Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đừng có nghe chị cả của thím nói bậy, Hữu Đức vào tù rồi, tôi làm bác cả vẫn sẽ chăm sóc Tiểu Thiên. Thỉnh thoảng nó đến đây chơi một lần cũng không có vấn đề gì...” Hạ Chí Phi cảm thấy vợ nói quá khó nghe, tìm cách bổ sung lại.
Hạ Thiên tận dụng mọi thời cơ, cảm động vô cùng nói: “Bác cả! Cháu, chờ sau này cháu thành công rồi, cháu nhất định sẽ dưỡng lão cho bác.”
“Ngoan lắm.” Hạ Chí Phi cảm động ôm lấy đứa cháu trai này.
“Cha, bọn con về rồi nè...”
Bên ngoài, Hạ Minh vui vẻ dẫn theo Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú quay về.
Trong lòng cậu ta đang vô cùng đắc ý. Khó khăn lắm cậu ta mới mời được anh cả chị cả về, nếu anh cả chị cả có thể thân thiết với gia đình hơn một chút, cậu ta sẽ chính là công thần số một!
Mang theo tâm lý này, lúc mở cửa ra, Hạ Minh ước gì có thể đi ngang như cua!
Nhưng mà cậu ta vừa mở cửa ra là lập tức ngẩn người ngay.
Trong nhà, Hạ Chí Phi và Hạ Thiên đang vô cùng cảm động mà ôm lấy nhau.
Hạ Chí Phi còn lộ ra vẻ mặt hiền từ như một người cha.
Vợ của Hạ Hữu Đức và Hạ Toàn thì lộ ra vẻ vô cùng cảm động, cả gia đình hòa thuận vui vẻ.
Hạ Minh ước gì có thể chọc mù hai mắt mình, sau đó đóng cửa lại.
“Anh cả, anh nghe em nói nè...” Hạ Minh xấu hổ muốn tìm cách để giải thích.
Vương Thanh Hòa mỉm cười nói: “Không phải nói bảo bọn anh đến đây ăn cơm sao? Sao em lại đứng ở ngoài không đi vào đi?”
Hạ Minh nghe thế là biết ngay kế hoạch của cậu ta coi như xong rồi!
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đứng cạnh nhau, hoàn toàn cạn lời với người nhà họ Hạ.
Thật sự không biết bọn họ suy nghĩ cái gì nữa, cả gia đình Hạ Hữu Đức đã cứu mạng gia đình bọn họ à?
May mà Vương Thanh Hòa chưa từng đầu tư bất cứ tình cảm gì đối với gia đình này, hôm nay đến đây cũng đã đoán được mấy người Hạ Thiên sẽ đến năn nỉ, cho nên đến đẩy bỏ thêm ít dầu vào lửa.
Nếu không thì anh sẽ đau lòng đến mức nào chứ?
Nhưng mà có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô và Vương Thanh Hòa đến nhà họ Hạ.
Trong nhà, Hạ Chí Phi nghe được tiếng của con trai út cũng nhìn qua.
Phát hiện con trai cả đang đứng trước cửa, lập tức xấu hổ, nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa lần nữa.
Ông ta có chút chột dạ nói: “Thanh Hòa và Tú Tú đến rồi à, mau vào nhà đi. Hai đứa ăn cơm chưa? Trong nhà vừa mới nấu cơm xong, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Hạ Chí Phi liên tục nháy mắt ra hiệu với vợ.
Tề Nghênh Nghênh cũng nhanh chóng sắp xếp mọi người ngồi vào bàn.
Tâm trạng Hạ Thiên có chút bực bội, mấy người này đến chẳng đúng lúc chút nào, anh ta còn đang định chơi chiêu tình cảm tiếp nữa.
Vương Thanh Hòa cũng không khách sáo với bọn họ, dù sao cũng đã đến, phải ăn cơm mới được.
Với lại nếu bọn họ không xấu hổ, anh làm người bị hại, có gì mà phải xấu hổ chứ?
Cả gia đình ngồi xuống, Hạ Chí Phi lập tức quan tâm hỏi con trai: “Thanh Hòa, hôm nay con có bị thương không?”
Vương Thanh Hòa nghe thế liếc nhìn ông ta nói: “Hôm nay lúc Hạ Minh hỏi thăm không phải ông cũng có mặt sao?”
Trên mặt Hạ Chí Phi lộ ra chút xấu hổ: “Cái này, cha cũng chỉ là muốn quan tâm con một chút thôi mà? Hôm nay... Mấy người bị bắt kia, bọn họ có nhận tội hết chưa? Chú ba của con...”
“Về chuyện Hạ Hữu Đức và Vương Thủ Thành cùng nhau thông đồng bắt cóc tôi, tôi đã có chứng cứ rồi. Đúng rồi, hai tội danh cùng phán, chắc là sẽ phán nặng hơn nhỉ?” Vương Thanh Hòa mỉm cười hỏi lại ông ta.
Sắc mặt Hạ Chí Phi lập tức thay đổi kịch liệt: “Con, không phải lúc đó chúng ta đều đã thống nhất ý kiến về chuyện này rồi sao? Sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.”
“Đúng đó anh cả, sao anh lại nói chuyện không giữ lời như thế? Trong khoảng thời gian này tôi và Tuệ Tuệ đều luôn nghĩ cách bồi thường cho anh. Thậm chí đã lâu lắm rồi cha tôi cũng không dám đến nhà bác cả, hiện tại cha tôi đã thảm thế này rồi, sao anh lại còn bỏ đá xuống giếng nước?”
Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt tức giận.
Hạ Toàn giận đến mức quăng chén đi: “Thằng cả, con nhìn thằng con trai ngoan mà con nuôi đi!”
“Ai là con trai ngoan do ông ta nuôi hả?” Bạch Tú Tú nhíu mày, khó hiểu hỏi ngược lại Hạ Toàn.
Cô nhìn cả gia đình này, cảm thấy vô cùng nực cười: “Đừng có nói là mấy người đang nói Thanh Hòa đó nha? Hình như chúng ta còn chưa thân thiết đến mức đó thì phải.”
Vương Thanh Hòa cũng cười theo: “Tú Tú nói không sai. Với lại, nói không giữ lời? Đã thống nhất ý kiến rồi? Mấy người thống nhất ý kiến với ai?”
Anh khó hiểu hỏi ngược lại bọn họ.
Lúc này đến lượt người nhà họ Hạ ngẩn ra.
Mặt của Hạ Chí Phi đã đen đến mức không thể đen hơn, chuyện của Hạ Hữu Đức vốn dĩ đã rất nghiêm trọng rồi, nếu lại công thêm chuyện bắt cóc Vương Thanh Hòa, vậy là tiêu đời!”
“Thanh Hòa, chuyện năm xưa cha và mẹ con đều đã quyết định tha thứ cho chú ba của con rồi.” Hạ Chí Phi không ăn cơm nữa, ông ta nhìn về phía con trai.
“Ừ, tôi biết. Nhưng mà liên quan gì đến tôi chứ? Tôi mới là người bị hại, tôi muốn truy cứu chuyện này thì liên quan gì đến mấy người? Mấy người tha thứ là chuyện của mấy người, tôi truy cứu là chuyện của tôi, chuyện này rất hợp lý mà.”
Thái độ của Vương Thanh Hòa vẫn như cũ.
“Cái thằng này sao mày nói kiểu gì mày cũng không chịu hiểu hả? Mày nhất định phải làm chú ba mày c.h.ế.t mới vừa lòng à?” Hạ Toàn ước gì có thể làm thằng cháu nội này biến mất.
Đây mà là cháu nội gì chứ? Anh đến đây đòi nợ thì có!
“Nếu tội ông ta phạm phải đủ phán tử hình, vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Vương Thanh Hòa lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Lần này đến lượt mọi người nhà họ Hạ trợn tròn mắt.
Bao gồm cả Hạ Minh.
Anh cả tìm được chứng cứ về chuyện này vào lúc nào thế? Cậu ta còn tưởng rằng anh cả thật sự đã hết hi vọng với mọi người trong nhà, cho nên ai làm cái gì anh cũng đều thờ ơ.
Thì ra anh cả là muốn trả thù luôn à?
Cho dù có để ý hay không, cứ trả thù trước rồi tính tiếp?
Hạ Chí Phi siết chặt nắm tay, ông ta nhìn chằm chằm vào thằng con trai cả này, tuy rằng bình thường thái độ của anh rất lạnh nhạt, nhưng lại chưa bao giờ chọc ông ta giận. Ông ta còn tưởng tuy rằng con trai đã thất vọng, nhưng vẫn còn bao dung cho mọi người trong nhà.
Nếu không thì anh sẽ không cam chịu chuyện chú ba của anh.
Kết quả anh đã bắt đầu tìm kiếm chứng cứ từ lâu rồi hả?
“Thanh Hòa, con phải suy nghĩ cho kỹ đó. Nếu như con thật sự làm như thế với chú ba của con, sau này cả gia đình chúng ta không thể nào coi con như người một nhà nữa. Mọi người đều là người một nhà, con đuổi tận g.i.ế.c tuyệt như thế, sau này có phải con cũng muốn đối xử với cha mẹ như thế luôn không?”
Hạ Chí Phi uy h.i.ế.p con trai cả.
Suốt bao năm qua, con trai cả ở nhà họ Vương chưa từng cảm nhận được tình thân gì, đến nơi này, ông ta và Tề Nghênh Nghênh đối xử với anh tốt hơn người nhà họ Vương rất nhiều.
Chắc là anh sẽ suy xét lại nhỉ?
Hạ Chí Phi không quá tự tin nghĩ.
“Chúng ta thành người một nhà lúc nào thế?” Vương Thanh Hòa vẫn cứ vô cùng giật mình ngạc nhìn nhìn ông ta.
Thái độ của Vương Thanh Hòa làm Hạ Chí Phi cảm thấy vô cùng nhục nhã!
“Từ trước đến nay tôi và Tú Tú đều không phải người của nhà họ Hạ mấy người. Còn ông và bà Tề đây không có thù không có oán cũng chẳng có tình cảm gì với tôi, cũng không đáng tôi đối xử với mấy người như Hạ Hữu Đức. Mọi người đều là người xa lạ, tôn trọng lẫn nhau là được rồi.”
Vương Thanh Hòa luôn rất kiệm lời ít nói, lúc này lại nói nhiều hơn.
Người nhà họ Hạ chỉ cảm thấy chẳng có câu nào là êm tai cả!
Cũng không có câu nào làm người ta thích nghe!
“Được, được lắm! Chẳng trách người nhà họ Vương lại đối xử với mày như thế. Tao còn tưởng là vấn đề của bọn họ nữa chứ. Thằng cả, đây là con trai ngoan của con đó.” Hạ Toàn tức giận cười lạnh không ngừng.
“Nếu ông không biết cách nói chuyện thì có thể may miệng lại, người nhà họ Vương không làm người, ông còn đồng cảm với bọn họ nữa à? Xem ra ông cũng không phải là người. Cũng không biết ông là lão súc sinh chủng loại gì mà có thể nói ra những lời này, chẳng trách có thể đẻ ra loại người như Hạ Hữu Đức.”
Bạch Tú Tú nhíu mày, không chút khách sáo mắng ngược trở về.
Người nhà họ Hạ bị hai vợ chồng này nói mà không biết nói lại cái gì.
Ánh mắt Hạ Chí Phi vô cùng âm u: “Không ngờ mày và vợ mày lại đều là người ăn nói sắc bén như thế, là cả nhà tao nhìn lầm mày rồi. Được, sau này hai nhà chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Căn nhà kia cho gia đình mày, tao cũng không nợ gì mày nữa.”
Vương Thanh Hòa đứng dậy, nhìn vẻ mặt của Hạ Chí Phi, bật cười nói: “Ông đừng có làm như mình ấm ức tủi thân lắm, Hạ Hữu Đức hại tôi suýt chết, bắt tôi sống cuộc sống sống hôm nay không thấy được ngày mai ở nhà họ Vương. Hơn hai mươi năm, ông ta năn nỉ vài câu là mấy người tha thứ ngay. Tôi chỉ là làm ông ta chịu trừng phạt đúng tôi mà thôi, vậy mà ông đã chịu không nổi rồi hả? Hạ Chí Phi, ông có tiêu chuẩn kép thái quá rồi đó. À đúng rồi, tranh thủ còn sớm thì nhanh chóng đi thăm ông ta đi, sau này không biết ông ta sẽ ở đâu nữa. Tú Tú, chúng ta đi thôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");