Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư Thành cầm theo thuốc, trong lòng tính toán xem tiếp theo đây anh ấy phải làm cái gì mới có thể giúp đỡ được.
Sau khi Dư Thành rời đi, khoảng nửa tiếng sau, Vương Thanh Hòa cũng kết thúc việc học tập ngày hôm nay.
“Thanh Hòa, con đi về nhớ hỏi vợ cơn, ngày mai lại trả lời Tiểu Phương. Đi qua bên đó cũng không cần lo con sẽ mang đến phiền phức gì cho bọn họ, đây là cái giá bọn họ nên trả.” Chu Giải Thư đưa học trò ra ngoài, lúc Vương Thanh Hòa sắp ra đến cửa, ông ấy còn không quên dặn dò thêm lần nữa.
Chỉ thiếu điều không nói thẳng thầy đây đã trả giá rất lớn.
Nhưng mà ông ấy không có ý định nói những lời này, nói nhiều, trong lòng học trò chắc chắn sẽ luôn nhớ kỹ.
Ông ấy sắp xếp chuyện này là ý muốn của ông ấy, cũng không muốn tăng thêm áp lực cho học trò.
Vương Thanh Hòa cũng hiểu được ý của thầy, cho nên không hỏi thêm gì nữa.
Chờ sau này anh thân thiết với bí thư Phương hơn sẽ tự hỏi anh ấy.
Thầy không nói thầy đã trả giá thứ gì thì anh cũng sẽ tự tìm hiểu được.
Thấy thầy sợ anh có gánh nặng, Vương Thanh Hòa cũng biểu hiện vô cùng thản nhiên: “Thầy cứ yên tâm đi, con đều nhớ rõ.”
“Đi về đi.” Chu Giải Thư chờ Vương Thanh Hòa đi rồi, sau đó mới đóng cửa lại.
Vu Tú Quyên nhìn chồng mình, cười nói: “Ông đó, thằng bé Thanh Hòa này có duyên phận với ông đến thế à?”
“Chứ còn gì nữa? Thằng bé này trời sinh đã phải làm học trò cho tôi rồi, Tú Quyên, tôi có dự cảm, thằng bé này chắc chắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của tôi.” Chu Giải Thư vô cùng chắc chắn, thật ra trong lòng ông ấy cũng không biết vì sao mình sẽ có loại suy nghĩ này.
Nhưng mà ông ấy lại vẫn cứ cảm thấy, đến tuổi của ông ấy, luôn sẽ có một chút dự cảm về vận mệnh.
“Tuy rằng tôi cũng rất thích thằng bé này, nhưng mà tôi cảm thấy tâm nguyện kia của ông không phải điều mà con người có thể hoàn thành được.” Vu Tú Quyên không chút do dự giội nước lã.
Bà ấy vừa bưng đồ ăn lên bàn, vừa tiếp tục thành thật khuyên nhủ với ông ấy: “Giải Thư, muốn làm cho tất cả mọi người đều có cơ thể khỏe mạnh ít bị bệnh, làm cho những loại thuốc bởi vì có dược liệu quá trân quý kia có thể phổ cập đến tay của tất cả mọi người. Đây không phải là tâm nguyện, đây gọi là mơ mộng. Ông cũng đừng làm khó Thanh Hòa, áp lực lớn như thế đè lên người thằng bé, sau này thằng bé phải làm thế nào đây? Thằng bé đã đủ khổ rồi.”
Vu Tú Quyên nhíu mày, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở Chu Giải Thư chuyện này.
“Tôi biết chứ, tôi là ôm chút hi vọng mà thôi, sao tôi có thể nói chuyện này cho học trò tôi nghe được chứ? Kiếp này mọi sự tham lam của tôi đều dồn hết vào chuyện này rồi.” Chu Giải Thư thở dài nói.
Bên kia Vương Thanh Hòa vừa về đến nhà, lập tức nói lại cho vợ nghe chuyện thầy vừa mới nói.
Bạch Tú Tú vừa nghe nói đến chuyện đến nhà máy dược phẩm đi làm là trực tiếp từ chối ngay: “Công việc hiện tại của em rất tốt, có anh làm việc ở nhà máy dược phẩm là được rồi. Với lại không phải anh đang tìm việc cho hai anh em Tiểu Trương sao? Công việc lần này không phải có thể vừa khéo cho bọn họ một cái sao? Chúng ta bảo bọn họ làm việc cho chúng ta, dù sao thì cũng phải bày tỏ thành ý gì đó.”
Bạch Tú Tú rất thích công việc hiện tại, làm việc cũng thuận buồm xuôi gió.
“Vậy nhường cho hai anh em Tiểu Trương vậy.” Vương Thanh Hòa không khuyên vợ mình nữa, Bạch Tú Tú không đến nhà máy dược phẩm cũng tốt.
Vấn đề cái vòng tay của cô còn chưa hoàn toàn giải quyết xong.
Với lại anh cũng không biết kế hoạch của anh có bị bại lộ hay không, nếu mấy năm tới mà có xuất hiện sơ sót gì, chỉ cần Bạch Tú Tú không làm việc chung với anh thì anh sẽ không làm Bạch Tú Tú có nguy hiểm gì.
Quan trọng nhất chính là cô chỉ cần làm việc cô thích là được.
Chờ thêm vài hôm nữa anh đến tìm thầy xin một ít hạt giống dược liệu về, không gian của Tú Tú cũng cần tiếp tục thăng cấp rồi.
Chỉ khi nó thăng đến cấp bậc nhất định thì mới đủ để duy trì kế hoạch của bọn họ.
“Chờ Tiểu Trương đến tỉnh thành rồi, anh cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút.” Bạch Tú Tú cũng rất vui vẻ.
Hai người tiếp tục câu được câu không mà trò chuyện với nhau, Vương Thanh Hòa ôm vợ, nỗi bất an trong lòng cũng dần dần biến mất.
Từ sau khi cơn ác mộng kia bắt đầu, anh không ôm Bạch Tú Tú thì không thể nào ngủ được.
Bạch Tú Tú cũng đã quen với việc chồng cô càng ngày càng dính người, may mà đây là mùa đông, nếu là mùa hè thì cô nhất quyết sẽ không cho anh ôm!
Đêm khuya, bên ngoài lại có tuyết rơi rất lớn.
Mùa đông này tỉnh thành đổ tuyết nhiều hơn năm ngoái rất nhiều.
Bởi vì sắp sửa nghỉ tết, hơn nữa Chu Kiều Kiều lại đột nhiên biến mất, cho nên công việc ở tổ dân phố cũng cực kỳ nhiều.
Tất cả mọi người trong tổ dân phố đều phải tăng ca làm thêm giờ.
Cuối cùng mới chịu đựng được đến ngày nghỉ.
Chiều ngày hôm nay, mọi người trong văn phòng đều bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình, lần này sẽ nghỉ đến năm sau mới đi làm lại.
Những thứ thường dùng không thể để lại nơi này.
Chủ nhiệm Cao bận rộn hơn nửa ngày mới quay về văn phòng, sắc mặt của bà ấy không được đẹp cho lắm.
Thấy mọi người đều đang dọn dẹp đồ đạc, cũng không cố ý bảo mọi người dừng lại mà trực tiếp vào thẳng chủ đề chính: “Mọi người, công nhân tạm thời Chu Kiều Kiều của văn phòng chúng ta trải qua thẩm vấn, hiện tại đã tạm thời bị bắt giam vì tội đầu cơ trục lợi lương thực và xúi giục chị dâu đẩy người khác xuống nước. Chắc là sẽ có phán quyết chính thức nhanh thôi. Lúc nãy huyện của cô ta vừa mới gọi điện thoại đến chỗ chúng ta, tôi mới biết được tin này. Mọi người nhất định phải coi đây là lời răn, làm việc chăm chỉ, làm người tốt. Nhất định không được bắt chước những người xấu xa ác độc kia, biết chưa?”
Chủ nhiệm Cao dặn dò mọi người vài câu, lại nghĩ đến lời người bên kia nói, người cô ta muốn hại chính là Bạch Tú Tú, trong lòng bà ấy lại càng hối hận hơn.
Sao bà ấy lại đưa một mối tai họa như thế đến đây chứ?
Cũng may là đã bị bắt.
“Cũng muộn rồi, mọi người về nhà sớm đi, năm sau gặp lại.”
Chủ nhiệm Cao nói, cũng đi sửa soạn đồ đạc của mình.
Vừa đến giờ tan ca, mọi người chạy ra ngoài nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Đi ra ngoài rồi, Vương Thanh Hòa vẫn cứ đến đúng giờ như mọi hôm.
Vương Thanh Hòa cầm lấy cái túi đầy ắp đồ của vợ.
“Công việc mới của anh đã xử lý xong hết chứ?” Bạch Tú Tú quan tâm hỏi anh.
“Đã xử lý xong hết rồi, hôm nay đã đến nhà máy dược phẩm báo danh, Tiểu Trương cũng đến rồi. Anh thuận tiện tìm giúp cậu cậu một căn nhà cách nhà chúng ta không xa, ngày mai là có thể đi làm. Đến nhà máy dược phẩm làm vài ngày rồi cũng nghỉ tết. Lẽ ra thì chờ đến sang năm anh mới bắt đầu đi làm. Nhưng mà Phương Bất Ngữ nói anh có thể dùng mấy ngày này để làm quen công việc, trực tiếp nhận việc luôn cũng có thể tránh đêm dài lắm mộng. Cho nên hôm nay đi xử lý thủ tục nhận việc, ngày mai chính thức đi làm.”
Vương Thanh Hòa giải thích một chút tình huống sau đó, Bạch Tú Tú ôm lấy eo anh, hai người cùng nhau quay về nhà.
Lúc hai người về đến nhà, nhìn thấy Hạ Minh từ hẻm nhỏ bên kia đi đến.
Hạ Minh vừa nhìn thấy anh cả chị cả thì vội vàng bước nhanh vài bước.
“Anh cả chị cả, hai anh chị mới vừa về sao? Nhà máy mới thế nào? Hạ Thiên có ăn h.i.ế.p anh không?” Hạ Minh cực kỳ lo lắng, tuy rằng nhà máy dược phẩm mà anh cả chuyển đến tốt hơn nhà máy đồ hộp nhiều, nhưng mà Hạ Thiên cũng đang làm việc ở nhà máy dược phẩm đó!
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú cùng nhau xuống xe đạp, Bạch Tú Tú mở cửa, ba người cùng nhau đi vào nhà.
Bà Ngụy còn đang ở trong phòng bếp nấu cơm, nhìn thấy Hạ Minh đã mấy ngày không gặp cũng cực kỳ vui vẻ: “Tiểu Minh đến rồi à, hôm nay thím nấu đồ ăn ngon cho cháu.”
“Cảm ơn thím.” Hạ Minh đi vào phòng, cậu ta cực kỳ quan tâm chuyện của anh cả.
Vào nhà rồi, Vương Thanh Hòa cũng trả lời câu hỏi của cậu ta: “Anh còn chưa gặp được Hạ Thiên, nghe bí thư của xưởng trưởng nhà máy dược phẩm nói anh ta đã chia tay với con gái xưởng trưởng rồi, đại khái cũng là vì chuyện này? Anh ta đã nghỉ làm hai ngày rồi.”
Hạ Minh nghe thế, vừa định nói Hạ Thiên đáng đời.
Nhưng mà đột nhiên nghĩ đến lần trước mẹ có nói hình như bà ta đang định trả thù Hạ Thiên vì chú ba đã dạy hư bọn họ!
Tiêu đời!
Nếu để Hạ Thiên biết được chuyện này thì?
Hạ Minh lập tức ngồi không yên: “Anh cả, em phải đi về trước.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");