Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chờ ba người xông tới, người trong thôn đến hỗ trợ lập tức vây lưới lại, toàn bộ những con lợn rừng này rơi vào trong lưới.
"Nhanh lên, tìm người trói lại."
Trần Tráng Thực chỉ huy những người khác bắt những con lợn rừng này lại.
Triệu Thúy Hoa mệt mỏi đến mức đứng không nổi, sau khi xác nhận chính mình đã an toàn, nhìn chung quanh một chút.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bạch Tú Tú đang xem náo nhiệt, trực tiếp chạy về phía cô, khóc lóc nhào tới bên cạnh Bạch Tú Tú: "Chị cả, em chịu khổ quá..."
Bộ dáng này của cô ta dọa cho Minh Minh Nguyệt Nguyệt sợ tới mức không dám nhìn, trốn ở phía sau Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú nhìn Triệu Thúy Hoa cả người run rẩy, liền đỡ cô ta sang một bên: "Trước tiên ngồi ở bên này một lát đi, chờ chú Trương tới xem thím có bị thương không, chúng ta có thể trở về rồi."
Triệu Thúy Hoa vừa khóc vừa gật đầu, nhìn Chu Kiều Kiều được người nhà mẹ đẻ vây quanh, hận không thể tiến lên xé miệng Chu Kiều Kiều.
Thím năm không chỉ lòng dạ ác độc, còn một câu tiếng người cũng không biết nói.
Cái gì mà bảo cô ta bị thương là được? Còn không c.h.ế.t đâu? Chỉ cần một cái móng của con lợn rừng kia thôi là cô ta đã trực tiếp về chầu ông bà rồi!
Rất nhanh, lợn rừng đã bị chế phục, người cũng đều giải tán theo.
Nhưng trong lòng mọi người đều nóng lên, đây cũng là thịt heo!
Sau vụ thu hoạch vụ thu, bây giờ còn chưa chia lương thực, nếu có thể chia trước chút thịt về nhà, đây chính là chuyện tốt.
Mọi người đều giải tán, người nhà họ Vương cũng đều trở về nhà.
"Thím Kim Hoa, cháu cũng về nhà xem thử." Bạch Tú Tú đi theo Trần Kim Hoa bọn họ trở về, cũng xin phép nghỉ sớm.
Trần Kim Hoa nghe xong, cũng cảm thấy cô phải trở về: "Cháu nhanh trở về xem thử, hôm nay đoán chừng chỗ chúng ta cũng không có chuyện gì đâu."
Lúc Bạch Tú Tú mang theo hai đứa nhỏ trở về sân, Chu Kiều Kiều đang khóc trong sân.
"Chị ba, lần trước chính là chị hại chúng ta không có lợn rừng, lần này chị lại kêu. Em đã nói rồi, đây đều là cố ý đưa tiền cho chúng ta, chị không chạy, cũng không c.h.ế.t được. Những lợn rừng này, chúng ta kéo vào trong núi, sau đó xử lý bán đi, được bao nhiêu tiền chứ?"
Chu Kiều Kiều khóc đến đỏ cả mắt.
Nghe xong chuyện này, Vương Thủ Thành đau lòng: "Vợ thằng ba, cô bị làm sao vậy? Lần trước không phải đã nói với cô rồi sao? Cô không muốn để cho người trong nhà sống tốt sao?"
"Tôi nhổ vào! Tôi thấy các người điên rồi? Nhiều lợn rừng như vậy, một con cho tôi một móng, tôi trực tiếp đi gặp ông bà. Còn cố ý đưa tiền cho các người? Sao? Chu Kiều Kiều cô là do ông trời sinh ra sao?" Triệu Thúy Hoa vẻ mặt trào phúng.
"Chị! Chị còn không thừa nhận? Tôi vốn là có vận may tốt hơn người khác, đây đều là..."
Chu Kiều Kiều hận Triệu Thúy Hoa muốn chết, nhưng mà ngữ khí vẫn rất đáng thương.
Cô ta còn chưa nói hết lời, Bạch Tú Tú đã bị chọc cười: "Thím nói là của thím? Vậy thím đi tìm đội trưởng đòi đi. Thím cứ nói như vậy với đội trưởng, đừng ở chỗ này làm khó thím ba. Nếu không, tôi nói giúp thím nhé?"
"Vợ thằng cả, cô đừng có gây chuyện. Cái này sao có thể nói với đội trưởng?" Vương Thủ Thành nhìn thấy Bạch Tú Tú trở về, trong lòng cũng sợ hãi.
Cái thứ xui xẻo này, không chừng có thể làm chuyện đó!
"Cha, con thấy chị cả nói không sai, thím năm, thím nói là của thím, vậy thím cứ đi đòi. Đừng có quay lại đổ thừa tôi!" Triệu Thúy Hoa cười lạnh hai tiếng.
Chu Kiều Kiều còn muốn nói gì đó, bên ngoài, Triệu Quế Phân đã gánh phân trở về.
Bà ta vừa về đến viện, ai cũng không nhìn, vội vàng chạy tới bên cạnh Vương Thủ Thành, thì thầm vài câu bên tai ông ta, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Vương Thủ Thành lạnh mặt: "Được rồi, chuyện này để rồi nói sau. Các con đều nhanh chóng làm việc đi, cha và mẹ các con có việc."
Hai người vội vàng vào phòng, để lại những người còn lại mặt mũi mờ mịt.
Ngay cả Chu Kiều Kiều cũng quên khóc, cho chồng mình một ánh mắt nghi hoặc. Vương Thanh Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Thật sự là xui xẻo! Chu Kiều Kiều, thím đừng tưởng rằng chuyện này coi như xong, tôi nói cho thím biết, nếu thím còn dám trách tôi phá hư chuyện tốt của thím, chúng ta liền dứt khoát cá c.h.ế.t lưới rách, ai cũng đừng nghĩ được sống tốt." Triệu Thúy Hoa tức giận liên tục phi mấy cái.
Cô ta nổi giận đùng đùng trở về phòng.
Chu Kiều Kiều bị Triệu Thúy Hoa làm cho có chút cười không nổi, quay đầu nhìn về phía Bạch Tú Tú lắm miệng: "Chị cả, tôi cũng không đắc tội với chị, chị đối xử với tôi như vậy, có phải quá đáng hay không?"
Bạch Tú Tú biết Chu Kiều Kiều có đức hạnh gì, cười với cô ta, vẻ mặt khó hiểu: "Đúng vậy, thím chưa từng đắc tội với tôi, sao tôi có thể đối nghịch với thím chứ? Thím năm, đây đều là thím hiểu lầm rồi, tôi vẫn luôn rất thích thím đấy chứ.
Dù sao trên người thím cũng có rất nhiều lợi ích mà."
"Chị!" Chu Kiều Kiều vừa nghĩ tới mình vất vả lên núi, đồ vật lấy về còn phải chia cho Bạch Tú Tú một phần, cái này không phải tương đương với nuôi sống Bạch Tú Tú sao?
Cô ta liền giận không chỗ phát tiết.
Bạch Tú Tú cũng lười cãi cọ với cô ta, mang theo hai đứa nhỏ trở về phòng.
Trong sân, Chu Kiều Kiều tức giận vô cùng, nhìn chằm chằm Vương Thanh Kỳ: "Anh không thể nói giúp em sao? Anh chỉ đứng nhìn bọn họ bắt nạt em thôi hả?"
Vương Thanh Kỳ ngượng ngùng lấy lòng cô ta: "Vợ em đừng nóng giận, tối nay thôn chúng ta nhất định sẽ chia thịt, đến lúc đó anh bảo mẹ lén làm cho em một chút. Ngày mai lúc em về nhà mẹ đẻ, lại bảo bà ấy lấy thêm một ít đem qua.
Em xem có được hay không?"
"Vậy còn tạm được, nhưng mà anh nói mẹ chúng ta xảy ra chuyện gì vậy? Vội vàng trở về, cha cũng không biết nghe được cái gì, ngay cả chuyện thịt cũng không thèm để ý." Ánh mắt Chu Kiều Kiều lóe lên, cảm thấy đây mới là bí mật quan trọng nhất của nhà họ Vương.
Với dáng vẻ keo kiệt của cha mẹ chồng cô ta, chuyện có thể khiến các bọn họ cảm thấy còn quan trọng hơn cả lợn rừng, đây là chuyện lớn bằng trời.
Vương Thanh Kỳ cũng cảm thấy kỳ quái: "Cái này anh cũng không biết, cha mẹ như vậy, anh vẫn là lần đầu gặp đấy. Chờ lát nữa anh hỏi bọn họ một chút..."
"Anh?" Chu Kiều Kiều khinh thường.
Hai người già kia, làm sao có thể nói cho anh ta biết?
"Vẫn là về phòng trước đi, ngày mai anh cả em trở về, anh cũng phải lấy lòng cho tốt, trước khi công việc chưa được định ra, ai cũng phải lấy lòng. Chờ công việc đã định, chúng ta liền đi vào trong thành sống những ngày tốt lành."
Trong lòng Chu Kiều Kiều tò mò muốn chết, nhưng nghe lén lại không nghe được, đi hỏi cũng không thể nói, còn không bằng nghĩ chút chuyện thực tế.
Trong phòng.
Triệu Quế Phân cùng ông già nhà mình vào phòng, lo lắng đi qua đi lại: "Ông già, ông nói chuyện này phải làm sao đây? Tiểu Lưu của thôn chúng ta nói là ở trong huyện nghe được, nói đối phương có mặt mũi, đến mấy huyện, công xã còn có thôn phụ cận đều hỏi thăm một chút.
Tôi vừa nghe vậy, trong lòng liền luống cuống.
Ông nói... không phải là?"
"Không thể nào!" Trong lòng Vương Thủ Thành cũng hoảng hốt, moi ra lá thư và lợi ích năm đó mình lấy được.
Miệng không ngừng lẩm bẩm rằng không có khả năng, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại: "Không phải hai người kia cho chúng ta lợi ích đã nói rồi sao? Đứa nhỏ này chính là của nhà chúng ta, mặc kệ ai hỏi cũng chỉ có thể là của nhà chúng ta. Bà đừng có tự nghĩ rồi tự sợ, tôi thấy không chừng là trùng hợp thôi.
Thời đại này, lạc mất con cũng không có khả năng chỉ có một nhà.
Cho dù là thật... Cũng tuyệt đối không thể thừa nhận."
"Vậy bà cụ Phùng sát vách thôn chúng ta? Bà lão c.h.ế.t tiệt kia trước đó nghe tôi nói, bà ta liền hoài nghi!” Triệu Quế Phân hối hận năm đó chính mình sao lại sơ ý.
"Cái miệng thối của bà, nên xé mới tốt." Vương Thủ Thành nhớ tới chuyện này cũng cảm thấy xui xẻo.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");