Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Sao lại như vậy chứ? Thím Phùng, thím vừa nhìn đã biết là người chính nghĩa, nói chuyện giúp hai vợ chồng chúng cháu không ít lần. Thái độ của mẹ chồng cháu mấy năm nay đối với chồng cháu, đừng nói là con ruột, cho dù là nhận nuôi một người con nuôi cũng không đến mức đối xử với anh ấy như vậy.
Thím không biết... Ngày hôm qua chồng cháu không mang được con mồi nào về, bị cha mẹ chồng cháu ép đi lên núi canh dã thú cỡ lớn.
Một mình anh ấy, thím nói xem, đây không phải là muốn mạng của anh ấy sao?
Sức khỏe của cháu lại không tốt, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, cháu cũng không sống nổi. Hai đứa con này của cháu...
Thím Phùng, cháu cũng không vòng vo với thím, kỳ thật cháu vẫn luôn nghĩ, chồng cháu thật sự là do mẹ chồng cháu sinh ra sao? Chồng cháu là người thành thật, những năm này anh ấy để cả nhà này sai sử như con lừa cũng bởi vì là người một nhà.
Hôm qua thím nói, cháu liền suy nghĩ, có phải chuyện này hay không.
Nếu như anh ấy thật sự là con ruột, vậy chúng cháu chấp nhận. Nếu như không phải, nếu như thím biết cái gì, nói cho cháu biết, đây chính là cứu mạng chúng cháu."
Nước mắt Bạch Tú Tú ở vành mắt, trong lòng nghĩ mẹ ruột đã lâu không gặp mặt, diễn y như thật.
"Sao bọn họ lại có lòng dạ đen tối như vậy?" Bà cụ Phùng nhịn không được mắng người, nhìn dáng vẻ tủi thân của Bạch Tú Tú, lại nhìn hai đứa nhỏ kia.
Thở dài nặng nề: "Không phải thím không nói, là thím cũng không biết tình huống, thím chỉ biết sau khi mẹ chồng cháu gả cho cha chồng cháu, kết hôn đã nhiều năm vẫn luôn không có động tĩnh. Lúc ấy thế đạo loạn lạc, trong thôn chúng ta có không ít người đều ra ngoài chạy nạn, cha mẹ chồng cháu cũng rời khỏi thôn.
Nhưng bọn họ đi hơn năm tháng thì trở lại.
Lúc trở lại, còn ôm một đứa bé.
Người trong thôn đều rất bất ngờ, mẹ chồng cháu nói là lúc bà ta chạy nạn, trong bụng đã có mang.
Lúc ấy đói bụng xẹp lép, nhìn không ra.
Sau đó sinh non, sinh ra đứa nhỏ."
Bạch Tú Tú nghe xong nhíu mày.
Nếu như vậy, khả năng này chính là một nửa?
"Sau khi cha mẹ chồng cháu chạy nạn trở về, bỗng nhiên có tiền, xây cái nhà này. Nhưng cuối năm đó liền sinh lão nhị, hai đứa nhỏ này chân trước chân sau rất kỳ lạ, hai người họ ở trong thôn bị chê cười không ít." Bà cụ Phùng nhìn Bạch Tú Tú, lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, thím cảm thấy bọn họ rất kỳ quái.
Những người khác cách xa không biết, thím ở cách vách nhà cháu.
Từ lúc hai đứa nhỏ này còn nhỏ, mẹ chồng cháu đối xử với lão nhị tốt hơn.
Có một năm lão đại nhà họ Vương cũng chính là chồng cháu, hình như lúc đó thằng bé tám tuổi? Bắt được con thỏ, Vương lão nhị khóc hô hào muốn lấy, chồng cháu bướng bỉnh không muốn cho.
Mẹ chồng cháu từ trong phòng đi ra, hỏi cũng không hỏi, trước đánh chồng cháu một trận, sau đó đưa con thỏ cho Vương lão nhị.
Còn nói một câu: Mày là thằng con hoang đến nhà chúng ta ăn không ngồi rồi.
Lúc ấy thím vừa vặn đi ngang qua, nghe một câu như vậy, lúc mẹ chồng cháu nhìn thấy thím, mặt cũng thay đổi."
Bà cụ Phùng nói đến đây, cũng nhịn không được tức giận.
Bạch Tú Tú nghe đến đây, cảm giác hẳn là chuyện như vậy.
"Thím và mẹ chồng cháu quê quán là ở tỉnh thành bên kia, nhưng mà mấy năm nay, muốn tìm trở về cũng rất khó. Hơn nữa, cũng không biết mẹ chồng cháu nói là thật hay giả, chuyện này, cháu cũng không thể coi là thật.
Mấy năm nay thím không ưa nhìn mẹ chồng cháu bắt nạt vợ chồng cháu, cho nên mới nói bà ta vài câu.
Là nghĩ lúc ấy bà ta sợ hãi như vậy, nếu quả thật không phải con ruột, bà ta có thể chột dạ một chút.
Nhiều chuyện hơn nữa thì thím thật sự không biết."
Bà cụ Phùng nói hết những gì mình biết.
Tỉnh thành?
Nhắc tới tỉnh thành, Bạch Tú Tú nhíu mày, cô lại nhớ tới một chuyện.
Cô c.h.ế.t còn chưa được ba năm, người nhà họ Vương ở trong thôn dựa vào Chu Kiều Kiều phát triển, sau đó lập tức dọn vào trong huyện.
Vào huyện, Chu Kiều Kiều lại bắt đầu tổ chức chợ đen, bị Vương Thanh Hòa chơi cho một vố, làm cho chợ đen của bọn họ bị phá hủy.
Có một khoảng thời gian Chu Kiều Kiều đã mất đi nguồn thu nhập.
Người nhà họ Vương ở trong thành ăn xài phung phí, cũng đã quen với việc ham ăn biếng làm, không được mấy ngày, cả gia đình đã bắt đầu rối loạn.
Hơn nữa Chu Kiều Kiều và Vương Thanh Kỳ cũng rất có tham vọng, không muốn phát triển ở nơi nhỏ bé này, càng không muốn bị cả gia đình bám theo bọn họ hút máu.
Vì muốn có con đường mới, mấy người Chu Kiều Kiều lập tức đi lên tỉnh thành, nói là muốn tìm kiếm con đường mới.
Không bao lâu sau, lúc bọn họ quay về thì trong nhà đã có thêm một bà con họ hàng mới, nghe nói là người làm quan, giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Bọn họ có thể xin được công việc ở tỉnh thành, khởi nghiệp lại lần nữa, ngoại trừ vận may của Chu Kiều Kiều và cái vòng tay ăn cắp của cô ra, cũng có một phần nguyên nhân là vì người này.
Nhưng mà Vương Thanh Hòa cũng không biết bà con họ kia cụ thể là người nào.
Lúc đó Vương Thanh Hòa cũng bị người nhà họ Vương đề phòng, hoàn toàn không biết gì về chuyện của nhà họ Vương.
Thậm chí sau khi ra ở riêng, còn bắt buộc anh phải nuôi hai ông bà già, chủ yếu là để theo dõi sát sao Vương Thanh Hòa, sợ anh nổi điên lại làm chuyện gì đó hãm hại gia đình.
Cũng chính vào lúc này, hai đứa nhỏ của cô suýt chút nữa đã bị bắt cóc.
Có lẽ trong chuyện này có mối liên hệ nào đó mà cô không biết được.
Bạch Tú Tú cảm thấy chờ cô về đến nhà, nhất định phải thương lượng cẩn thận với Vương Thanh Hòa một chút mới được.
“Tú Tú à, thím cũng chỉ biết nhiêu đây thôi, tuy rằng thím cũng không xác định, nhưng mà cha mẹ chồng cháu như thế, cháu và chồng cháu cũng không thể ngu hiếu được. Cho dù là thời điểm nào thì hai vợ chồng cháu vẫn quan trọng hơn.” Bà cụ Phùng nhìn Bạch Tú Tú nhíu chặt mày lại, đau lòng khuyên nhủ.
Bạch Tú Tú nhìn bà cụ, cũng rất biết ơn: “Cảm ơn thím Phùng, đúng rồi, cháu từ trong nhà đi ra cũng không mang theo cái gì, mấy viên kẹo này bình thường cháu mang theo cho con ăn, nhà thím nhiều con nít, thím cứ cầm lấy mang về nhà cho mấy đứa nhỏ trong nhà giúp cháu. Chuyện ngày hôm nay, cháu và chồng của cháu đều sẽ nhớ rõ trong lòng.”
“Cái con bé này…” Bà cụ Phùng cũng không từ chối, cầm lấy kẹo.
Nếu là những thứ khác, có lẽ bà ấy còn sẽ từ chối. Nhưng mà mấy đứa cháu trai cháu gái trong nhà cũng chưa được ăn kẹo mấy lần, bà ấy vẫn phải suy nghĩ cho mấy đứa nhỏ trong nhà.
Bạch Tú Tú đã lấy được câu trả lời mà mình muốn, hơi khác trong lòng một chút, nhưng mà vấn đề cũng không quá lớn.
“Thím Phùng, chuyện hôm nay cảm ơn thím, cháu dẫn con về nhà trước, hôm nào cháu lại đến nhà thăm thím.” Bạch Tú Tú chào hỏi bà cụ, sau đó dẫn theo hai đứa nhỏ rời đi.
Bạch Tú Tú quay về nhà họ Vương, cả gia đình ở trong sân vừa làm việc vừa nói nói cười cười.
Nhìn gia đình này, Bạch Tú Tú cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Lúc cô gả đến nơi này, chồng của cô đã gần hai mươi, cô hoàn toàn không biết cuộc sống khi còn nhỏ của Vương Thanh Hòa vất vả như thế nào, chỉ biết sau khi lớn lên Vương Thanh Hòa làm việc cho gia đình, không thích nói chuyện, không được cha mẹ yêu thích.
Cô là một người nửa đường mới gia nhập vào cái nhà này mà còn đã cảm thấy buồn nôn muốn chết.
Vậy Vương Thanh Hòa thì sao?
“Chị cả, chị về đúng lúc lắm, mau lại đây giúp tôi một chút, khiêng sọt đất ở ngoài cửa vào giúp tôi đi.” Bạch Tú Tú vừa mới vào cửa, lão ngũ Vương Thanh Kỳ đang làm việc lập tức lên tiếng gọi cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");