Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thấy Vương Thanh Hòa và Vương Thanh Phú đi xa, Dư Thành cũng đi lấy chiếc xe đạp để ở con phố sau xưởng đồ hộp, đạp xe chuẩn bị đi báo án, trong lòng vô cùng tò mò về nguyên nhân của chuyện này, nhưng Vương Thanh Hòa trầm mặc ít lời, anh ấy muốn biết thì cũng chỉ có thể chờ chuyện này kết thúc!
Đã đi được một quãng đường xa nhưng trong lòng Vương Thanh Phú vẫn còn suy nghĩ về lời giải thích của Vương Thanh Hòa lúc nãy, anh ta đột nhiên cảnh giác đứng lại, sau đó quan sát xung quanh, thấy bốn bề không có ai thì mới bất an xác nhận với Vương Thanh Hòa: “Lúc nãy anh chỉ muốn xác nhận tôi có nói dối hay không thật sao?”
“Nếu không thì sao?” Vương Thanh Hòa hỏi lại.
Vương Thanh Phú cũng nói không nên lời nhưng anh ta cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hôm qua anh ta chỉ là phấn khích mà quên mất Vương Thanh Hòa là loại người như thế nào? Có thể tin tưởng anh ta dễ dàng như vậy sao? Cũng dễ lừa quá rồi đó?
Thấy Vương Thanh Phú yên tĩnh không động đậy, Vương Thanh Hòa liếc mắt quan sát xung quanh một vòng, đây không phải là một nơi tốt để làm gì đó, vẫn nên đi thêm một chút thì hơn.
“Chú đang hoài nghi cái gì? Hay là chú lừa tôi để làm chuyện gì đó? Trông chú cứ như đang chột dạ sợ hãi, chú hai Vương, chú đang lo lắng cái gì?” Vương Thanh Hòa nhìn Vương Thanh Phú chằm chằm, mặt lạnh như băng cứ như đã nhìn thấu tất cả dọa Vương Thanh Phú sợ tới mức linh hồn nhỏ bé suýt bay mất.
Vương Thanh Phú hút một ngụm khí lạnh, trong lòng lo lắng bồn chồn, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: “Tôi, tôi sợ gì chứ? Tôi chẳng làm gì cả, là anh cầu tôi trước, nếu anh không muốn đi, không tin tôi thì anh về đi. Dù sao anh về rồi thì chứng cứ cũng không còn nữa.” Vương Thanh Phú nói rất nhanh, cố gắng che giấu sự chột dạ của mình.
Vương Thanh Hòa cũng phối hợp với kỹ thuật diễn xuất tệ hại của anh ta, không cam lòng gật đầu: “Được rồi, tôi tin chú. Mau đi thôi, chiều nay tôi còn phải về đi làm đấy.”
Còn muốn đi làm? Đã đi chuyến này rồi thì Vương Thanh Hòa cũng đừng mong có thể về được.
Vương Thanh Phú cười lạnh trong lòng, liếc nhìn anh, hừ một tiếng rồi tiếp tục dẫn đường.
Ở phía sau, Vương Thanh Hòa không chút hoang mang đi theo Vương Thanh Phú, đợi đến khi bốn bề trở nên hoang vắng, Vương Thanh Hòa đột nhiên dừng lại.
Vương Thanh Phú được một đoạn khá xa, lúc quay đầu lại thì phát hiện Vương Thanh Hòa vẫn còn đứng ở chỗ kia. Mắt thấy chỉ cần đi hơn mười phút nữa là tới nơi, người này lại bị làm sao vậy? Vương Thanh Phú nhíu mày như một ông già tám mươi, nổi giận đùng đùng quay lại đón, bất mãn chất vấn Vương Thanh Hòa: “Anh dừng lại làm gì? Không phải anh sốt ruột lắm sao, còn lãng phí thời gian ở đây làm gì?”
Vương Thanh Hòa yên lặng nhìn anh ta, không nói một lời
Ánh mắt của anh khiến Vương Thanh Phú chột dạ: “Anh... ánh mắt này là sao?”
“Không có gì, chỉ cảm giác chú thật ngu xuẩn.” Vương Thanh Hòa vừa nói vừa ngồi xuống tảng đá ven đường.
“Anh mắng tôi ngu? Anh có ý gì, không muốn chứng cứ nữa? Tôi nói anh biết, nếu anh làm tôi tức giận...” Vương Thanh Phú lại muốn uy hiếp.
“Chú có tức giận hay không không quan trọng, về phần chứng cứ, tôi nghĩ là không cần đi cũng sẽ có.” Vương Thanh Hòa mở miệng nói. Vương Thanh Phú lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu muốn bỏ chạy, chỉ là bây giờ trời đã tối rồi, nếu bỏ chạy thì Vương Thanh Hòa cũng sẽ nhanh chóng bắt được anh ta.
“Anh buông tôi ra! Tôi nói cho anh biết, nếu còn muốn lấy chứng cứ thì mau buông tôi ra!” Vương Thanh Phú hô to, trong lòng sợ hãi muốn chết, rất muốn cho mình mấy cái tát tay, sao anh ta lại quên mất chứ? Đi cùng Vương Thanh Hòa thế này, bản thân anh ta cũng sẽ gặp nguy hiểm!
Vương Thanh Hòa nghe thấy lời uy h.i.ế.p chẳng có chút trọng lượng này, thật sự lười phản ứng anh ta.
“Thả chú, sau đó thì sao? Theo chú đến chỗ chú đã nói, sau đó rơi vào ổ mai phục mấy người đã chuẩn bị, nhằm mục đích g.i.ế.c tôi?” Vương Thanh Hòa hỏi lại anh ta.
Vương Thanh Phú sợ ngây người, làm sao Vương Thanh Hòa biết được!
“Có phải anh cả hiểu lầm gì rồi không?” Anh ta run rẩy hỏi.
“Hiểu lầm? Vương Thanh Kỳ đâu rồi? Hẳn là đang chờ sẵn để bẫy tôi có đúng không? Chuẩn bị bao nhiêu người rồi?” Vương Thanh Hòa nhìn dáng vẻ chật vật của Vương Thanh Phú, người nhà họ Vương này, đúng là người nọ còn hiểm độc hơn người kia.
Vương Thanh Hòa biết hết rồi! Trong lòng Vương Thanh Phú âm thầm kêu lên, đồng thời cũng không rõ vì sao mà anh lại biết được!
Vương Thanh Hòa thấy anh ta càng ngày càng sợ hãi thì cười nói: “Nói đi nói lại thì cũng nhờ mấy người nhắc nhở tôi đấy, nếu không phải mấy người bày ra trò này thì tôi đã quên mất thật ra tôi cũng có thể khiến cho mấy người biến mất. À không đúng, hẳn là nhân lúc trên đường đi tới chỗ mấy người bẫy tôi, tôi có thể khiến cho mấy người bốc hơi. Chú nói mà xem, chú biến mất ở nơi này, tôi quay về đi làm có phải là cũng rất hợp lý không? Bọn họ sẽ phát hiện sao? Hẳn là không thể nào, dù sao thì chú cũng đã nói với người trong xưởng là chú khó chịu, muốn đi bệnh viện. Vương Thanh Phú, tôi nhớ không lầm thì giữa hai ta có thù oán. Chú nói xem bây giờ có phải tôi nên báo thù cho bản thân không?” Anh vừa nói vừa đánh giá Vương Thanh Phú đã sợ hãi tới cực điểm.
Vương Thanh Phú bị những lời tùy tiện này của Vương Thanh Hòa dọa cho mất đi ý thức, trực tiếp sụp đổ: “Không được, anh, anh không thể g.i.ế.c tôi, tôi và anh không có thù mà! Lúc trước ở nhà, đối xử không tốt với anh là ý của cha mẹ, sau khi anh ra riêng cũng là người trong nhà tính kế anh chứ không phải là tôi. Tôi và anh hoàn toàn không có thù oán gì cả. Còn nữa, người đẩy vợ anh xuống nước là vợ thằng năm, người muốn bắt cóc con của anh chính là mẹ. Anh không thể làm như vậy với tôi, hai ta thật sự không có thù.”
“Nghe cũng có lý lắm, tiếc là hôm nay tôi không có hứng thú giảng đạo lý. Vương Thanh Phú, không phải chú cũng là người được lợi trong chuyện này sao?” Vương Thanh Hòa cười lạnh.
Vương Thanh Phú trước sau vẫn là một người không thể gánh vác trách nhiệm, nhưng cũng vì anh ta hèn nhét sợ trách nhiệm nên mới dễ bắt chẹt.
Vương Thanh Phú đã bị dọa cho ngớ ngẩn, với sức lực của Vương Thanh Hòa, muốn khiến anh ta biến mất không phải chỉ là chuyện trong tích tắc sao? Không được, tuy ngày lành quan trọng nhưng tính mạng còn quan trọng hơn.
“Anh cả, rốt cuộc anh muốn gì? Em cầu xin anh, chỉ cần để em được sống!” Vương Thanh Phú khóc lóc.
“Chứng cứ, còn phải nói thật với tôi tình huống ở chỗ kia như thế nào.” Vương Thanh Hòa thấy thời cơ đã chín muồi thì lập tức nói ra yêu cầu của mình.
Vương Thanh Phú không hề do dự, run rẩy đáp: “Cha, cha lúc trước có để lại chứng cứ cho em. Em đưa cho anh...”
Anh ta khóc lóc lấy ra một thứ gì đó từ túi áo trong, đó là một tờ giấy trông khá bèo nhèo, bên trên chính là chân dung của Hạ Hữu Đức khi còn trẻ cùng với một thứ đồ vật cũ kỹ, là một chiếc khóa bạc không còn sáng bóng, bên hông khóa bạc còn có khắc tên Hạ Toàn và ngày tháng năm sinh, đại khái là đám người kia đã quên mất thứ này, vả lại lúc Hạ Hữu Đức trộm đồ trong nhà, do quá sốt ruột nên không kiểm tra cẩn thận.
“Cha nói thứ này chắc chắn là của nhà bọn họ. Khoảng một tháng trước cha đã giao cho em, ông ấy nói cả nhà đã đắc tội nhà họ Hạ, sau này đến tỉnh thành thì cũng phải phòng bị bọn họ. Nếu bọn họ ức h.i.ế.p em và vợ chồng thằng năm thì có thể dùng thứ này áp chế bọn họ. Bình thường thứ này do em giữ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì hai vợ chồng thằng năm cũng tình nguyện nghe lời em.”
Vương Thanh Phú khóc đến mức sốc hông, trời đã vào đông, anh ta vừa khóc vừa run, cũng không dám nhiều lời, sợ chọc giận Vương Thanh Hòa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");