Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Yên tâm đi, chỉ cần anh có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp em.” Ngoài miệng Hồ Thiên đồng ý rất dứt khoát, trong lòng lại ước gì có thể nhanh chóng rời xa Chu Kiều Kiều.
Hôm nay anh ta không nên đến tỉnh thành!
Lúc trước khi mới gặp được Chu Kiều Kiều, anh ta còn nghĩ đến việc tìm cách lừa thêm một ít công thức nấu ăn gì đó của Chu Kiều Kiều, nhưng mà dọc theo đường đi trò chuyện với cô ta mới biết được, đại khái hiện tại trong tay Chu Kiều Kiều đã không còn cái gì nữa rồi.
Nếu thật sự bị cô ta dính lên, nói không chừng anh ta cũng sẽ xui xẻo giống như mấy người nhà họ Vương.
Với lại... Chuyện người nhà họ Vương đầu cơ trục lợi lương thực còn chưa qua nữa!
Nói không chừng Chu Kiều Kiều đều phải bị liên lụy.
Dạo gần đây chợ đen không bình thường cho lắm, nói không chừng hai anh em nhà họ Trương đã biết được tin tức gì đó, cho nên mới trực tiếp không làm nữa.
Anh ta cũng phải tính đến chuyện đường lui rồi.
“Anh Hồ, anh có thể nghĩ cách cứu chồng em ra giúp em không?” Chu Kiều Kiều hơi nhíu mày, bất lực túm lấy anh ta.
Hiện tại mấy người trong nhà họ Hạ không chịu bị cô ta uy h.i.ế.p nữa, trong tay cô ta cũng không còn thứ gì để nắm thóp khống chế nhà họ Hạ.
Hiện tại có lẽ công việc tạm thời kia cũng sẽ không làm được quá lâu.
Cho dù người nhà họ Hạ không nhúng tay phá hoại thì dựa theo biểu hiện hiện tại của cô ta, chủ nhiệm Cao kia chắc chắn cũng sẽ không giữ cô ta lại.
Cô ta nhất định phải làm Vương Thanh Kỳ quay về, hiện tại trong tay cô ta không có quá nhiều tiền, những phương pháp để kiếm tiền thì cần phải có người giúp đỡ. Nếu như quay về huyện thì hai vợ chồng lão tứ và chị hai cũng sẽ không nghe lời cô ta.
Nói không chừng chị hai sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta luôn.
Cho nên tốt nhất là có thể làm chồng cô về, nếu cô không có tiền, vậy thì vẫn phải trông cậy vào anh ta.
Nếu anh ta có thể đi ra ngoài, vậy giấc mộng kia còn có thể tiếp tục thực hiện.
Đây đã là phương pháp tốt nhất mà cô ta có thể nghĩ ra được.
Cô ta yêu cầu một cách đương nhiên, Hồ Thiên nghe xong mà trợn tròn mắt.
Cô ta cũng dám đưa ra yêu cầu thật đó, sao cô ta không yêu cầu anh ta cho cô ta lên làm xưởng trưởng nhà máy luôn đi? Tội mà mấy người kia phạm phải, bị bắt tại trận, cho dù ai đứng ra thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua được.
Còn nói cái gì mà cứu chồng cô ta ra?
Nếu anh ta có thể làm được thì còn cần ở chỗ này dụ dỗ cô ta chỉ để lấy mớ công thức nấu ăn kia sao?
Ngoại trừ may mắn ra, trong đầu cô ta còn có cái gì nữa!
Hồ Thiên cố đè xuống ý định mắng cô ta một trận, mỉm cười đồng ý: “Anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà có khả năng không thể thực hiện được, nhưng mà em phải chuẩn bị sẵn tâm lý trước đi. Nếu thật sự không được thì tìm người khác gả đi đi.”
Chu Kiều Kiều nghe xong, dời mắt nhìn về phía Hồ Thiên.
Hồ Thiên càng luống cuống hơn, sao anh ta sẽ cưới cô ta được chứ?
Nếu cô ta vẫn luôn may mắn thì anh ta sẽ còn có chút động lòng. Nhưng mà hiện tại cô ta làm gì còn có vận may gì chứ, nếu như may mắn thì sao cô ta lại thành ra bây giờ được?
“Anh còn phải ngồi chuyến xe lửa buổi tối để quay về, chờ anh nghĩ ra cách lại liên lạc với em.” Hồ Thiên nói xong lập tức bỏ chạy.
“Anh Hồ, anh...” Chu Kiều Kiều còn chưa nói xong, anh ta đã chạy mất dép.
Cô ta dậm chân một cái, suýt chút nữa đã trượt chân rồi.
Trong lòng cô ta càng lúc càng bất an hơn, hiện tại cô ta đã bắt đầu xui xẻo rồi sao?”
Lúc trước cô ta không nên đến tỉnh thành, nếu không phải tại Bạch Tú Tú, sao cô ta lại sẽ đến tỉnh thành chứ? Tất cả đều là vì Bạch Tú Tú!
Rốt cuộc thì Bạch Tú Tú đã lấy đi cái gì của cô ta, làm hại cô ta đi đâu làm gì cũng không suôn sẻ thế này.
Vẻ mặt Chu Kiều Kiều trở nên tối tăm vặn vẹo, cô ta cúi đầu đi về nơi ở hiện tại của mình.
Cô ta vốn dĩ không muốn quay về, nhưng mà hiện tại cô ta không thể khống chế người nhà họ Hạ, người nhà họ hạ cũng sẽ không làm gì được cô ta.
Sau này cô ta không có cách để kiếm tiền nữa rồi, nhất định phải chi tiêu tiết kiệm mới được.
Thái độ lúc nãy của anh Hồ trông cũng không giống như là muốn giúp đỡ cô ta.
Người nhà họ Vương, chẳng có ai là thông minh hết!
Chỉ là chút chuyện nhỏ thế thôi mà cũng làm không xong, nếu như chuyện này thành công, cô ta cũng không dám tưởng cô ta sẽ vui vẻ đến mức nào!
Nếu thành công là có thể nhìn thấy Bạch Tú Tú thê thảm rồi.
Chu Kiều Kiều bực bội quay về phòng nhỏ, trong nhà tối đen như mực, cũng lại làm cô ta nguyền rủa mấy người không chịu làm việc theo đúng ý cô ta.
Trong nhà Hạ Hữu Đức.
Sau khi cả gia đình Hạ Thiên quay về, Hạ Thiên vẫn luôn không quá vui vẻ.
Anh ta nhìn về phía Hạ Tuệ Tuệ đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, cực kỳ ghét bỏ nói: “Tuệ Tuệ, sau này em đừng đến nhà bác cả nữa, em vừa mới đến đó là bác cả sẽ nhớ đến những chuyện em làm. Em và Kỷ Phong cũng chỉ biết thêm phiền cho anh thôi!”
Hạ Tuệ Tuệ nghe thế, giận đến đơ ra.
“Gì nữa, đây cũng thành lỗi của em à? Không phải là anh nằng nặc bắt em phải đi theo sao? May mà lúc nãy Kỷ Phong không theo chúng ta vào nhà, nếu không thì anh ấy cũng sẽ bị con điên Hạ Vi kia đánh luôn. Đây đều là do anh cứ kiên quyết muốn dẫn hai đứa em đến, sau này chuyện liên quan đến nhà họ Hạ, anh cũng đừng kêu em nữa.”:
Mặt Hạ Tuệ Tuệ đã sưng lên, Hạ Vi tát hai bạt tay chẳng nhẹ chút nào.
Trên đường đi Kỷ Phong cũng đã nghe Hạ Tuệ Tuệ ấm ức tủi thân nói nữa ngày, lại càng bực bội ghét Hạ Vi hơn.
Anh ta thích Hạ Tuệ Tuệ, không thích Hạ Vi, anh và Hạ Tuệ Tuệ yêu thích lẫn nhau, Hạ Vi sao cứ thích quấn lấy bọn họ thế?
“Ngày mai chúng ta lập tức quay về nhà họ Kỷ, chuyện của nhà anh thì tôi và Tuệ Tuệ sẽ để ý đến, nhưng nếu dính đến gia đình nhà Hạ Vi thì anh đừng đến tìm chúng tôi.” Kỷ Phong bảo vệ Hạ Tuệ Tuệ, cảnh cáo Hạ Thiên xong hai người lập tức rời đi.
Hạ Thiên bị hai người mắng chửi tập thể, xấu hổ không lên tiếng trả lời.
“Tiểu Thiên, cha của con... con thật sự không thể cứu cha con sao?” Hạ Hữu Đức có chút nức nở khóc hỏi con trai.
Bà ta vẫn còn chưa từ bỏ ý định.
Trong nhà này, chuyện gì bà ta cũng đều nghe theo lời chồng, hiện tại chồng bà ta xảy ra chuyện này, Hạ Thiên lại còn trẻ.
Sao có thể chống đỡ được gia đình này chứ.
“Không thể, ngày mai chúng ta lập tức đi xử lý cắt đứt quan hệ với cha, sau này ông ấy sẽ không còn quan hệ gì với chúng ta nữa. Mẹ, sau này nếu như không có việc gì thì mẹ nhớ đến nhà bác cả chơi nhiều hơn, ngày mốt con sẽ dẫn bạn gái con đến nhà bác cả. Đến lúc đó mẹ cũng đi chung luôn đi. Bác cả sẽ không đuổi chúng ta, chờ con và em ấy xác định mối quan hệ hẹn hò rồi, cuộc sống nhà chúng ta mới thật sự tốt hơn. Con có một người cha vợ là xưởng trưởng, còn có gì phải sợ nữa chứ?”
Hạ Thiên ngẫm lại cuộc sống sung sướng này, lập tức cảm thấy tương lai tràn ngập hi vọng.
Quả nhiên, trong cái nhà này, người thật sự liên lụy anh ta chính là cha! Hiện tại cha vào tù rồi, tương lai của anh ta sẽ tràn ngập ánh sáng.
Thấy con trai đã hạ quyết tâm, vợ Hạ Hữu Đức chỉ có thể thành thật nghe lời anh ta.
Trời vừa mới sáng.
Phố lớn ngõ nhỏ trong tỉnh thành lại trở nên náo nhiệt.
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú đều dậy sớm, tối hôm qua tuyết rơi suốt một đêm, tuyết trong sân cũng sắp cao bằng đầu gối rồi.
Vương Thanh Hòa ngồi dậy pha cho vợ một ly nước mật ong trước, sau đó mới đi lấy nước ấm cho cô rửa mặt.
Trong phòng bếp, bà Ngụy đang nấu cơm. Ngày hôm qua còn chừa lại hơn phân nửa nồi canh gà, để dành sáng nay cả nhà đều ăn.
Thịt gà bị lấy ra hầm với khoai tây, canh gà thơm phức và thịt gà, bà Ngụy đang cắt mì, chuẩn bị nấu mì cán tay.
Nhìn thấy con rể thức dậy, bà lên tiếng chào hỏi rồi tiếp tục làm việc.
Vương Thanh Hòa thì đi ra ngoài quét tuyết.
Mãi đến khi ăn cơm anh mới đi vào nhà.
“Tuyết rơi to như thế, không thể nào lái xe đi được, hai đứa con cũng đừng mang cơm theo, ăn cơm ở nhà ăn đi.” Bà Ngụy nhìn con đường ở bên ngoài, quay đầu nói với hai người bọn họ.
“Được rồi, nghe lời mẹ.” Bạch Tú Tú đồng ý.
Cô nhìn chồng nói: “Thanh Hòa, hôm nay anh sẽ đi trình chứng cứ đúng không?”
“Ừ, anh đưa em đến tổ dân phố đi làm trước, sau đó lại đi trình chứng cứ.” Giọng điệu Vương Thanh Hòa vô cùng dịu dàng, nhưng mà thái độ thì không thể nào từ chối được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");