Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Thiên nhìn Hạ Chí Phi, vẻ mặt vô cùng trào phúng, trong lòng Hạ Toàn tức khắc nổi lên dự cảm bất hảo, hỏng rồi! Không phải Hữu Đức đã nói gì đó với tên nghiệp chướng này rồi chứ? Vừa rồi tên nghiệp chướng này đã dùng chuyện kia để uy h.i.ế.p ông ta! Hạ Toàn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng, cũng không thể tiếp tục bàng quan, ông ta cảnh cáo Hạ Thiên: “Tiểu Thiên, cháu không được nói bậy.”
“Cha, con cũng rất muốn biết, nguyên nhân mấy năm nay cha vẫn luôn thiên vị Hữu Đức mà Hạ Thiên muốn nói là gì. Mấy năm nay con thật sự hoài nghi con không phải là con ruột của cha.” Hạ Chí Phi lạnh lùng nói.
Hạ Thiên trào phúng liếc nhìn Hạ Toàn: “Bác cả, nếu bác muốn biết thì không được điều tôi đi.”
“Không thể nào, chỉ là nếu cháu nói thì tôi sẽ không để cháu đến nơi quá vất vả. Hạ Thiên, cháu đừng tiếp tục vọng tưởng hãm hại gia đình tôi, vì để giúp cháu mà tôi đã khiến cho con trai của mình phải thiệt thòi. Cả nhà mấy người cũng đã hại nhà tôi đủ thảm, sức chịu đựng của tôi cũng đã tới giới hạn rồi.” Hạ Chí Phi chỉ hận thời gian không thể quay về mấy ngày trước, nếu biết Hạ Thiên là một người tàn nhẫn độc ác như thế này thì ông ta sẽ không vì giúp đứa cháu này mà xin giảm thời gian ngồi tù cho Hữu Đức đến nỗi trở mặt với con trai cả.
Sắc mặt Hạ Thiên vô cùng u ám, làm sao bây giờ? Trừ phi anh ta không muốn công tác ở nhà máy nữa, bằng không thì không còn cách nào khác, nhưng nếu không làm ở nhà máy thì anh ta có thể làm ở đâu? Bác cả quen biết rất nhiều người, nếu những người khác cũng... Hạ Thiên vô cùng tuyệt vọng, lại càng hận lão già Hạ Toàn này không biết phối hợp.
“Được, nói thì nói.” Hạ Thiên cười lạnh.
“Hạ Thiên!” Hạ Toàn chỉ hận không thể xé nát miệng anh ta.
“Bác cả, bác thân sự là con ruột của ông nội, dù sao bề ngoài của hai người cũng có điểm tương tự mà.” Hạ Thiên nói.
Hạ Chí Phi nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần là cha con ruột là được, ông ta chỉ sợ mấy năm nay... chỉ là nếu ông ta cũng là con ruột thì tại sao cha lại thiên vị Hạ Hữu Đức?
“Nhưng thật đáng tiếc, bác không phải là con ruột của bà nội.” Hạ Thiên tiếp tục buông lời tàn nhẫn.
“Hạ Thiên, tên nhóc khốn nạn, mày bớt bịa đặt nói dối đi.” Hạ Toàn nổi trận lôi đình.
“Ông nội, có phải sự thật hay không thì rất dễ tra ra mà. Bà nội của tôi căn bản không phải là vợ chính thức của ông, ông chê vợ chính thức của mình già hơn ông hai tuổi, còn không hiểu ông cho nên mới âm thầm ra ngoài vụng trộm với bà nội của tôi, sau đó còn hạ độc vợ chính thức của mình, khiến sức khỏe của bà ấy càng ngày càng suy yếu, còn không mời bác sĩ cho bà ấy, chờ bà ấy c.h.ế.t bệnh, ông còn chiếm hết của hồi môn của bà ấy làm của riêng cho nên cuộc sống của nhà ông mới tốt lên, còn cưới bà nội tôi vào cửa. Lúc đầu bà nội tôi không sinh được con nên mấy người vẫn đối xử với bác cả khá tốt, về lâu về dài chính mấy người cũng đắm chìm trong đó, ai ngờ sau này bà nội lại sinh ra cha tôi. Kể từ đó mấy người bắt đầu thiên vị cha tôi, chờ đến lúc bác cả ra ngoài lang bạt thì một nhà ba người mấy người mới sống thư thái. So với vợ chính thức của ông thì bà nội tôi mới là người ông yêu, cho nên ông mới thương cha tôi chứ không thương bác cả.” Hạ Thiên thuật lại toàn bộ những gì mà trước kia cha anh ta đã nói với anh ta. Cha nói là bà nội nói cho cha nghe những chuyện này. Trước khi bà nội chết, lo lắng sau này ông nội đối xử với cha không tốt cho nên mới nói chuyện năm xưa cho cha biết. Nếu ông nội vẫn đối xử tốt với cha thì những lời này sẽ mãi mãi là bí mật, sau đó cha lại nói với anh ta.
Sắc mặt của Hạ Chí Phi vô cùng khó coi, ông ta lạnh nhạt nhìn người cha mà mình đã tôn trọng suốt mấy năm nay: “Lời Hạ Thiên nói có phải là sự thật không?”
“Chí Phi, con biết mà, Hạ Thiên có bao giờ nói thật, rõ ràng là nó...” Hạ Toàn vội vã giải thích.
“Con hỏi cha có phải là thật hay không, sau đó con cũng sẽ tự đi tra. Tuy đã qua lâu nhưng vậy nhưng cũng không phải không còn ai cùng thời với cha, cũng có thể tìm được hàng xóm láng giềng cũ, chỉ cần có chỗ nào khả nghi là con sẽ hỏi cho tới cùng.” Hạ Chí Phi uy h.i.ế.p Hạ Toàn.
Hạ Toàn lập tức trầm mặc, hơn nửa ngày sau ông ta mới mở miệng: “Đúng, nhưng là mẹ mày sai, là bà ta không đủ ôn nhu không đủ hiền huệ, ỷ vào bối cảnh gia đình tốt mà suốt ngày chỉ trỏ tao. Bà ta xứng đáng!”
“Xứng đáng?” Hạ Chí Phi đỏ hết cả mắt.
Chẳng trách mấy năm nay ông ta cứ cảm thấy kỳ lạ, vì sao ông ta và Hữu Đức đều là con của cha mẹ mà bọn họ chỉ yêu thương Hữu Đức. Ông ta cũng đã nhiều lần tự lừa bản thân rằng ông ta là con trai cả nên cha mẹ sẽ kỳ vọng nhiều hơn, hơn nữa người nhà đã trả giá vì ông ta quá nhiều. Nhưng chân tướng lại hiện ra ngay trước mặt, ông ta thật sự không thể chấp nhận được. Ông ta vì cả gia đình sát nhân này mà đẩy con trai cả của mình đi thật xa sao?
“Hạ Toàn, nếu ông còn dám xuất hiện trước mặt tôi thì tôi sẽ đi tìm chứng cứ, đưa ông tới nơi ông nên đến.” Hạ Chí Phi không hề muốn nhìn thấy hai ông cháu nhà này nữa! Cả Hạ Hữu Đức kia nữa!
Hạ Minh đi theo ăn dưa nhưng không ngờ lại nuốt trúng một quả dưa to như vậy. Cậu ta khiếp sợ không biết phải nói gì mới tốt, chuyện này... chuyện này thật đúng là ngoài dự đoán! Cậu ta cảm giác cha mình đã sắp vỡ vụn rồi. Nhưng mà tại sao anh cả lại đột nhiên gợi ý cho cậu ta đưa cha tới đây? Anh cả đã biết được chuyện gì rồi? Không thể nào, dù là thần phật thì cũng không biết được. Hạ Minh không hiểu. Ngày mai cậu ta phải đến nhà anh cả hỏi mới được. Nếu anh cả vẫn còn làm việc với xưởng đồ hộp thì tiện hỏi rồi, bây giờ chỉ có thể tìm tới nhà hỏi thôi...
“Chí Phi, chuyện năm đó đã qua nhiều năm như vậy. Tốt xấu gì tao cũng là cha mày, mày lại tuyệt tình như vậy sao?” Hạ Toàn trợn tròn mắt.
Hạ Chí Phi cũng không thèm nhìn ông ta một cái: “Sau này nếu ông dám nói tôi không hiếu thuận, ra ngoài bịa đặt lung tung, ép tôi nuôi ông thì tôi sẽ nói hết mấy chuyện này ra, Hạ Toàn, ông cứ sống cô độc đến hết quãng đời còn lại đi.”
Hạ Chí Phi thật sự hối hận vì đã tới đây ngày hôm nay, nếu không tới thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra!
Hạ Toàn cũng rất hối hận, sớm biết thế... sớm biết thì ông ta đã mặc kệ tên nhóc khốn nạn Hạ Thiên này, cả Hữu Đức nữa! Còn có mẹ của Hữu Đức, tại sao bà ta dám nói chuyện này cho Hữu Đức? Thật sự là hại ông ta quá thảm!
“Hạ Minh, chúng ta đi.” Hạ Chí Phi không muốn ở lại đó thêm một chút nào nữa.
Hạ Minh mau chóng đi theo, cậu ta cẩn thận quan sát sắc mặt của cha, khó coi như ăn phải đồ hư thiu vậy.
“Cha, đừng nóng giận mà sinh bệnh.” Hạ Minh có ý muốn xoa dịu cha mình.
Hạ Chí Phi nghĩ đến người con trai cả đã bị ông ta lạnh nhạt, quay đầu hỏi con trai nhỏ: “Cả nhà chú ba con đã bị đuổi đi rồi, anh cả con có thể nguôi giận quay về không?” Hạ Minh nghe vậy chỉ biết im lặng. Cha nói giỡn hả? Cha làm như vậy đâu phải vì anh cả, rõ ràng là cha đang xả giận cho bản thân. Anh cả cũng chẳng phải người dễ dàng tha thứ cho người khác, có lẽ chỉ đang chờ kết cục của nhà chú ba thôi? Tuy cậu ta không có chứng cứ chuyện của Hạ Thiên nhưng rõ ràng là anh cả nhắc nhở, sao có thể trùng hợp như vậy?
“Thôi, cha sẽ từ từ khiến anh cả con tha thứ. Cha thật hối hận, sao lúc đó không xả giận cho anh cả con! Cả nhà Hạ Hữu Đức thật không phải người mà!” Hạ Chí Phi tức giận mắng mỏ suốt cả đường đi.
Lúc ông ta về nhà thì cơm nước trong nhà đã xong xuôi. Tề Nghênh Nghênh vừa định lên tiếng bảo ông ta ăn cơm thì lại nghe Hạ Chí Phi nói: “Nghênh Nghênh, quăng hết đồ đạc của ông già kia ra ngoài!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");