Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Thanh Hòa nghe thấy, trong lòng cũng mềm mại theo.
Bạch Tú Tú thấy anh lúc này không giống như lúc vừa vào nhà, mặt mày lạnh lùng giống như kết băng, lúc này mới kề sát anh, nói với anh chuyện hôm nay Triệu Quế Phân vội vàng chạy về.
"Vừa rồi..."
Vương Thanh Hòa cũng nói lại lời Vương Thủ Thành nói cho vợ mình nghe.
"Với trạng thái của bọn họ, đại khái không đến hai ngày nữa sẽ mắc câu." Vương Thanh Hòa nói, lại nhìn về phía vợ mình.
"Tú Tú, chờ chúng ta lấy được tiền, chia nhà, em muốn ở nơi nào?"
Ở đâu?
Bạch Tú Tú chợt nhớ tới kiếp trước Vương Thanh Hòa có sự nghiệp lớn, khi người ta phỏng vấn, hỏi khát vọng thời niên thiếu. Anh nói khát vọng lớn nhất của anh là ở huyện, có một căn nhà rộng rãi một chút, có thể có một cái sân không quá lớn.
Mỗi ngày anh tan tầm về nhà, có thể có người ở nhà chờ anh.
Chờ ăn cơm anh nấu, nghe anh nói nói cười cười.
Người ta hỏi anh, vì sao tan làm còn để anh nấu cơm.
Lúc ấy anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cười cũng đẹp như lúc này, anh nói: Bởi vì đó là người anh thích.
Đáng tiếc, cô không thể cùng anh ở trong huyện sống cuộc sống như vậy, ngược lại bởi vì cái c.h.ế.t của cô, khát vọng và tương lai của anh đều lâm vào trong tuyệt vọng làm cho người ta hít thở không thông.
"Tú Tú? Có phải em nhớ chị cả và mẹ vợ không? Bằng không, chúng ta hỏi xem có thể đến chỗ hai người hay không?" Vương Thanh Hòa nhìn dáng vẻ buồn buồn của cô, có chút hối hận. Gần đây Tú Tú đặc biệt nhớ mẹ vợ và chị cả, anh nhắc tới ở đâu, đại khái là để cô nhớ tới người thân của mình.
"Không có chuyện gì."
Bạch Tú Tú phủ nhận suy đoán của anh, ánh mắt rơi vào trên người hai đứa nhỏ, trên mặt lộ ra một tia chờ mong: "Em nghĩ, chúng ta có thể ở trong huyện mua một căn tiểu viện hay không, phòng ở rộng rãi một chút, sân không cần quá lớn, an toàn là tốt rồi.
Đến lúc đó, nếu em có việc làm, chúng ta sẽ cùng nhau đi làm, nếu tạm thời không có, em sẽ ở nhà trông chừng hai đứa trẻ, trông chừng không gian của em.
Chúng ta từ từ phát tài, sống tốt.
Đúng rồi, chúng ta còn có thể mua một chiếc xe đạp, anh phải về học trung y với chú Trương."
Vương Thanh Hòa nghe vợ nói, tim đập thình thịch.
Cô nói, đều là thứ anh muốn nhất.
Lúc này Vương Thanh Hòa chỉ cảm thấy làm gì cũng rất có động lực.
Anh đang rất vui, loa thông báo trong thôn vang lên.
Nói là muốn phân thịt.
Nghe xong chuyện chia thịt, Vương Thủ Thành xui xẻo một ngày lập tức đứng dậy: "Thằng cả, thằng năm, hai người các con theo cha đi chia thịt."
Hôm nay nhà bọn họ dù sao cũng phải kiếm chút danh tiếng, ông ta cũng phải ở trước mặt người ngoài, đối xử tốt với thằng cả một chút.
Tránh cho những người này hoài nghi thằng cả không phải con ruột ông ta.
"Mau đi đi." Bạch Tú Tú nhìn vẻ mặt không vui của anh, thúc giục anh đi ra ngoài.
"Trước tiên anh đốt bếp lò lên đã." Vương Thanh Hòa cũng không vội, giúp vợ đốt bếp lò lên rồi mới ra khỏi phòng.
Vương Thủ Thành chờ ở bên ngoài nửa ngày, vừa nhìn thấy ống khói trong phòng bọn họ lại bốc khói, giận không chỗ phát tiết.
Hóa ra bên này ông ta giục người đi ra, người ta đang nhóm lửa trong phòng?
Lúc Vương Thanh Hòa từ trong nhà đi ra, Vương Thủ Thành vẻ mặt không vui.
"Anh Vương, chỗ em có bưu phẩm của nhà anh." Trần Thành Tài vừa đến cửa nhà họ Vương, liền thấy Vương Thanh Hòa bọn họ muốn ra cửa, nhanh chóng ngăn anh lại.
Lại có bưu kiện?
Vương Thủ Thành vừa nhìn thấy bưu kiện, trong lòng lại càng hụt hẫng, đều là tại vợ thằng cả không biết nghe lời.
Nếu vợ thằng cả chịu nghe lời, mấy thứ trong bưu kiện này đều sẽ là của nhà bọn họ, thằng cả cũng sẽ không bị cô xúi giục đến mức không biết đủ. Cứ nằng nặc đòi chia tiền, chia đồ, hiện tại còn không thèm đi săn.
Vương Thanh Hòa nhận lấy bưu kiện nói: “Cảm ơn, hôm nào tôi…”
“Tôi biết rồi, anh Vương không cần nói cũng được.” Trần Thành Tài xua tay bảo anh không cần nói, con người Vương Thanh Hòa chỗ nào cũng tốt, chỉ là không thích nói chuyện.
“Tôi còn phải đi đưa đồ cho thím Phùng nhà kế bên, đi trước đây.” Trần Thành Tài nói xong rồi lập tức đạp xe đạp đến nhà hàng xóm.
Vương Thủ Thành nhìn thoáng qua bưu kiện, kiện hàng này không nhỏ, không biết bên trong có thứ gì tốt nữa.
“Thằng cả, khoảng thời gian gần đây con và vợ con không mang gì về cho gia đình, vẫn luôn chiếm của hời của thằng năm và vợ thằng năm, nếu không thì?”
“Cha, vậy công việc mấy năm nay tôi làm phải tính thế nào đây?” Vương Thanh Hòa ôm bưu kiện quay về phòng.
Trong phòng, Bạch Tú Tú đã đi ra cầm lấy bưu kiện.
“Để em cầm vào phòng là được, anh đi theo bọn họ đi.” Bạch Tú Tú nói xong rồi định giơ tay cầm.
Vương Thanh Hòa lại không đồng ý: “Cái này nặng lắm, anh mang vào phòng, bọn họ chờ một chút cũng chẳng sao.”
Chờ khiêng đồ vào phòng rồi, Vương Thanh Hòa mới lại đi ra ngoài.
Hiện tại anh không muốn nhìn thấy người nhà họ Vương chút nào!
Càng miễn bàn đến chuyện vì hùa theo bọn họ mà làm Tú Tú mệt mỏi.
Vương Thủ Thành nhìn thằng con trai cả đưa bưu kiện vào phòng, sau đó lại chậm rãi rời đi, trong lòng lại càng cảm thấy sốt ruột hơn. Lúc trước ông ta lén trộm thằng cả đi, không nên sợ hai người kia sẽ quay về g.i.ế.c bọn họ mà giữ thằng cả lại làm điểm yếu bảo vệ mình.
Ông ta vốn dĩ chỉ nghĩ nếu hai người kia thật sự muốn g.i.ế.c bọn họ, ông ta và bà già sẽ trả thằng cả lại cho hai vợ chồng kia.
Như vậy là có thể bảo vệ tính mạng rồi.
Hiện tại xem ra, ông ta nên làm cho thằng khốn nạn này c.h.ế.t chìm từ lâu mới đúng.
Giết c.h.ế.t anh sớm thì hiện tại không có chuyện gì rồi.
Cũng không đến mức hiện tại lại có người đến bên này tìm con, anh lại không nghe lời ông ta nữa.
“Thanh Hòa, con cưng chiều vợ mình như thế, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một cái tai họa.” Vương Thủ Thành nhìn con trai cả đến gần, giọng điệu không được tốt cho lắm.
Vương Thanh Hòa nhìn thoáng qua ông ta, giọng điệu còn hằn hộc hơn rất nhiều: “Vợ tôi tốt lắm, tai họa ai chứ? Với lại cho dù cô ấy là tai họa thì tôi cũng chiều cho cô ấy hại người đó. Cho dù c.h.ế.t vì cô ấy thì đó cũng là chuyện của tôi. Cha có rảnh thì đi mà quản mấy người khác đi, đừng có nhìn chằm chằm chúng tôi mãi như thế.”
“Mày!”
Vương Thủ Thành hận đến mức muốn nhào lên tát cho anh một bạt tai.
“Cha, chúng ta đi chia thịt heo trước đi, chờ thêm lát nữa mới đi xếp hàng thì muộn mất. Chúng ta đi sớm thì có thể lấy thêm chút chỗ tốt từ chỗ đại đội trưởng. Dù sao thì thịt heo ngày hôm nay có liên quan rất lớn đến nhà chúng ta đó.” Vương Thanh Kỳ thấy thái độ hôm nay của anh cả cũng đã cảm thấy không ổn.
Nếu anh cả đánh nhau với cha, anh ta lại đánh không lại anh cả, lại còn không thể không giúp cha.
Cũng không thể để anh ta chịu đánh chung với cha được đúng không?
Khuyên một chút thì tốt hơn.
Vương Thủ Thành nghe con trai út nói xong, mới bớt giận một chút, dẫn theo hai đứa con trai đi chia thịt.
Trong phòng, Bạch Tú Tú mở bưu kiện ra, bên trong bưu kiện là len sợi mà cô muốn lần trước, màu sắc của đống len này có chút lỗi nhỏ, có một phần không có màu, vì lỗi này, chị cả gửi đến cho gần mười mấy cân len sợi.
Ngoại trừ len ra, còn có một ít tôm bóc vỏ và vải vóc.
Còn có giày mới cho hai đứa nhỏ ăn tết.
Bạch Tú Tú lấy hết mấy thứ này xong, lại mở lá thư được gửi kèm theo ra.
Bức thư này là do chị cả viết, người nhà chồng chị cả đến nhà chị ấy, trong nhà bận rộn hơn rất nhiều.
Lại bảo cô tự chăm sóc tốt bản thân.
Bởi vì lần trước cô gọi điện thoại về khóc, mẹ rất lo lắng, cho nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ quay về thăm cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");