Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không hề biết Chu Xảo Hân lúc này chỉ thông qua lời người khác biết một vài chuyện giữa hai người trước kia, cứ nghĩ nàng đã khôi phục trí nhớ, cho nên Việt Thanh Phong thấp thỏm không yên, đuối lý đứng phía sau Chu Xảo Hân lúng túng lắp bắp.
Chu Xảo Hân vẫn không có hành động gì, Việt Thanh Phong bất đắc dĩ chỉ có thể từ phía sau vòng tay ôm chặt nàng.
Trên mặt Chu Xảo Hân tuy vẫn không có chút dị thường, nhưng khi Việt Thanh Phong ôm nàng, bàn tay đang nắm kim sắc ngư bồn đựng thức ăn cho cá của nàng đột nhiên khẽ run, suýt nữa trượt tay thả toàn bộ số thức ăn đó xuống nước.
Việt Thanh Phong không hề biết động tác thân mật đột ngột đó của mình gây ra chấn động mạnh mẽ cỡ nào đối với một người luôn chán ghét người khác đụng chạm như Chu Xảo Hân.
Vòng tay ôm chặt, không lưu bất kỳ một khe hở, bao lấy người mình hằng nhớ nhung suốt một năm. Việt Thanh Phong cúi đầu, đem bờ môi nhẹ nhàng ghé sát bên tai Chu Xảo Hân, cúi đầu quật cường thấp giọng lặp lại: "Xảo Hân đừng không để ý tới ta, nàng không thể không để ý ta. Đừng như hôm nay nhìn ta như vậy, nàng sao có thể nhìn ta như thế. Trừ việc khiến nàng quên ta, ta thật sự không hề làm chuyện gì có lỗi với nàng."
Việt Thanh Phong hai kiếp làm người, cho tới giờ đều nghĩ mình là một kẻ đầu gỗ chậm giác ngộ*, nhưng giờ phút này ôm chặt lấy Chu Xảo Hân từ phía sau, phát giác trái tim trong lồng ngực Chu Xảo Hân ở dưới tay phải của mình đột nhiên đập dồn dập, nghe tiếng hô hấp của nàng bên tai, Việt Thanh Phong ngược lại cố ý tăng thêm lực đạo trên tay. Cả thân mình dựa lên người Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong lại nhẹ nhàng tựa cằm lên vai trái nàng.
(*nguyên gốc: mộc nột hậu tri hậu giác. Trong đó "mộc": chất phác, "nột": trì độn, "hậu tri hậu giác": một việc ai cũng biết mà mình phải xem xét kỹ rồi mới phát hiện ra)
Cúi đầu nhìn cánh tay đặt bên hông cùng cánh tay vòng qua ôm chặt trước ngực mình, kim sắc ngư bồn tinh xảo trong tay Chu Xảo Hân rốt cục "đông" một tiếng rơi xuống làn nước dưới thạch đình.
Đàn cá dưới nước đầu tiên là bị doạ cho hoảng sợ vội vàng lẩn trốn, sau đó một khắc lại đều như phát điên, nhảy lên nhảy xuống tranh đoạt thức ăn.
Chậm rãi đưa tay ngăn lại cánh tay trái đang đặt trước ngực mình của Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân thấp giọng không cam lòng hỏi: "Vì sao?"
Thấy nàng rốt cục mở miệng nói chuyện, Việt Thanh Phong cũng hơi dễ chịu một chút. Cọ cọ cằm đang đặt trên vai trái Chu Xảo Hân, nhẹ nhàng buông khoé mi, Việt Thanh Phong lơ đãng nói: "Ta cũng không biết vì cái gì, có lẽ là do không muốn trở thành trói buộc của nàng, có lẽ là vì không muốn lại trở thành gánh nặng, có lẽ chính là không cam lòng!"
Quay đầu nhìn Chu Xảo Hân nằm trong lòng, Việt Thanh Phong cúi đầu cười khổ: "Ta không ngờ khiến nàng quên ta lại sẽ khiến nàng thống khổ, cũng khiến ta khổ sở như vậy. Nhưng ta nhẫn nhịn hết thảy, rốt cuộc không đi tìm nàng. Một năm qua ta nghĩ ra đủ việc để làm, nhưng cố tình ngay tại thời điểm mấu chốt nhất nàng lại xuất hiện trước mặt ta. Ta có thể chịu đựng không nghĩ về nàng, không nhìn nàng. Nhưng ngày ấy trước Huyền Vũ điện nhìn thấy nàng ta lại phát hiện, ta chịu không nổi nàng thế nhưng thật sự nhìn ta mà không chút phản ứng."
Một chút cũng không nhận ra mình lúc này cưỡng từ đoạt lý cỡ nào, Việt Thanh Phong trần giọng cúi đầu nói: "Ta không chịu nổi trong mắt Chu Xảo Hân nàng thế nhưng không có ta, ta không chịu nổi Chu Xảo Hân nàng ánh mắt đầy chỉ trích nhìn ta, như thật sự muốn cùng ta nhất đao lưỡng đoạn. Ta càng không chịu nổi hộ vệ của nàng nhìn nàng đầy chở che bảo hộ như vậy, bắt đầu từ năm Kiến Nguyên thứ tư, trong mắt Chu Xảo Hân nàng vốn cũng nên chỉ có một mình Việt Thanh Phong mới phải, hắn có tư cách gì!"
"Ngươi —" Không nhớ trước kia Việt Thanh Phong dáng vẻ thế nào, giờ phút này nghe vào tai những lời rõ ràng có gì đó không đúng kia, Chu Xảo Hân lại không thể nói gì chống đỡ, căn bản không biết nên đáp lại thế nào.
Ngẩn người nửa ngày, trong đầu mờ mịt thật lâu, Chu Xảo Hâm mới tiếp lời: "Nhưng ngươi làm vậy thật sự không khiến Chu Xảo Hân ta thất vọng sao? Ta — ta —"
Nhớ tới mình ngày đó ở Huyền Vũ điện nhìn thấy nàng kinh hỉ khiếp sợ, nhớ tới mình phẫn nộ khi nghe Trần Ngọc Châu khuyên nhủ, nhớ mình những ngày ăn không ngon, đêm trằn chọc ngủ không yên suốt một năm qua, Chu Xảo Hân cao giọng chỉ trích: "Không phải ngươi ỷ vào ta thích ngươi sao? Ngươi nói một ngàn một vạn lý do cũng đều không thể che dấu sự thật ngươi không hề, không một chút nào từng cố kỵ hay bận tâm cảm thụ của Chu Xảo Hân ta."
Ngay khi Chu Xảo Hân rốt cục cảm thấy như vậy mới là mình mọi ngày, Việt Thanh Phong đang ôm Chu Xảo Hân đột nhiên buông tay, xoay người đi.
"Lớn mật! Việt Thanh Phong ngươi cũng dám —" Thấy Việt Thanh Phong thế nhưng không thèm liếc nhìn mình một cái mà trực tiếp đi, Chu Xảo Hân vốn đang cực kỳ nhẫn nại với nàng rốt cục có chút phẫn nộ.
Bị nàng đột nhiên giữ chặt, địa phương bị Chung Khiêm Đức làm tổn thương ban nãy lại đau đớn. Đột nhiên cũng có chút mệt mỏi, nghĩ về quãng thời gian không biết mình có thể thuận lợi vượt qua không.
Xoay người nhìn tay Chu Xảo Hân, nhẹ nhàng tựa vào lòng nàng, Việt Thanh Phong hạ giọng cực thấp nỉ non: "Xảo Hân đừng lớn tiếng với ta như vậy, nàng không nên như thế."
Không chút ý niệm muốn che dấu cảm xúc trong đầu, Việt Thanh Phong cười khổ nói: "Ta cùng nàng là người đã cùng bái thiên địa, nhưng trong mắt hộ vệ của nàng, trong mắt thế nhân chúng ta lại chẳng là gì. Chúng ta cũng chỉ có lể vụng trộm bái thiên địa, không một người chúc phúc, không một người dự lễ, không một ai chúc mừng. Thậm chí hai chúng ta cũng không thể có một tờ hôn thư, mặc dù nàng là Công Chúa nàng cũng không có biện pháp giúp ta đạt được điều ta muốn."
"Nàng và ta không thể ở bên nhau, đơn giản chỉ vì ta là nữ nhân liền cái gì cũng không đúng. Ở bên ta đối với đám thần tử nguyện trung thành với nàng mà nói họ sẽ cho rằng hết thảy những gì nàng làm đều chỉ vì một nữ nhân, họ sẽ khinh thường nàng miệt thị nàng. Cùng một chỗ với ta, hảo ca ca của nàng, Võ đế bệ hạ của chúng ta sẽ cảm thấy nàng như vậy liền hoàn toàn chặt đứt khả năng kết hợp cùng nam tử, sẽ càng thêm đề phòng nàng. Tóm lại ngàn sai vạn sai đều là sai, thế nhưng nàng không có cách nào thay đổi hết thảy những thứ này, ta liền chỉ có thể tự mình động thủ."
Trái tim đã sớm bị vô số tin tức đột ngột khiến cho triệt để mất khả năng suy nghĩ. Nghe xong thật lâu, lòng rung động, cũng chấn kinh.
Rốt cục Chu Xảo Hân chậm rãi cúi đầu nhìn nữ tử hai mắt đẫm lệ mông lung trước mặt, cúi đầu khẳng định: "Kỳ thật ngươi chỉ là không dám thừa nhận theo ta cùng một chỗ, đơn giản là vì ta không có cách nào cho ngươi một thân phận danh chính ngôn thuận, cho nên ngươi sợ, cho nên ngươi mới muốn khiến ta hoàn toàn quên hết mọi chuyện về ngươi, phải không?"
Không biết vì sao nàng lại sẽ nói như vậy, vốn muốn nói với nàng thật nhiều, Việt Thanh Phong lại cúi đầu cười khổ, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Nếu nàng đã nghĩ như thế, liền cứ coi là vậy đi."
Đẩy Chu Xảo Hân thoáng tách xa một chút, Việt Thanh Phong tự giễu: "Ta chính là người như vậy, ta có thể vì nàng muốn đưa ta vào phủ Công Chúa mà cao hứng hưng phấn suốt một ngày, nhưng cũng có thể vì nàng đột nhiên buông tay ta ra ở trước mặt người khác mà cô đơn khổ sở suốt đêm. Ta có thể đầy cõi lòng vui sướng ước hẹn cùng nàng bạch đầu giai lão, nhưng lại có thể chịu đựng một năm trời không gặp nàng."
Chu Xảo Hân sửng sốt, Việt Thanh Phong chưa từng thấy nàng như vậy lại đột nhiên không hiểu sao cao hứng hẳn lên. Tiến lên ngồi xuống ghế đá trong đình, Việt Thanh Phong đưa hai tay chống cằm, nhìn Chu Xảo Hân, đột nhiên nghiêm trang nói: "Làm sao bây giờ, Chu Xảo Hân nàng hình như thích phải một kẻ điên ngay cả bản thân cũng không rõ mình đang làm gì. Làm sao bây giờ, Chu Xảo Hân nàng còn có thể rời xa ta sao? Nàng nỡ sao?"
Hết chương 18