nhỏ trong bụng.”
“Anh Thành, em biết em trai em không có tiền đồ, làm liên lụy chúng ta, nhưng em cũng không thể nhìn nó liên lụy cha mẹ, chúng ta chỉ giúp nó lần này nữa thôi, sau này không quản đến nữa. Đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng sống thật tốt có được không?” Hứa Niệm Đệ trông yếu đuối như một đóa hoa sen trắng, Hạ Thành có thể không đồng ý được sao?
“Được! Anh chắc chắn sẽ nghĩ cách, nếu không được... không được thì để em trai tới nhà chúng ta ở! Đáng tiếc là còn vướng bận anh cả chị cả. Nếu bọn họ có thể về quê thì tốt rồi, như vậy căn nhà sẽ là của chúng ta, ở cùng hai vợ chồng em trai em là vừa đủ. Cậu em trai của vợ em trai em sẽ đến nhà em ở.”
Hạ Thành vẫn còn nhớ thương căn nhà của Vương Thanh Hòa, đó là cha mẹ mua. Nếu không có Vương Thanh Hòa thì cha mẹ sẽ mua cho anh ta. Nhắc tới cái này, Hứa Niệm Đệ cũng có chút động lòng. Nhưng cô ta cũng biết chuyện này khó mà thành, không nói mẹ chồng, có thể thấy cha chồng rất coi trọng đứa con trai kia, cho dù người ta không về đây thì cha chồng vẫn để ý. Cái nhà này vẫn do cha chồng định đoạt! Còn chuyện để em trai của em dâu tương lai tới nhà họ Hạ thì lại càng không được, mẹ chồng chắc chắn không đồng ý.
“Anh Thành, chuyện này có thể thành sao?” Hứa Niệm Đệ dựa vào anh ta, mờ mịt hỏi.
“Yên tâm, nếu mẹ không cho thì để anh nghĩ cách đuổi cả nhà Vương Thanh Hòa đi. Cùng lắm thì anh đi tìm Hạ Thiên. Hiện tại Hạ Thiên chắc hẳn đang hận c.h.ế.t anh cả rồi.” Hạ Thành hứa hẹn với vợ mình.
Hứa Niệm Đệ cũng có chút áy náy, cô ta không có thù oán gì với nhà anh cả, nhưng nghĩ đến em trai bên nhà mẹ đẻ, Hứa Niệm Đệ vẫn hạ quyết tâm, cô ta yếu đuối tựa vào lồng n.g.ự.c của Hạ Thành, vẫn tỏ vẻ đáng thương: “Anh Thành, mọi chuyện đều dựa vào anh.” Một buổi tối, có không ít người không thể nào yên giấc, trong đó có cả Vương Thanh Phú đang khẩn trương với kế hoạch ngày mai!
Cả buổi tối Vương Thanh Phú đều nghĩ xem ngày mai phải làm sao mới lừa được Vương Thanh Hòa một cách kín kẽ không để lọt một giọt nước, không để bị phát hiện giữa chừng, hơn nữa sau khi Vương Thanh Hòa biến mất, anh ta phải làm sao để rửa sạch hiềm nghi và cuộc sống tươi đẹp về sau. Cứ như thế mà đến khi trời sáng anh ta còn chưa ngủ, đầu óc ngơ ngác, quầng thâm mắt cũng lộ rõ. Anh ta vừa ra khỏi phòng thì đã bắt gặp thằng năm với bộ dáng tương tự, quầng thâm mắt đen sì. Hai người họ trông vô cùng buồn cười.
Chu Kiều Kiều thấy bộ dáng của hai người này thì thầm mắng vô dụng. Nhưng hôm nay là ngày làm chuyện lớn, cô ta cũng không muốn cằn nhằn bọn họ, ngược lại còn đối xử với Vương Thanh Kỳ rất ôn nhu.
“Thanh Kỳ, lát nữa hội hợp đám người kia anh phải cẩn thận một chút. Mọi việc phải cẩn trọng, với em mà nói, không có gì quan trọng bằng anh.” Chu Kiều Kiều hiếm khi có được dáng vẻ ôn nhu như lúc mới kết hôn, tâm tình khẩn trương của Vương Thanh Kỳ giảm bớt không ít, trong lòng cũng thoải mái. Lúc này mới đúng, đây mới là bộ dáng vợ anh ta nên có. Nhìn xem gần đây vợ anh ta thành cái dạng gì? Ngày ngày không phải tìm anh ta náo loạn thì sẽ bắt anh ta làm gì đó.
“Chú năm, chúng ta ăn sáng xong thì chia thành hai đường, anh đi tìm anh cả, bên chỗ chú đừng để xảy ra vấn đề đấy.” Vương Thanh Phú thấy bộ dáng dính dính của hai người này thì rất không vui.
Vợ anh ta còn ở huyện đấy, hơn nữa dù cô ta có tới đây, nhìn diện mạo của cô ta bây giờ thì anh ta cũng chẳng hứng thú nổi.
“Anh hai cứ yên tâm đi.” Vương Thanh Kỳ nhanh chóng bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Hai anh em ăn sáng xong thì lần lượt xuất phát. Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú ra khỏi nhà, vẫn theo thường lệ đưa Bạch Tú Tú đên văn phòng trước. Bạch Tú Tú xuống xe, nhìn chồng mình rồi lo lắng ôm lấy anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");