Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày đầu tiên sau khi tĩnh lại, Đỗ Minh đã cảm nhận rõ những cơn đau truyền đến, để phân tán sự chú ý của anh nên An Thiên đã mang một quyển sách đến để đọc cho anh nghe mỗi ngày, đôi lúc còn đặt câu hỏi để anh chọn đáp án, nếu chọn đúng thì nháy mắt một lần, còn sai thì hai lần, cậu cố gắng làm anh thấy thoải mái nhất, cứ thế một người nằm đấy, một người ngày sáng đi học trưa về chăm anh.
Buổi sáng đã có dì Lâm đến chăm sóc nhưng dì ấy hầu như chỉ ở ngoài chứ không dám bước vào phòng nhiều, đến khi An Thiên đến thì dì lại về nhà chính lau dọn và kiểm tra gian nhà, hiện tại nhà chính đã được lắp đặt camera, chủ yếu làm lắp ở cổng nhà chính, nhà bếp và các góc khuất khó thấy ở nhà mát và vườn hoa, mục đích chính của cậu chính là không để người khác có cơ hội xâm nhập vào còn ở trong nhà chính cậu không dám lắp vì đó là không gian sinh hoạt riêng của Đỗ Minh.
An Thiên biết lắp đặt Camera trong nhà là an toàn nhưng cậu lại cảm thấy rất kỳ và có phần biến thái, không nói đến Đỗ Minh chỉ cần cậu lúc ở phòng vừa tắm ra vừa hát áo quần áo xốc xếch cùng nhưng thoái quen riêng, nếu mà để ai coi lại chắc cậu đội mấy cái quần, chưa kể thời của cậu mạng xã hội phát triển, có nghệ sĩ còn bị người ta hack camera trong nhà nữa thật quá đáng.
Một phần Camera này là loại của mười ba năm trước, ở thời đại của An Thiên thì camera quay lén, máy ghi âm nhỏ như hạt đậu còn có nhưng cậu trọng sinh về những năm trước thì camera đúng bự và hơi cồng kềnh nên cũng hiểu tại sao Đỗ Minh nhạy cảm với những camera đó.
Một ngày của Đỗ Minh, nằm trên giường bệnh sáng sẽ có dì Lâm đến mang theo hoa cắm, kéo rèm để ánh nắng chiếu vào phòng, dọn dẹp vài chỗ rồi ra ngoài, tiếp đó là bác sĩ đến kiểm tra tình hình của vết mổ và ống truyền dinh dưỡng rồi gặp dì Lâm dặn dò vài điều và đến trưa thì An Thiên đi học về sẽ đến trình diện với anh, kể anh nghe vài câu chuyện ở trường, rồi đọc anh nghe tiếp quyển sách còn dang dở, chiều thì cả hai sẽ ngại ngùng lau thân thể cho Đỗ Minh.
Có lẽ, một ngày trôi qua giây phút mong chờ của Đỗ Minh chính là lúc An Thiên xuất hiện, lúc trước anh nghe cậu nói rất nhiều đôi lúc thấy phiền nhưng nghe riết cũng quen, cậu luyên thuyên kể những câu chuyện, miệng sẽ luôn cười tươi, lúc làm này lúc làm kia nhìn cậu toát lên mùi vị thanh xuân nhiệt huyết và vui vẻ biết bao, làm người ta muốn cưng nựng, yêu chiều.
Đã một tuần trôi qua, tình trạng của Đỗ Minh hồi phục có phần nhanh, đã được tháo ống truyền dinh dưỡng, khi An thiên tan học chạy đến anh đã có thể ngồi dựa vào gối nhìn ra cửa sổ, dì Lâm nói với cậu vài chuyện cần chú ý rồi nhanh chóng về lại nhà chính.
"Chúc mừng cậu chủ nha, hôm nay có thể thoải mái hơn rồi." An Thiên vui vẻ bước vào phòng trò truyện với Đỗ Minh, anh quay đầu lại cũng gật đầu tỏ ý "Đúng là thoải mái hơn rất nhiều."
An Thiên mở khay múc một chén cháo loãng mang đến đút cho anh, hiện trạng của anh có thể ăn được cháu, rồi sẽ đa dạng món ăn hơn những tuần sau, cậu đưa một muỗng cháo đến anh cũng thuận tình mở miệng ra ăn cùng động tác từ từ nuốt xuống trong có vẻ chưa quen, đã hơn một tuần nằm truyền thuốc nên như vậy cũng phải, một lúc chén cháo ấy đã hết, cậu hỏi anh có muốn ăn tiếp không thì anh lắc đầu.
"Bác sĩ nói giờ cậu chủ có thể cử động nhẹ thân thể để quen, tầm vài ngày nữa có thể ngồi xe lăng để ra ngoài hít thở không khí trong lành hơn." An Thiên vừa nói vừa rót cho anh một ly nước ấm để rửa miệng.
Cậu vẫn theo thông lệ đọc vài trang sách nữa cho anh, cũng đã hơn nữa quyển sách sách rồi, đang đọc cậu phát hiện ra anh đã ngủ từ lúc nào, có lẽ lúc sáng anh nôn nao thức sớm để được tháo ống truyền ra nên giờ ngủ ngon lành.
Cậu đóng sách lại, dọn dẹp nhẹ nhàng vài thứ rồi bước đến cạnh cửa sổ nhìn khung cảnh bao la cây xanh mướt mắt, đây là bệnh viện tư nhân cao cấp của Nhị lão gia, phải nói ông đặt cái tấm rát nhiều vào đây, đúng là tiền nào của nấy, dịch vụ, bác sĩ chuyên môn cao, khuôn viên rộng rãi thoáng mát nhiều cây xanh làm bệnh nhân dễ chịu hơn chứ ngày nào cũng ngắm các khối bê tông cứng nhắc sao người ta thoải mái, nhanh hết bệnh được.
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi Đỗ Minh nhập viện, người Mẹ Kế yêu con kia cách vài ngày là chạy đến thăm hỏi giống như bà ta vô tội lắm, vì cái danh hiền đức mà chịu khó vậy đúng là người đàn bà cao tay nhưng mỗi lần bà ta đến điều chỉ đứng ở ngoài hỏi dì Lâm vài câu rồi về, theo ý An Thiên căn dặn thì dì Lâm có nói Đỗ Minh tâm trạng không ổn định gặp người có khi sẽ kích động, bà ta thấy thế cũng hơn rén nên lần nào đến cũng chỉ ở ngoài nhìn vào thăm dò tình hình rồi ra về.
Còn người Cha kia của Đỗ Minh còn không lấy một lần đến thăm hỏi con trai lớn của mình, dù gì cũng là con của ông ta nhưng thái độ biểu thị cũng đủ biết ông không thương đứa con trai này, nói sao cả người làm cũng xem thường Đỗ Minh và tân bốc, nịnh hót hai vị thiếu gia tài giỏi kia.
"Đúng là không phải bậc làm Cha Mẹ nào cũng yêu thương con mình, lúc trước mình nghĩ người giàu họ có tiền tuy là có ít thời gian nhưng sẽ chăm sóc con cái họ đầy đủ hơn là những người mưu sinh bình dân, nhưng đâu chắc ai cũng đáng kính như vậy, cũng có người như Ba Mẹ Minh Nhật yêu thương nhưng biết cách dạy dỗ con và không mong cầu áp lực con cái mình, cũng có người như Mẹ kế Đỗ Minh bà ta yêu cái theo cách ép buộc chúng phải học ngày học đêm, học năng khiếu học đủ thứ dù chúng mới chỉ lớp ba, nhưng cũng sẽ có người như Cha Đỗ Minh, tiền bạc có nhưng tình cảm Cha con thì chỉ muốn chối từ, nhìn những gì họ làm với Đỗ Minh, một người Cha sao có thể tàn nhẫn như thế." An Thiên không khỏi thương cảm cho Đỗ Minh.
Gần đến ngày nghỉ hè rồi, cậu chính thức sẽ ở nơi đó hai tháng, lúc đó âm mưu, thủ đoạn cậu sẽ thấy rõ hết nhưng trong lòng cậu có một tia suy nghĩ sâu xa khác, cậu lên lớp mười một thì gần một năm rưỡi nữa Tề Nam, người chồng ở kiếp trước của cậu sẽ trở về, cùng năm đó Bác gái cũng mất, một năm rất nhiều biến động với cậu đang đến gần.