Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Động tác thu thập đồ đạc của Việt Thanh Phong đặc biệt chậm, đến khi nhận thấy ánh mắt của Lỗ Thị Trung ở đối diện nhìn mình trở nên khác lạ, Việt Thanh Phong mới cười yếu ớt, nâng chồng tấu chương đã sớm chuẩn bị tốt lên, chậm rãi rời khỏi Thị Trung các.
Chờ ra khỏi điện Huyền Vũ phát hiện thị nữ mới kia lại vẫn ở bên cạnh, dù không quen nhưng Việt Thanh Phong vẫn nhịn xuống.
Kiếp trước bởi vì Chung Khiêm Đức mãi canh cánh trong lòng chuyện đó, cho nên nàng mới nhớ kỹ vị đại thái giám được ban cho quốc họ, hô phong hoán vũ ở Đại Chu mấy năm, lại cùng đấu với Chung Khiêm Đức một thời gian dài kia.
Từ lúc ban đầu lần đầu tiên nhận được thánh chỉ, nghe tên thấy rất quen tai, đến sau khi tiến cung đột nhiên nhớ tới rồi bừng tỉnh đại ngộ. Từ đó về sau, mỗi một bước của Việt Thanh Phong nàng tựa hồ đều là để có thể kéo quan hệ với vị đại thái giám này.
Từ lần đó biết được sự tồn tại của bản thân mình mà nói chính là trói buộc đối với Vệ quốc Trưởng Công Chúa, khi nàng nhìn thấy Bình vương ở Tàng Thư các liền lập tức nghĩ tới vị đại thái giám quyền thế ngập trời đã làm hại Bình vương cùng huynh trưởng quan hệ trở nên ác liệt.
Một kẻ là tiểu thái giám hầu hạ Vũ đế, lại bởi vì cứu Vũ đế mà từ đó về sau nhảy lên trở thành người Vũ đế tín nhiệm nhất. Cuối cùng hắn không chỉ chiếm được một nửa binh quyền của Vũ đế, mà còn có thể dễ dàng lay động tâm tư của Vũ đế. Nhớ tới kẻ này, nhớ tới sức ảnh hưởng của hắn, nhớ tới quyền thế hắn đạt được. Lúc ấy Việt Thanh Phong bị coi là sự trói buộc, chỉ trong thoáng chốc điện quang hoả thạch gặp gỡ Bình vương liền nảy ra ý tưởng trong đầu.
Khi ấy ý tưởng muốn trở nên mạnh mẽ mãnh liệt không thể kiềm chế nổi, cho nên sau đó nhớ tới hai món bảo bối trong tay Bình vương, nàng liền không chút do dự quỳ xuống cầu Bình vương thành toàn.
Lúc ấy Việt Thanh Phong chỉ thầm nghĩ dưới tình huống Chu Xảo Hân hoàn toàn không biết sẽ tiêu trừ hết tất cả mọi chướng ngại giữa hai người. Cho nên mặc dù lúc đó nàng hoàn toàn không nắm chắc bao nhiêu với tương lai, nhưng vẫn hành động theo ý mình. Nhưng mãi đến khi thật sự bị Chu Xảo Hân quên đi, mãi đến khi thật sự như ý nguyện được đưa đến phía sau điện Huyền Vũ, nàng mới biết được hết thảy nói thì dễ dàng, nhưng khi làm thì lại nói dễ hơn làm.
Chờ nàng đến điện Huyền Vũ mới biết tiểu thái giám trong lời Chung Khiêm Đức thật ra đã hầu hạ bên người Vũ đế mười hai năm, là thủ lĩnh đại thái giám của toàn bộ thái giám trong hoàng cung. Còn nàng lúc đó lại chỉ là một Thị Trung nho nho cách Vũ đế rất xa. Muốn gây sự chú ý với hắn, muốn biết khi nào hắn trở thành Quân Dung Sứ thì thật sự nói dễ hơn làm. Nàng lại chỉ biết khi Vũ đế còn đang do dự có nên phong hắn làm Quân Dung Sứ không thì may mắn lúc hoàng hôn ở trong cung hắn lại xả thân cứu Hoàng Thượng. Còn những việc khác nàng hoàn toàn không biết.
Vì khiến cho Trình Tư chú ý tới mình, nàng đầu tiên là lợi dụng Chung Khiêm Đức, kẻ nổi lên tâm tư khác thường với nàng. Lúc nàng lấy lòng Lỗ Băng Yến, nàng lại cố ý để Lỗ Băng Yến nhìn thấy thái độ Chung Khiêm Đức đối xử với nàng. Sau đó lại ở Huyền Vũ điện qua lại thân thiết với đại thái giám Trình Tư – người biết rõ chuyện của nàng và Công Chúa, thế này mới khiến Lỗ Băng Yến vẫn quan sát nàng cảm thấy nàng tâm kế không tệ, cũng có thể lợi dụng, nên mới tiến tới thân cận cùng coi trọng nàng. Mà nàng lại nương vào việc Lỗ Băng Yến là tân sủng mà hoàng đế thưởng thức, thế này mới được tấn chức tam phẩm, có được tư cách thẩm duyệt tấu chương, tiến tới được Chung Khiêm Đức cùng Trình Tư chân chính coi trọng.
Một năm thời gian vẫn chu toàn qua lại giữa ba người, khiến ai nấy ở Huyền Vũ điện có ảo giác nàng đều có quan hệ không tệ với bất kỳ ai. Kỳ thật Việt Thanh Phong cũng không biết rốt cuộc nàng đã làm thế nào mà được.
Nhưng cũng may tất cả mọi chuyện rất nhanh đều sẽ kết thúc, chờ nàng chính tai nghe được Trình Tư ám chỉ chỉ cần Lỗ Băng Yến tương trợ nói ngọt thì nhất định sẽ không bạc đãi, khi đó nàng đứng ngoài cửa liền biết bọn họ nói cái gì, liền biết thời khắc nàng chờ đợi đã lâu sắp đến.
Nàng có thể cướp đi hảo vận của Trình Tư, có thể thay Vũ đế ngăn trở một kiếp hay không, có thể may mắn sống sót, có thể có bản sự như Trình Tư, lợi dụng một lần xả thân tương trợ liền khiến Vũ đế hoàn toàn tín nhiệm, hết thảy tựa hồ đều ở trước mặt.
Mấy ngày trước nàng vốn muốn thừa dịp cùng Chung Khiêm Đức ra ngoài để nói cho hắn nàng có thể giúp hắn trừ bỏ Trình Tư, muốn hắn giúp nàng một tay. Nhưng giữ bình tĩnh hơn một năm, đến khi nhìn thấy ánh mắt ẩn ẩn trách cứ của Chu Xảo Hân rồi liền lập tức biến mất hầu như không còn. Cũng may nay mọi chuyền đều sắp sửa kết thúc, thị phi thành bại chính là ở lúc này. Trên thực tế nàng tuyệt đối không cho phép mình có khả năng thất bại.
Chờ Việt Thanh Phong đến điện Dao Quang mới được Trình Tư báo cho biết Vũ đế đã phân phó bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện quấy rầy.
Trong lòng thầm thở phào biết còn có thời gian, cho nên Việt Thanh Phong liền trực tiếp đứng ngoài điện chờ.
Tranh thủ lúc đứng đợi, Việt Thanh Phong cẩn thận quan sát bốn phía, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thích khách ẩn thân nơi nào. Nhưng thực tế rất nhanh Việt Thanh Phong liền nhận ra mình thật sự có phần tự xem trọng bản thân, tuy nàng cũng luyện qua cưỡi ngựa bắn cung, nhưng bản sự cũng chỉ giới hạn tới đó, còn ngoài ra không biết gì cả.
Chưa từ bỏ ý định, Việt Thanh Phong đứng ngoài điện lại bắt đầu quan sát chung quanh, nhưng Việt Thanh Phong vốn muốn tìm chỗ thích khách ẩn thân lại đem ánh mắt lặng lẽ chuyển qua người tiểu thái giám đứng phía sau Trình Tư.
Tiểu thái giám mặc phục sức thanh sắc nhị đẳng thái giám đứng một bên nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng chờ đến khi dời mắt qua cánh tay không ngừng run rẩy của hắn, Việt Thanh Phong lại lập tức phát hiện chỗ kỳ quái.
Trong lòng đột nhiên nảy sinh một suy đoán bất khả tư nghị, đợi nhìn đến biểu tình ngày càng nghiêm túc căng thẳng trên mặt Trình Tư đứng trước tiểu thái giám đó, trong phút chốc Việt Thanh Phong liền lập tức đưa ra một suy đoán hoàn toàn bất đồng với dĩ vãng.
Có thể nào cơ hội khiến Trình Tư thăng quan nhanh chóng không phải do Vệ quốc, mà là Trình Tư mượn danh nghĩa Vệ quốc để tự tạo cho mình? Nếu nói vậy phải chăng chiếc chén sứ men xanh mà tiểu thái giám kia cẩn thận cầm trong tay chính là tín hiệu?
Không biết mình suy đoán đúng hay sai, nhưng mắt thấy sắc trời ngày càng tối, Việt Thanh Phong lại ngày càng nghĩ muốn thử cược một lần, mà trước khi đặt cược, Việt Thanh Phong hướng mắt về phía người duy nhất có thể giúp nàng giờ phút này – Chung Khiêm Đức.
Chung Khiêm Đức hiện tại đang nhìn chằm chằm vào đại môn hồng sắc của Dao Quang điện, không chút nào để ý đến nàng.
Lúc đó Việt Thanh Phong trong lòng đã vô cùng lo lắng, đột nhiên nàng lại chú ý tới ngọn gió thu ào ào thổi tới.
Ánh mắt chợt loé, không chút do dự, Việt Thanh Phong liền lấy ra chiếc khăn tay lục sắc giấu trong tay áo mình, sau đó lơ đãng nhẹ nhàng buông lỏng tay.
Dù thời tiết không quá hoàn hảo, nhưng chiếc khăn tay trong tay nàng vẫn thành công bay đi.
Tựa hồ như đột ngột không kịp phòng, Việt Thanh Phong vội vàng bước tới trước, vươn một tay kinh hô: "Khăn tay của ta, tướng quân —"
Từ nửa giờ trước khi Việt Thanh Phong lại đây liền vẫn im lặng, giờ phút này thấy nàng đột nhiên ở trước mặt mọi người nhìn về phía hắn làm ra tư thái như thế, dù không ít thủ hạ bên cạnh trong mắt đều xuất hiện mạt trêu chọc, ngay cả Trình Tư ở đối diện vẫn nhìn bên này cũng lộ vẻ trong lòng hiểu rõ, nhưng Chung Khiêm Đức vẫn vận lực dưới chân dẫm lên trụ điện phi thăng về phía trước, tóm chặt lấy chiếc khăn tay của Việt Thanh Phong suýt nữa bị cuốn lên nóc Dao Quang điện trong tay.
"Đa tạ tướng quân." Trong thanh âm tràn đầy kích động cảm kích, Việt Thanh Phong cầm tấu chương trên tay giao cho thị nữ phía sau rồi lập tức chậm rãi đi về phía hắn.
"Việt Thị Trung khách khí rồi, nhấc tay chi lao mà thôi!" Chung Khiêm Đức chống lại ánh mắt mọi người, nhìn Việt Thanh Phong đi tới chỗ hắn ngày càng gần.
Tay hai người rốt cục chạm vào nhau, đúng lúc này trong điện rốt cục truyền đến tiếng bước chân hỗn tạp.
Chúng nhân nguyên còn đang xem kịch vui, toàn bộ lực chú ý đều chuyển qua đại môn của Dao Quang điện.
Chung Khiêm Đức cũng thu hồi tay làm bộ phải đi, nhưng lúc đó Việt Thanh Phong đột nhiên bắt lấy hắn, kề sát đè thanh âm cực thấp nói: "Nhìn thấy tiểu thái giám cầm trên tay chiếc chén sứ màu xanh ở kia không? Đợi lát nữa chờ ta đi lên gặp bệ hạ, người nhất định phải nghĩ biện pháp ném nó xuống đất."
"Ngươi —" Chung Khiêm Đức quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Việt Thanh Phong, lộ biểu tình khó hiểu.
"Muốn vinh hoa phú quý, muốn dẫm nát Trình Tư dưới chân thì ngươi cũng chỉ có cơ hội lần này thôi, nghe không!"
Không cho hắn một khắc do dự, Việt Thanh Phong liền rút khăn tay của mình từ trong tay hắn về, rồi vội vàng xoay người đi về phía cửa điện.
Việt Thanh Phong vội vàng tiến lại, vừa tới gần thị nữ của mình thì đại môn cao lớn của Dao Quang điện liền mở ra từ bên trong.
"Khấu kiến Hoàng Thượng Hoàng Hậu, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Ngoài điện hơn bốn mươi thái giám thân cận của điện Huyền Vũ của Vũ đế, còn có hơn trăm thị vệ Ngự Lâm quân, tất cả nhất tề quỳ xuống.
Đứng giữa chúng nhân, nghe thanh âm xa xa Đế hậu tình ý triền miên, Việt Thanh Phong vội vàng tiếp lấy chồng tấu chương mà lát nữa nàng cần trình lên từ trên tay Uyển Cúc ở bên cạnh.
Việt Thanh Phong mặt không chút thay đổi, tuy vẫn cảm giác mình đủ bình tĩnh, nhưng chờ Uyển Cúc nhìn về phía mình, ánh mắt có chút lo lắng, thế này Việt Thanh Phong mới phát hiện nàng cả người có chút run rẩy.
"Đại nhân người không sao chứ?" Uyển Cúc đang quỳ nhỏ giọng thân thiết hỏi.
Việt Thanh Phong lắc đầu, tiếp tục cúi xuống, cố gắng điều tiết cảm xúc của mình.
Bên tai truyền đến thanh âm Hoàng Hậu ôn nhu đưa tiễn Hoàng Thượng, từ giữa một đoàn cung nhân đang quỳ, nàng ưỡn thẳng sống lưng đi tới. Thấy hoàng đế ngày càng gần long niễn của hắn, nhìn Trình Tư quay lưng về phía chúng nhân đang đỡ Vũ đế chậm rãi chuyển mắt qua chỗ khác, Việt Thanh Phong liền lập tức cao giọng nói: "Thần Huyền Vũ điện tam phẩm Thị Trung Việt Thanh Phong có chuyện quan trọng cầu kiến Hoàng Thượng."
Vũ đế cách long niện chỉ một bước, nghe được thanh âm Việt Thanh Phong liền nhìn về phía nàng.
Đón lấy ánh mắt của hắn, không nhìn xung quanh, Việt Thanh Phong giơ cao hai tay, cao giọng nói: "Hoàng Thượng, vi thần có tấu chương khẩn cấp cần trình lên, còn thỉnh Hoàng Thượng —"
"Việt Thị Trung, ngươi không thể chờ Hoàng Thượng trở về rồi nói sau sao? Hoàng Thượng —" Bị đột nhiên quấy rầy kế hoạch, Trình Tư đột nhiên quát.
Ngay khi hắn muốn tiếp tục quát lớn, Vũ đế nhìn Việt Thanh Phong, không kiên nhẫn nói: "Trình lên đây đi!"
"Rõ!" Cao giọng đáp lời, Việt Thanh Phong vội vàng đứng lên.
Đi từng bước một tới trước, chờ tiếp cận Vũ đế, Việt Thanh Phong không nhìn Trình Tư bên cạnh đang muốn tiếp nhận tấu chương, trực tiếp đi lướt qua hắn, tiến lên cúi người nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, Yến Thuận lũ lụt, An thành gặp tặc phỉ, Mẫn quận có người ngước Vệ thường lui tới. Thần sợ chậm trễ quốc sự cho nên mới bất đắc dĩ —"
Tấu chương trong tay bị Vũ đế tức giận trực tiếp đoạt lấy, Việt Thanh Phong khẩn trương vạn phần còn muốn nghĩ xem nên làm gì mới có thể đợi được tới lúc Chung Khiêm Đức hành động. Giây tiếp theo tiếng đồ sứ vỡ nát cùng thanh âm tiểu thái giám kinh hô liền đồng thời vang lên, ai nấy sửng sốt nhìn về phía phát ra tiếng động, ngay cả Vũ đế cũng bất ngờ.
Nhưng vào lúc này Việt Thanh Phong vừa mới đứng thẳng người dậy, đột nhiên thấy đồng tử của Vũ đế ở trước mặt đột nhiên co rút lại liền không chút do dự ở khoảnh khắc mọi người còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp xoay người vươn hay tay toàn bộ che trước người Vũ đế.
Khoảnh khắc đó hết thảy sự vật trước mặt ở trong mắt Việt Thanh Phong trở nên chậm đến vô cùng. Có Chung Khiêm Đức kinh hoảng không dám tin vội vàng xông tới trước, có Trình Tư muốn lao lên lại chỉ phí công, vẻ mặt tràn đầy không tin cùng không cam lòng, hết thảy đều truyền đạt cho Việt Thanh Phong tin tức, tựa hồ nàng đã thành công.
Thân mình đổ về phía sau, cúi đầu nhìn chằm chằm ngực phải của mình, Việt Thanh Phong liền tuỳ ý để cơ thể mình ngã xuống người Vũ đế đang thất kinh.
Hết chương 21