Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vương Thủ Thành lắc đầu lia lịa nói: “Tôi… Tôi không…”
“Ông không có cái gì? Tôi nói cho ông biết, chúng tôi có tin tức nên mới đồng ý ở đây chờ ông đó. Vương Thủ Thành, sau khi nhà của ông chạy nạn quay về đã có thêm một đứa bé. Người trong thôn mấy người đều nói nhà ông đối xử tệ bạc với đứa bé kia. Tuổi tác của anh ấy cùng người chúng tôi tìm cũng không chênh lệch bao nhiêu.”
Giọng điệu vô cùng âm u.
Vương Thủ Thành nghe thế, tim đập nhanh hơn: “Tôi không có, tôi không biết gì hết.”
“Nghe nói con trai của hai người là sinh non đúng không? Việc này thật sự quá trùng hợp rồi. Tôi nói cho ông biết, cho dù chuyện này có phải là thật hay không thì chỉ cần chúng tôi báo cáo lại với cấp trên, ông cũng phải xui xẻo. Đến lúc đó… Lão Ngưu, chọn ông ta đi, tôi thấy ông ta rất ngứa mắt, coi như ông ta xui xẻo đi.” Một người khác cũng lên tiếng nói.
Nếu nói quá xác định, Vương Thủ Thành không dám thừa nhận, chắc chắn cũng không dám nhắc đến chuyện đưa tiền.
Anh ta phải làm cho Vương Thủ Thành nghe ra, bọn họ là đang cố ý muốn lừa bịp tống tiền. Nhưng nếu Vương Thủ Thành không trả tiền, bọn họ sẽ lập tức báo cáo chuyện này cho cấp trên.
Làm Vương Thủ Thành sợ hãi, nhưng lại cho ông ta một bậc thang, dùng tiền để tiêu tai.
“Tôi thấy được đó, lão Chu, ý kiến này của ông rất hay.” Người lên tiếng đầu tiên nói.
Vương Thủ Thành nghe thấy cái này, trực tiếp bật khóc: “Mấy người làm thế chẳng phải là đang ăn h.i.ế.p tôi sao? Tôi không biết cái gì hết, con trai của tôi là do tôi và vợ tôi sinh ra mà.”
“Tôi không quan tâm chuyện này, dù sao tôi sẽ nói như thế với người ta, còn chuyện có phải hay không thì không liên quan đến chúng tôi. Nhưng mà nếu nhà ông bị quậy một trận như thế, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Ông cũng đừng trách ai, muốn trách thì trách cái chuyện khốn nạn này đi. Ai bảo chúng tôi đến cái nơi rách nát này, trong lòng có oán giận làm chi, ông cứ nhận lấy đi.”
Lão Ngưu nói chuyện đầu tiên lại trào phúng nói, anh ta đứng lên, cơ thể cao lớn thô kệch.
Khí thế của Vương Thủ Thành lập tức bị yếu đi hơn phân nửa.
Với lại cũng không thể để anh ta báo cáo lên cấp trên được, nếu sau đó chuyện này thật sự bị phanh phui, vậy chẳng phải tiêu đời sao?
Nghĩ đến đây, Vương Thủ Thành khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tèm lem: “Đừng mà, cả gia đình tôi đều là người thành thật, nếu các cậu thật sự cảm thấy bị bắt đến nơi này làm việc không vui, vậy không bằng tôi mua gì đó cho các cậu có được không?”
“Mua cái gì hả? Ông định tống cổ ăn mày à? Bốn nghìn đồng, ông không đưa cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ báo cáo cho cấp trên, đến lúc đó nhà ông cũng xui xẻo chung luôn đi.”
Lão Ngưu cười lạnh vài tiếng.
Vương Thủ Thành suýt chút nữa đã bị bốn nghìn đồng hù chết: “Cái quái gì thế? Bao nhiêu?”
Bốn nghìn, nhà ông ta dành dụm nhiều năm như thế, cũng chỉ có được bao nhiêu đó tiền.
Mấy người này có biết đó rốt cuộc là số tiền lớn cỡ nào không? Bọn họ tưởng tiền là giấy à?
“Ông la lối cái gì chứ? Mau đi đi, tôi muốn nhìn thấy tiền ngay trong ngày hôm nay. Nếu không có tiền, chúng tôi sẽ lập tức đi về báo cáo ngay. Tôi thấy ông già ông rất không thành thật, nói không chừng, thằng con trai nhà ông… Thôi, cho dù không phải, dù sao chỉ cần tìm không được người thật thì chúng tôi nói con trai ông là thật thì chính là thật.” Lão Ngưu trừng mắt nhìn ông ta.
“Tuyệt đối không phải, mấy người làm thế không phải là muốn vu oan cho người khác sao?” Vương Thủ Thành chỉ cảm thấy xui xẻo muốn chết, ông ta vốn tưởng hối lộ một chút, ai ngờ lại trực tiếp gặp phải hai tên vô lại.
Càng c.h.ế.t người hơn chính là lời uy h.i.ế.p này có lẽ sẽ không có tác dụng với người khác, nhưng với ông ta thì lại cực kỳ có tác dụng!
Thật sự là xui xẻo c.h.ế.t đi được!
“Biết chứ, tôi cứ vu oan cho ông đó, lấy tiền tiêu tai, ông không thích thì chúng tôi cứ báo cho cấp trên là được.” Lão Chu giống như một con hổ âm hiểm, chỉ nói vài câu đã làm cho chút khó hiểu cuối cùng trong lòng Vương Thủ Thành cũng bay đi sạch sẽ.
Hai người này mà tìm người đi qua huyện Ninh gì chứ? Hai người này là đang tìm kẻ coi tiền như rác từng đến huyện Ninh, ông ta lại còn tự thò đầu vào lưới!
Đều là lỗi của bà già, cũng không biết động não một chút, nhắc nhở ông ta coi chừng nơi này có gian trá gì hay không.
“Ông nhất định phải mang tiền đến cho chúng tôi trước đêm hôm nay, nếu không chúng tôi sẽ không đợi ông.” Lão Ngưu thấy ông ta không hé răng, lại bồi thêm một câu nữa.
“Chuyện này, sao tôi có thể kiếm ra được nhiều tiền như thế chứ? Còn đòi ngay trong đêm nay nữa, mấy người cứ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi luôn cho rồi.” Vương Thủ Thành nhắc đến chuyện đưa tiền là trực tiếp không muốn sống nữa.
Bốn nghìn đồng, có bán ông ta đi thì cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.
“Hai anh em chúng tôi cũng không làm chuyện ác, muốn cái mạng già này của ông làm cái gì? Ông lại chẳng đáng tiền, chúng tôi sẽ chỉ báo cáo lên cấp trên mà thôi, đến lúc đó phải làm như thế nào, tự nhiên sẽ có người khác đi xử lý.” Lão Ngưu thấy ông ta cứ chần chừ, cũng không hốt hoảng.
Trong lòng Vương Thủ Thành vô cùng tuyệt vọng.
Hiện tại lấy tiền ra, số tiền dành dụm cả đời của ông ta và bà già coi như đi tong! Hơn nữa có lẽ cả đời này cũng sẽ không còn kiếm được nhiều như thế nữa, số tiền này… còn có số tiền mà hai người bảo bọn họ ôm Vương Thanh Hòa đi đưa cho bọn họ.
Còn có mấy năm nay thằng cả đi săn, ít nhiều gì cũng dành dụm được một chút.
Nếu thật sự để hai người bọn họ kiếm tiền, có lẽ phải kiếm hai đời mới được nhỉ?
Còn có cả gia đình phải ăn uống nữa!
Nếu như kiếm tiền theo cách bình thường thì không thể nào dành dụm được tiền.
Ruột gan của Vương Thủ Thành cồn cào khó chịu.
“Đừng mà, tôi chỉ là một người thành thật, mấy người không thể như thế. Nếu không thì tốt xấu gì hai cậu cũng bớt một chút đi được không? Có lẽ nhà tôi gom góp một chút cũng gom đủ.” Vương Thủ Thành âm thầm tính toán trong lòng, tốt nhất có thể dùng năm trăm đồng để giải quyết chuyện này.
“Lão Chu, ông ta nói bớt một chút kìa?” Người đàn ông cao to họ Ngưu nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Lão Chu nghe xong cũng mỉm cười theo: “Bớt chút đó hả? Vậy thì còn chưa đủ tiền xe của hai chúng tôi nữa kìa, đừng có nói nhảm, chúng tôi sẽ không bớt một xu. Nếu ông dứt khoát đưa tiền thì hai anh em chúng tôi sẽ tha cho ông.”
“Sao tôi có thể tin tưởng hai người được chứ? Nếu như hai cậu lấy tiền rồi mà còn vu oan tôi nữa thì sao?” Trong lòng Vương Thủ Thành ước gì có thể làm cho hai người này biến mất khỏi cõi đời này ngay lập tức.
Nhưng ông ta đánh thì đánh không lại người ta, thậm chí đến cả việc bọn họ là ai cũng không biết.
Hơn nữa, lỡ như bọn họ thật sự lấy tiền rồi mà vẫn còn muốn làm lớn chuyện thì sao?
Vương Thủ Thành nhìn chằm chằm vào hai người, lão Ngưu cười gian vài tiếng: “Vậy ông chỉ có thể tự trách mình xui xẻo. Ông đưa tiền cho chúng tôi nhanh nhẹn một chút, hai anh em chúng tôi cũng không phải loại người thích vu oan cho người khác. Nếu ông không đưa tiền, vậy chúng tôi chắc chắn sẽ vu oan ông. Ông muốn như thế nào thì đều tự xem chính ông. Bây giờ ông đã có thể đi rồi đó, mau đi về lấy tiền đi, chúng tôi sẽ ở đây chờ ông đến khi mặt trời xuống núi.”
Anh ta nói xong, lão Chu xách ông ta lên như xách một con gà con, đuổi ông ta đi ra ngoài.
“Anh Chu, các anh hỏi thế nào rồi? Có giúp ích được gì không?” Trương Phán Hòa nhìn bọn họ ra khỏi phòng, chủ động đi đến đỡ Vương Thủ Thành.
“Ha ha, hỏi được rồi, cậu để bọn họ đi về đi.” Nói xong, lão Chu lập tức quay về phòng.
Nghe nói là được rồi, Trương Phán Hòa biết chuyện lần này chắc là đã nói khá thuận lợi.
Xem ra hôm nay sẽ có tin tức thôi.
“Lão Vương, thế nào? Bọn họ có cho ông cái gì không?” Dương Thành Công nhìn thấy ông bạn già đi ra, lập tức hỏi thăm.
Vừa nghe đến cái này, Vương Thủ Thành muốn nhào lên liều mạng với ông ấy, ánh mắt u oán làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy sợ hãi.
“Ánh mắt này của ông là có ý gì thế hả?” Dương Thành Công sửng sốt.
Vương Thủ Thành không nói một chữ đi ra ngoài, đều là tại lão Dương, nếu không phải ông ấy nhắc đến cái chuyện khốn nạn này, sao ông ta phải chịu tội chứ? Hai người này rõ ràng là đang muốn tìm người để tống tiền.
Bên kia đúng là có người đang tìm con, nhưng mà hai người này lại không hề để tâm đến chuyện tìm đứa nhỏ kia.
Mà là muốn mượn chuyện này để tìm xem có ai từng đi qua nơi đó, ai từng đi qua, trong nhà lại có con trai, tuổi tác lại thích hợp thì sẽ vu oan cho người đó.
Đây là vô lại!
Đáng giận nhất chính là, ông ta lại thật sự bị bọn họ ăn vạ.
Đúng là xui xẻo c.h.ế.t đi được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");