Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Thủ Thành giống như bị ai bóp cổ, bị lý luận ngược đời của con trai cả chặn họng không nói ra được một chữ.
Chuyện sai lầm nhất đời này ông ta từng làm chính là lần đó đã thỏa hiệp với Vương Thanh Hòa, cưới Bạch Tú Tú vào nhà!
Con nhỏ Bạch Tú Tú này mà là con dâu gì chứ? Đây là chúa gây chuyện thì có.
Bạch Tú Tú đứng ở đằng sau Vương Thanh Hòa, nhìn dáng vẻ cả gia đình bực bội lại không thể làm gì, vui vẻ muốn chết.
“Nếu nó tự quản lý tiền lương, vậy mấy anh em khác trong nhà cũng đều muốn tự cầm tiền lương luôn thì sao đây?” Vương Thủ Thành nhìn con trai cả, không vui hỏi anh.
“Đó là chuyện của bọn họ, tôi không quan tâm. Dù sao thì nếu năm nay tôi không thể tự lấy tiền lương của mình, vậy sau này nhà này đừng hòng mơ sẽ vào núi phát tài nữa.” Bạch Tú Tú không hề d.a.o động.
Lúc này trong lòng Triệu Thúy Hoa cũng có chút động lòng, nhưng mà cô ta vẫn còn có chút lý trí.
Anh chị cả có thể làm như thế là bởi vì anh cả làm việc giỏi, cha chồng còn đang trông cậy vào anh cả đi vào núi săn con mồi về.
Chị cả, đó là vì cha chồng biết, chị cả thật sự có thể làm ra loại chuyện cá c.h.ế.t lưới rách, phá hỏng con đường phát tài của cả gia đình.
Nhưng những người khác lại làm không được!
Mọi người đều đang thiếu tiền, chị hai ước gì có thể coi một xu thành một hào để xài. Cô ta thì lại càng miễn bàn, nhà mẹ đẻ của cô ta cũng thiếu tiền. Còn nhà chú tư? Đừng có thấy cha mẹ Trần Phương nghe có vẻ như có điều kiện không tệ, nhưng trong nhà Trần Phương còn có anh em trai nữa.
Không đòi tiền cô ta đã là tốt lắm rồi.
Chú năm và thím năm chính là nhân vật mấu chốt trong chuyện này, hoàn toàn không có chuyện muốn phá hủy con đường phát tài trong gia đình.
Nếu chị cả nổi điên, cứ nằng nặc bảo Chu Kiều Kiều dẫn đường đi tìm đồ, vậy sau này tất cả mọi thứ đều thành đồ của cả thôn.
Đến lúc đó, người được tiếng thơm là chị cả, người hưởng lợi là mọi người, chỉ có nhà bọn họ là không có thứ gì.
Cho nên chuyện này cũng chỉ có anh chị cả có thể nhắc đến.
Tự mình lấy tiền lương của mình sướng biết bao nhiêu chứ?
Bọn họ giằng co trong chốc lát, Vương Thủ Thành vẫn phải chịu thua: “Được, cứ dựa theo lời con nói, năm nay chờ phát lương thực thu hoạch vụ thu, hai vợ chồng con tự lấy phần của mình. Tiền lương của con, con cũng tự giữ lấy đi!”
Trong lòng Vương Thủ Thành càng bực bội hơn, vốn dĩ nghĩ nếu không bòn rút được cái gì từ người thằng cả thì có tiền lương của vợ thằng cả cũng được.
Kết quả vợ thằng cả lại kiếm chuyện.
Thu hoạch trong núi nhiều hơn tiền lương của vợ thằng cả nhiều lắm.
Bạch Tú Tú cũng đã nắm rõ được mạch suy nghĩ của cả gia đình này, lại quậy thêm một đoạn thời gian nữa là bọn họ sẽ chủ động nhắc đến chuyện ra ở riêng thôi.
Trước khi chuyện đó diễn ra, cô phải vớt được một vố lớn trong tay cái nhà này mới được. Với lại con cá mà cô đang câu cũng sắp cắn câu đến nơi rồi. Kiếp trước thím năm hận cô nên mới tìm người đẩy cô xuống nước. Chắc bây giờ cô ta đã hận cô hơn cả kiếp trước rồi nhỉ?
Chuyện này có lẽ cũng không cần chờ quá lâu nữa.
Cô phải đưa chị dâu nhà mẹ đẻ của thím năm vào tù trước! Tốt nhất là có thể dẫn dụ được thím năm ra luôn.
Không bao lâu sau, cả gia đình đều ra khỏi phòng khách.
Chu Kiều Kiều đi ra ngoài, nhìn thấy Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa cùng nhau về phòng, trong lòng ghen tị còn chua hơn lọ giấm trong nhà.
Đi đến hiệp hội phụ nữ làm việc? Cô phải có mạng để hưởng mới được!
“Kiều Kiều, em nhìn cái gì đó? Mau về phòng đi. Hiện tại chuyện quan trọng nhất của hai chúng ta chính là có được một đứa con!” Vương Thanh Kỳ thấy vợ mình ngẩn người, cho nên giơ tay kéo cô ta.
Trong nháy mắt, Chu Kiều Kiều cảm thấy bực bội muốn chết: “Em có chuyện muốn về nhà mẹ đẻ một chút, lát nữa sẽ về.”
Nói xong, cô ta lập tức bỏ Vương Thanh Kỳ lại tại chỗ.
Sáng sớm.
Vương Thanh Hòa ăn sáng xong lập tức bắt đầu chuẩn bị những thứ cần mang theo đi ra giúp vợ.
Chờ sửa soạn đồ đạc cho cô xong, anh mới đi ra ngoài lên núi.
Bạch Tú Tú ở nhà cũng không chờ bao lâu, thím Kim Hoa đã đến rồi: “Tú Tú à, cháu ăn sáng chưa? Chúng ta đi đại đội thôi.”
“Cháu vừa mới ăn xong, thím Kim Hoa có muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút không? Nghỉ một chút, uống miếng nước rồi chúng ta lại đi.” Bạch Tú Tú mời bà ấy vào phòng.
Lúc này hai đứa nhỏ đã ăn mặc gọn gàng, mỗi đứa đeo một cái túi vải nhỏ, bên trong là đồ chơi của bọn chúng.
Chỗ làm việc của hiệp hội phụ nữ trong thôn bọn họ là ở đại đội, sân ở đại đội rất rộng, hai đứa nhỏ có thể ở đằng đó chơi.
Trần Kim Hoa vội vàng từ chối: “Hôm nay không uống nước, chủ nhiệm Uông đang chờ thím đến để bàn giao công việc, mấy người trong hiệp hội phụ nữ chúng ta cũng có thể chuyển thì chuyển, còn khá nhiều việc, chúng ta xuất phát trước đi.”
“Vậy cháu khóa cửa lại rồi chúng ta đi ngay. Minh Minh, Nguyệt Nguyệt, chúng ta phải đi rồi.”
Bạch Tú Tú dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài theo, sau đó khóa cửa phòng lại.
Trần Kim Hoa nhìn hai đứa nhỏ của Bạch Tú Tú, nghĩ đến bụng của em gái mình đã nhiều năm rồi không có động tĩnh, tuy rằng ở nhà chồng không đến mức bị khinh bỉ, nhưng mà cũng không thể nào tự tin được.
Nếu như em gái bà ấy có được một đứa con, cuộc sống này không phải đã thuận lợi hơn rồi sao?
Trong sân, người nhà họ Vương đang làm việc, nhìn thấy Bạch Tú Tú đi theo Trần Kim Hoa đi ra ngoài, trong lòng đều vô cùng phức tạp.
Công việc ở hiệp hội phụ nữ, nói ra ngoài cũng sẽ cảm thấy rất có mặt mũi.
Nếu có thể để vợ của bọn họ đi làm thì tốt biết bao nhiêu chứ?
Người cảm thấy khó chịu nhất chính là Lưu Tiểu Nga trốn ở trong phòng bếp.
Lưu Tiểu Nga nhìn thấy Bạch Tú Tú ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, dẫn theo con trai con gái đi theo Trần Kim Hoa, móng tay siết chặt khung cửa sổ suýt chút nữa thì gãy.
Chị cả… Sao lại có thể may mắn đến thế chứ? Vừa có con trai, lại có chị gái và mẹ ruột yêu thương, anh cả còn nghe lời cô, cô còn không cần phải làm việc gì!
Cô đã tốt như thế rồi, tại sao công việc này cũng dành cho cô nữa chứ?
“Vợ thằng hai? Mau đi nấu nước, pha chút nước muối cho cả nhà uống, làm việc lao động vất vả thế này, không có nước muối uống sao được chứ?” Giọng nói của Vương Thủ Thành xuyên qua bức tường chui vào trong phòng bếp.
Trong phòng bếp, Lưu Tiểu Nga lại càng thêm chua xót.
Sao số cô ta lại khổ thế này?
Cả gia đình này mỗi ngày đều là cô ta hầu hạ cha mẹ, lại còn phải hầu hạ cả gia đình.
Nhưng người khác đều có chuyện để làm.
Trong lòng rất ấm ức, nhưng Lưu Tiểu Nga lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ biết nhóm lửa cho hả giận.
Bạch Tú Tú đi theo Trần Kim Hoa đi ra ngoài, đi đến chỗ không người, lén lút lấy một túi vải nhỏ mà Vương Thanh Hòa đã chuẩn bị sẵn bỏ trong túi vải của cô ra, bên trong là một cân đường đỏ, mười mấy quả trứng gà, còn có ít vải vóc mà chị cô gửi đến.
Cô cắt ba thước vải ra, dùng làm áo ngoài thì còn chưa đủ, nhưng làm vài món đồ nhỏ thì dư sức.
“Thím Kim Hoa, lần này thím bận trước bận sau vì cháu như thế, cháu và chồng cháu cũng không có cái gì có thể cảm ơn thím. Mấy thứ này thím cứ cầm lấy trước, chờ sau này chúng cháu có cái gì tốt lại cảm ơn thím sau.” Bạch Tú Tú đưa túi vải nhỏ cho bà ấy.
“Ui cha, cháu làm cái gì thế?” Tuy rằng ngoài miệng Trần Kim Hoa nói như thế, nhưng mà bà ấy cũng không định từ chối.
Lần này bà ấy thật sự đã bỏ rất nhiều công sức vì Bạch Tú Tú, cũng đắc tội người khác, dù sao thì công việc không cần làm gì cũng có tiền này, ai mà không muốn làm chứ?
Nói cho người khác nghe cũng nở mày nở mặt, người có lòng cầu tiến thì lại càng muốn.
Ba cái thôn xác nhập tạo thành một đại đội, thứ không thiếu nhất chính là người.
Bà ấy đắc tội những người khác, cũng yên tâm thoải mái nhận lấy mấy thứ này.
Trần Kim Hoa nhận lấy mấy thứ này, sờ một cái là biết ngay bên trong có cái gì. Quả nhiên, Tú Tú đúng là một cô gái biết cách làm việc, bên trong toàn là những thứ khan hiếm ở thời buổi hiện tại.
Bà ấy lại nhìn Bạch Tú Tú thì càng cảm thấy cô thân thiết hơn nhiều: “Tú Tú à, thím cũng không nhún nhường mấy thứ này với cháu, thím nhận. Nhưng mà cháu cảm ơn thím, thím cũng biết rồi, cháu là người biết cảm ơn, sau này không cần phải cảm ơn thêm nữa. Cháu lại tặng cái gì cho thím thì thím cũng ngại nhận lấy.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");