Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cơm nước xong xuôi, mẹ tôi đề nghị tôi mặc quần áo đưa Triệu Nhan Nghiên về nhà.
Mẹ tôi bảo, đây là mùa đông, hơn nữa đang Tết nguyên đán, trên đường không có mấy người, một mình Triệu Nhan Nghiên đi trên đường không an toàn.
Ba tôi cũng ở một bên, nở nụ cười gian, đây rõ ràng là cho chúng tôi cơ hội còn gì.
Cha mẹ đã như vậy, tôi đâu còn lời gì để nói. Đúng là học giỏi thì cái gì cũng tốt, sao kiếp trước họ không đối xử với tôi như vậy.
Mới đi khỏi cửa nhà tôi, Triệu Nhan Nghiên đã khoác tay lên cánh tay của tôi, nhích người lại gần.
"Hừ, mẹ anh cũng bị em mê hoặc rồi!"
Tôi tức giận nói, tôi bây giờ có cảm giác, người không phải là mẹ tôi, mà lại là mẹ của Triệu Nhan Nghiên.
Trong bữa cơm này tôi không được nói câu nào, hơn nữa còn phải giả bộ ăn no.
"Ai, anh thật nhỏ mọn! Chỉ bởi vì chuyện này mà tức giận với em!"
Triệu Nhan Nghiên chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất nói:
"Em không phải vì chuyện để sau này trở thành thê tử của anh tốt hơn sao?! Hơn nữa, anh cũng mê hoặc được cha em còn gì? Mỗi lần anh vừa đi ra khỏi nhà em, thì cha em trông rất cao hứng !"
Toát mồ hôi a! thì ra nàng còn đang băn khoăn chuyện pháp định thê tử, tiểu nha đầu này cũng là rất thông minh, biết muốn trở thành thê tử của tôi thì trước hết phải qua được cửa ải của mẹ tôi, chỉ cần mẹ tôi đồng ý, những nữ nhân khác không khả năng thay thế được địa vị của nàng.
"Em và mẹ anh đã nói những chuyện gì?"
Tôi cầm bàn tay nhỏ bé của Triệu Nhan Nghiên hỏi.
"Không nói cái gì cả, chỉ nói những chuyện chúng ta đã trải qua."
Triệu Nhan Nghiên cười nói.
"Mẹ anh không biết chuyện của 2 chúng ta chứ?"
Tôi sợ Triệu Nhan Nghiên không cẩn thận nói ra chuyện tôi ăn nàng, vậy thì hậu quả thật không thể tưởng tượng.
"Anh đang nói tới chuyện nào?"
Triệu Nhan Nghiên hỏi ngược lại.
"Không nói có phải không? Thế vừa rồi ai nói tới chuyện pháp định thê tử vậy?"
Tôi xoay người đối diện với khuôn mặt nhỏ bé của Triệu Nhan Nghiên hỏi.
"Có chuyện gì đâu, mẹ anh không ngừng nói những ưu điểm của anh! Ha ha … nhưng mà Lưu Lỗi, em ở chung một thời gian dài như vậy với anh, đâu biết anh có nhiều ưu điểm như thế?"
Triệu Nhan Nghiên ngửa mặt lên trời cười lớn.
"Mẹ anh đã nói gì với em?"
Tôi không nhịn được hỏi.
"Không nói cho anh, ha ha, em buồn cười đến chết mất! Mẹ anh toàn khen những ưu điểm mà sao em lại không biết?"
Triệu Nhan Nghiên cười đến thiếu chút nữa không thở được.
"Hừ hừ! Em cười nữa đi, anh cho em cười! Em có nói không?"
Tôi lấy tay cù vào nách của Triệu Nhan Nghiên.
"Ai nha! Đừng làm loạn, đừng làm loạn, ha ha, mau dừng lại, em nói là được chứ gì, ư, ha ha!"
Triệu Nhan Nghiên bị tôi cù đến nỗi lập tức đầu hàng.
" Đã nói những chuyện gì?"
Tôi thu tay hỏi.
"Mẹ anh nói, ngày thường anh rất nghiêm chỉnh, không dám nói tới chuyện tình yêu. Mặc dù nhát gan, nhưng cũng có khí phách! Ha ha! Em lúc ấy phải cố nén cười! Anh nghiêm chỉnh? Anh không thích nói chuyện? Anh nhát gan? Ha ha ha! Lưu Lỗi, anh ở nhà làm bộ như thế nào vậy? Tại sao lại lưu lại cho mẹ anh cái ấn tượng này!"
Triệu Nhan Nghiên cười nói.
Hóa ra là chuyện này?
Nếu như tôi không có sống lại, thì những điều này mẹ tôi nói hoàn toàn là sự thật, nhưng tôi nghĩ đây đâu phải là ưu điểm gì đâu? Có là khuyết điểm thì có.
Thật không biết mẹ tôi đang giúp tôi hay đang phá tôi nữa Cũng may hiện tại Triệu Nhan Nghiên đã là người của tôi rồi, nói nhưng chuyện này ra cũng chỉ làm nàng cảm thấy hài ước thôi.
"Mẹ anh còn nói cái gì nữa?"
Tôi thấy thời gian nói chuyện của 2 người rất lâu, chắc chắn không chỉ có những chuyện này.
"Mẹ anh còn hỏi em có người dạm hỏi hay chưa..., ha ha!"
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Vậy em trả lời ra sao?"
Tôi vội vàng hỏi.
"Còn có thể trả lời như thế nào? Chỉ còn cách nói thật thôi."
Triệu Nhan Nghiên thần bí nói.
"Tiểu cô nãi nãi của anh, em không thể nói 1 mạch hay sao! Mọi chuyện thật ra là như thế nào?"
Tôi đúng là hết cách, cô bé này nói chuyện cũng úp úp mở mở.
"Nói thật tức là, Hạ Nhu đã được mẹ anh và Lôi gia đồng thời coi là con dâu rồi."
Triệu Nhan Nghiên nhìn qua tôi, nói với giọng điệu u buồn.
Tại sao lại nhắc tới Hạ Nhu?
Ai! Cũng không biết tiểu nha đầu Hạ Nhu này gần đây thế nào, cũng đã bị mang về Bắc Kinh hơn một tháng rồi.
Ngay cả một chút tin tức cũng không có, ngay cả điện thoại cũng không gọi, còn cái tên Lôi Tiểu Long kia nữa, nhắc tới lại tức giận!
Mẹ kiếp, một ngày nào đó hắn dám chọc tức tôi, tôi gọi Diêm vương lão ca 1 tiếng, bảo hắn sai hai tên tiểu quỷ tước đoạt mạng sống của hắn.
Vốn tâm tình tôi đang vui vẻ, sau khi nhắc tới Hạ Nhu, thì trở nên buồn bực. Mặc dù thời gian tiếp xúc với tiểu mỹ nữ này không dài, chỉ có ba ngày.
Nhưng hình bóng của nàng đã khắc sâu trong tâm trí của tôi, mỗi khi đêm về, tôi lại nhớ tới 1 tiểu mỹ nữ ở trên giường của tôi, mập mờ chuyển động.
"Sao vậy, lão công?"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi trầm mặc, vội hỏi.
"Không có gì, chỉ là đang nhớ tới một số chuyện không vui."
Tôi nói. Chuyện của Hạ Nhu thì cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nguồn: http:// mTruyen.net
" Anh có phải nhớ tới Hạ Nhu hay không?"
Triệu Nhan Nghiên cẩn thận hỏi.
"Ừ."
Tôi cũng không có lừa dối nàng, đáp.
"Đừng lo lắng, Lưu Lỗi. Em có cảm giác, nàng nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh!"
Triệu Nhan Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy tôi nói.
Tôi nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhan Nghiên lên, hôn tới đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Ứ... Chán... Vẫn còn đang trên đường đấy!"
Triệu Nhan Nghiên đẩy khẽ 2 cái, rõ ràng là làm cho có lệ mà.
Tôi ôm chặt lấy Triệu Nhan Nghiên, đầu lưỡi của chúng tôi quấn quýt lấy nhau.
"Nhan Nghiên, cám ơn em."
Tôi nhẹ giọng nói.
"Ha hả, Đồ ngốc! Cám ơn em làm cái gì."
Trên khuôn mặt nhỏ của Triệu Nhan Nghiên còn vương đầy ý xuân, nói.
"Anh nhớ nữ nhân khác, mà em còn an ủi anh nữa"
Tôi vuốt ve mái tóc của Triệu Nhan Nghiên cảm kích nói.
"Đừng có giả ngu, nói em không ăn giấm là giả thôi. Có nữ nhân nào không hy vọng có một người yêu chung thủy đâu? Nhưng anh ưu tú như vậy, sẽ không tránh khỏi việc bị người khác câu dẫn! Thế nhưng ngoài em ra, anh chỉ được có thêm 1 Hạ Nhu nữa thôi!"
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi bình tĩnh nói.
"Vậy còn Diệp Tiêu Tiêu?"
Tôi cười cười nhìn Triệu Nhan Nghiên.
Triệu Nhan Nghiên sửng sốt, sau đó lập tức cả giận nói:
"Được lắm, anh quả nhiên có quan hệ với Diệp Tiêu Tiêu! Em không để ý tới anh nữa".
Nói xong nàng đấm lia lịa vào trong lòng của tôi..
"Thật xin lỗi, Nhan Nghiên! Thật xin lỗi."
Tôi không biết nên nói gì cho phải.
"Đừng nói nữa, em ủng hộ anh, ài, ai bảo em yêu anh cơ chứ"
Triệu Nhan Nghiên nhẹ nhàng nói.