Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đối mặt với lợi ích tuyệt đối, chút khuyết điểm kia của Phương Bất Ngữ cũng chẳng tính là khuyết điểm.
Chu Giải Thư thấy Tiểu Phương đã đi rồi, lập tức nói với Dư Thành: “Cháu đến cung tiêu xã mua ít kẹo quýt về đi.”
Dư Thành cạn lời, sao ông cụ lại dùng phương pháp cũ rích kiểu này để đuổi anh ấy đi chứ?
“Hay là cháu đi ra ngoài ngồi một lúc được không? Cháu không nghe lén hai người nói chuyện, hiện tại trời lạnh như thế, lại đuổi cháu đi xa như vậy, ngài nhẫn tâm sao?” Dư Thành bất đắc dĩ thương lượng với ông ấy.
Kế hoạch bị nhìn thấu, Chu Giải Thư cũng không hề tức giận, trực tiếp từ chối lời đề nghị của anh ấy: “Bảo cháu đi thì cháu cứ đi đi, tôi có suy nghĩ riêng.”
“Được rồi, vậy cháu đi ngay, ngài đừng giận.” Dư Thành cầm lấy tiền mà bà cụ đưa cho mình, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong nhà không còn người ngoài, Chu Giải Thư lại hiền hòa nói với học trò lần nữa: “Thanh Hòa, con có thể nói cho thầy biết chuyện trong nhà con không?”
Lần này Vương Thanh Hòa không từ chối nữa, thầy muốn biết tình hình nên đã đuổi người ngoài đi hết rồi, nếu anh lại không nói nữa thì quá không biết điều.
Với lại anh cũng không phải loại người thanh cao gì, sẽ không từ chối bất cứ người nào giúp đỡ.
Giọng điệu của Vương Thanh Hòa rất bình tĩnh: “Thầy, con là bị người ta trộm đi, sau này mới tìm trở về, chắc thầy đã biết chuyện này rồi đúng không?”
Chu Giải Thư gật đầu nói: “Ừ, chuyện này thầy biết rồi.”
“Nhưng mà, thật ra người trộm con đi là bị chú ba của con sai khiến.”
Chu Giải Thư có chút giật mình hoảng sợ, cái này... vậy mà Hạ Chí Phi còn có thể chịu đựng đứa em trai kia sao?
“Vì mặt mũi, bọn họ quyết định một sự nhịn chín sự lành. Con trai của chú ba con vẫn luôn ở trong nhà họ Hạ. Bởi vì con quay về, cho nên bọn họ cảm thấy con cản trở bọn họ. Cho nên bọn họ lại hợp tác với gia đình đã trộm con đi lần trước, muốn thuê người làm con biến mất. Nhưng mà chuyện này không thành công, người mà bọn họ thuê đã bị người khác theo dõi từ lâu rồi. Hôm nay con bị lừa đi ra ngoài, bọn họ còn chưa kịp làm gì con thì đã bị bắt lại rồi. Hiện tại Hạ Hữu Đức đã bị bắt lại rồi. Lúc trước con đã tìm kiếm được chứng cứ ông ta thuê người trộm con đi. Con đang chuẩn bị lấy chứng cứ này ra để Hạ Hữu Đức chịu trừng phạt đúng tội của mình. Vì chuyện này, nhà họ Hạ lại cãi nhau nữa.”
Vương Thanh Hòa vô cùng nhẹ nhàng kể lại những chuyện này, không kể chi tiết những chuyện khổ sở mà anh đã từng phải chịu.
Dù sao thì có rất nhiều việc cho dù không nói thì người có tâm đều sẽ tự hiểu. Người đã vô tâm thì nói ra cũng vô ích, hoàn toàn không cần lãng phí thời gian.
Vương Thanh Hòa vừa nói vừa lén lút quan sát thầy mình.
Không biết thầy sẽ cảm thấy anh đại nghịch bất đạo, hay là sẽ ủng hộ cách làm của anh.
Chuyện này rất quan trọng.
Chu Giải Thư cũng cạn lời với mấy người nhà họ Hạ này, lúc trước ông ấy thấy Hạ Chí Phi vẫn còn rất bình thường mà, sao lại có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế chứ?
Ông ta bị điên rồi à?
Ông ta già rồi, mấy thứ trong đầu cũng lão hóa mất hết rồi hả?
Người ta đã ăn h.i.ế.p lên đầu con trai mình, nếu không phải Vương Thanh Hòa may mắn, nói không chừng đã c.h.ế.t thật rồi.
Hạ Chí Phi lại còn vì chuyện này mà cãi nhau?
Là trách Vương Thanh Hòa lại vạch trần chuyện lúc trước ra nữa hả?
“Thanh Hòa, con nghe lời thầy, sau này gia đình kia không còn liên quan gì đến con nữa.” Vẻ mặt Chu Giải Thư vô cùng nghiêm túc, cả gia đình này không có ai đứng ở góc độ của học trò. Lúc trước ông ấy chỉ biết học trò là đứa con vừa mới được tìm về, sợ anh không có quá nhiều tình cảm thân thiết với cha mẹ, cho nên mới hỏi thêm vài câu.
Không ngờ cái nhà này lại có nhiều chuyện chấn động như thế. Nếu biết trước như thế thì ông ấy sẽ càng quan tâm cậu học trò này nhiều hơn nữa.
Người nhà họ Hạ đều sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa nghe vậy cũng yên tâm.
Quả nhiên thầy không phải là người không phân rõ phải trái.
“Con muốn kiện tên Hạ Hữu Đức kia hả? Chuyện này, ngày mai con xin nghỉ, thầy đi với con. Để tránh cho lại gặp mấy người nhà họ Hạ kia. Con có chuyển hộ khẩu đến nhà bọn họ không?”
Chu Giải Thư cực kỳ lo lắng.
“Dạ không, con không muốn nhận bọn họ.”
Vương Thanh Hòa nói, Chu Giải Thư vui vẻ hơn rất nhiều. May quá, thằng bé này cũng không phải một người ngu hiếu.
“Từ giờ trở đi, con và bọn họ không có quan hệ gì nữa. Đúng rồi, con trai của Hạ Hữu Đức tên Hạ Thiên đúng không?” Chu Giải Thư nhớ ra, hôm nay hình như Tiểu Phương còn nhắc đến người này với ông ấy.
Nói là tên Hạ Thiên này và con gái của xưởng trưởng khá thân thiết với nhau...
Tiểu Phương còn phải âm thầm đi hỏi thăm xem tên Hạ Thiên này là người như thế nào nữa thì phải?
“Đúng là tên Hạ Thiên.”
Vu Tú Quyên ở bên cạnh vô cùng khẳng định trả lời.
“Vậy được rồi, thằng cha nó làm học trò tôi chịu khổ, hiện tại cha nó vào tù rồi, vậy tôi cũng không cho nó sống yên.”
Chu Giải Thư nói xong, lại đẩy mấy thứ học trò cần học cho anh nói: “Con cứ yên tâm đi, chuyện này thầy sẽ trút giận cho con, con phải dựa theo kế hoạch của thầy, học hành cho chăm chỉ vào. Thanh Hòa, con phải nhớ cho kỹ. Cuộc sống của con còn chưa thể hiện được sự xuất sắc mà lẽ ra nó nên có, cho nên con không cần bị đám bùn lầy kia kiềm hãm bước chân. Con cứ việc đi về phía trước, làm việc mà con nên làm.”
Vương Thanh Hòa siết chặt cây bút trong tay, nếu nói không cảm động thì là đang nói dối.
Giữa anh và thầy, ngoại trừ thầy dạy dỗ cho anh ra, anh chưa từng mang đến bất cứ ích lợi gì cho thầy. Ngược lại thầy đã làm không ít chuyện cho anh.
Chuyện anh có thể làm chính là báo đáp lại ông cụ này.
Có lẽ sẽ khác với cách mà trong lòng ông cụ này tưởng tượng, nhưng mà trăm sông cũng đều đổ về một biển.
Một lúc lâu sau, Dư Thành từ cung tiêu xã về, trên người toàn là tuyết.
“Bên ngoài đang đổ tuyết, ngài biết cách hành người khác quá. Ngài và học trò cưng của ngài nói chuyện xong chưa? Hay là để cháu ra ngoài đắp cái người tuyết nữa hả?” Dư Thành từ bên ngoài đi vào nhà đã bắt đầu càu nhàu.
Nhưng mà tuy rằng ngoài miệng lèm bèm, cơ thể lại vẫn rất thành thật, đưa một túi kẹo quýt to cho Chu Giải Thư.
“Tú Quyên, bà lấy tờ giấy dầu đến cho tôi.” Chu Giải Thư gọi với vào phòng bếp.
Không bao lâu sau, bà ấy đi ra.
Vu Tú Quyên nhìn thoáng qua chồng, thôi, nhịn! Ai bảo bà ấy đã hứa là sẽ chừa chút mặt mũi cho ông ấy chứ.
Bà ấy tìm một tờ giấy dai, đưa cho Chu Giải Thư.
Chu Giải Thư chia túi kẹo quýt kia thành ba phần, gói gọn lại, đưa cho Dư Thành một túi, lại đưa cho Vương Thanh Hòa một túi.
“Sắp sửa ăn tết đến nơi rồi, cho hai đứa một ít kẹo, năm mới cũng có thể sống sung sướng một chút.” Chu Giải Thư nhìn thoáng qua Dư Thành, vui vẻ lại lấy một ít phiếu đường ra.
“Lúc kết hôn hay là sau này có con thì cháu đều phải dùng đến. Cầm lấy đồ của tôi rồi, sau này phải chăm sóc cho học trò của tôi đó.” Ngay lúc Dư Thành đang cảm động, Chu Giải Thư lại bổ sung thêm một câu.
Lập tức làm sự cảm động của Dư Thành giảm đi một nửa.
Anh ấy biết ngay mà, ông cụ này chắc chắn không có ý tốt gì!
Thì ra là đang ở đây chờ anh ấy.
Dư Thành yên lặng cầm lấy mấy thứ này, ngoài miệng cũng không khách sáo: “Vậy thì ngài tìm đúng người rồi, ngài cứ yên tâm đi, chỉ cần có cháu, sẽ không có ai có thể ăn h.i.ế.p học trò của ngài.”
Nói xong, Dư Thành lại nhịn không được cảm thán, vẫn phải là Vương Thanh Hòa mới được! Anh giả nai làm bản thân giống như một đóa hoa yếu đuối, bà con họ hàng trong nhà anh ấy chẳng có ai có được kỹ thuật diễn giống như Vương Thanh Hòa.
Cũng không biết ông cụ nghĩ kiểu gì mà lại cảm thấy Vương Thanh Hòa là một đứa bé đáng thương.
“Nhóc Dư, thuốc xong rồi. Bên ngoài tuyết quá lớn, cháu cầm theo cây dù này.” Vu Tú Quyên đưa thuốc và dù cho Dư Thành.
Dư Thành cực kỳ cảm động: “Vẫn là ngài tốt nhất, cháu đi về đây. Ngày mai cháu sẽ mang dù đến trả.”
Sau khi Dư Thành đi ra ngoài rồi cũng không trực tiếp về nhà, mà chỉ cầm dù đi đến nhà bạn ở gần đó, chuẩn bị chờ lát nữa sẽ đi về cùng với Vương Thanh Hòa.
Anh ấy còn chưa có chuyện vui chưa kịp chia sẻ với Vương Thanh Hòa!
Vương Thanh Hòa học tập vẫn cứ nhanh như mọi hôm, khoảng một tiếng đồng hồ sau đã học xong hết những kiến thức cần học ngày hôm nay.
Tốc độ này làm Chu Giải Thư muốn lao ra ngoài, đè mấy người nhà họ Hạ ra đánh cho một trận tơi bời ngay lập tức.
Mấy người kia là một đống cặn bã chỉ biết lãng phí thời gian của học trò!
“Thầy ơi, con đi về nhé?” Vương Thanh Hòa thấy thầy gật đầu, tỏ vẻ hôm nay anh đã học xong rồi, cho nên đứng dậy muốn ra về.
“Hả? Được, được chứ, con về đi.” Chu Giải Thư đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể làm học trò yên ổn một chút, hay là đổi công việc khác cho học trò nhỉ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");