Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau bửa ăn gia đình, Nhị lão gia cùng Đỗ Minh lên phòng sách trao đổi, còn Nhị phu nhân ngồi phòng khách ngạc nhiên nhìn Minh Nhật.
"Đại thiếu gia nhà này còn biết gọt táo cho Mẹ cơ đấy, con nói xem Mẹ có nhìn nhầm không?" lần đầu nhìn con trai mình gọt tròn đẹp, không phạm vào thịt còn tách ra rồi cắt phần hạt đi thì trầm trồ không thôi.
"Mẹ, Mẹ có thể cất cái biểu cảm đó không, chuyện này con làm rất bình thường luôn đó." Minh Nhật không khỏi bất lực.
"Từ trước đến giờ toàn người làm cho Mẹ ăn, còn đây là lần đầu nên hơi bỡ ngỡ."
"Đúng là làm quá lên, con của Mẹ còn biết may áo bị sứt chỉ nữa đấy, biết giặt đồ bằng tay không máy giặt, biết phơi đồ, biết ủi đồ cả đấy, thấy con siêu không?" Minh Nhật tự đắc.
"Cứ trình tiến bộ như vầy thì tài sản sau này con kiếm được có khi còn nhiều hơn Cha Mẹ đấy."
"Mẹ đừng có ý đồ cắt bớt tài sản của con, của con một nữa, Tiểu Yến một nữa, một miếng vàng không thiếu."
Hai Mẹ con cứ người triêu người đáp mãi một lúc Nhị phu nhân mới hỏi An Thiên.
"An Thiên, dì cảm ơn ơn, con không những giúp Đỗ Minh mà cũng dạy cho Minh Nhật nhà dì nhiều kỹ năng sống, nó dù tốt tánh nhưng sống trong bảo bọc tự nhỏ nên nhiều việc nhà có khi chưa từng động đến."
"Dạ do Minh Nhật chịu khó đó chứ con có dạy gì nhiều đâu, cậu ấy nhìn một lần là làm được rồi." An Thiên luôn giữ mặt mũi cho bạn bè.
"Bạn tốt của tớ." Minh Nhật nhào qua ôm An Thiên còn giả bộ chu môi làm cậu nhột vô cùng.
"Con có người bạn như vậy cũng do Cha Mẹ tích đức đấy, ráng mà giữ gìn cho tốt." Nhị phu nhân vừa ăn táo Minh Nhật cắt gọt tỉ mỉ vừa cười nói với hai đứa trẻ.
Được một lúc dì Lâm mang vào một thiệp mời đưa Nhị phu nhân xem.
"Là thiệp mời tiệc mừng tuổi của Tề phu nhân."
An Thiên nghe đến Tề gia thì cứng đờ người, nói sao đi nữa người suốt mấy năm cậu gọi là chồng là Mẹ thì nói quên liền là không thể.
"Phải rồi Mẹ, hôm trước tụi con thấy Tề Nam ở Bệnh viện mình á, còn có bảo vệ canh gác, họ còn che Camera chỗ đó lại." Minh Nhật nhớ lại chuyện kỳ lạ hôm trước.
"Con còn hơn mật vụ đấy, thế mà cũng tra ra được còn kiểm tra cả Camera, có phong thái tổng tài bá đạo rồi đấy." Nhị phu nhân vừa nói vừa nhéo lỗ tai Minh Nhật.
Minh Nhật đau mà vùng ra núp sau lưng An Thiên.
"Là cậu ấy, cậu ấy biết Tề gia nên con chỉ tò mò theo dõi ai ngờ biết anh ta không hề đi du học như bọn nhà thế gia kia nói mà nằm viện." Minh Nhật quả là bạn tốt của An Thiên.
"Con biết về Tề Nam sao?" Nhị phu nhân có hơi bất ngờ, Tề gia vốn kín tiếng, chỉ qua lại với gia tộc lớn có quyền cao trong thành phố, con trai họ là Tề Nam dù là công tử được săn đón nhưng mật độ xuất hiện cũng không nhiều, chuyện nhà Tề gia tuy không lọt ra ngoài nhiều nhưng Nhị phu nhân vẫn biết được một số chuyện, kể cả chuyện của Tề Nam.
"Dì à, con chỉ là fan hâm mộ của ảnh, sau khi biết chuyện của ảnh con rất lo lắng, dì có thể kể cho con nghe chuyện của Tề Nam được không?, con hứa sẽ giữ bí mật." An Thiên thành khẩn hỏi vì có thể chỉ có Nhị phu nhân mới biết chuyện Tề Nam, dù gì Bệnh viện kia cũng là bệnh viện tư nhân của Nhị lão gia.
Nhị phu nhân suy nghĩ một lát rồi nhìn vào khuôn mặt thành khẩn kia không có một chút ý đồ gì, Nhị phu nhân rất quý An Thiên nên cũng kể riêng chuyện Tề Nam cho cậu bằng một số chuyện mình biết.
"Thật ra hai con cũng biết đó, học nhiều áp lực nhiều sẽ dễ sinh ra trạng thái nóng giận, khó chịu, đa phần con cháu nhà thế gia là thế hệ thừa kế sẽ học đủ các môn từ nhỏ, như Đỗ Minh, hai đứa con riêng của Tam lão gia điều học chính, học phụ đạo, học năng khiếu học kinh doanh tất cả điều phải biết."
Nói một hơi thì Nhị phu nhân nhìn qua Minh Nhật.
"Riêng Minh Nhật nhà dì thì học cho có chứ gia đình dì cũng không ép nó qua mức vì nhà dì đã quá giàu, chỉ riêng ông nội là ép nó học đến mức chạy ra ngoài ở tạm."
"Quay lại chuyện Tề Nam thì cậu ta là người có tài năng, học giỏi, tiếp thu nhanh, nhưng con biết đó một ngày chỉ được ngủ năm tiếng, thứ dậy lúc năm giờ sáng để luyện tập thể chất rồi bơi lội, sau đó là ngày dài bao thầy cô đến dạy tối sẽ bị Tề lão gia kiểm tra bài, gánh nặng người thừa kế rất nặng, đến năm cậu thi vấn đáp để vào đại học tại Pháp thì bị đánh trượt, nghe bảo cậu ta cố ý muốn học trong nước, Tề lão gia đánh cậu ta đến mức ngất xỉu, đến lúc tỉnh lại thì khám ra sức khoẻ còn bị suy nhược, tiếp đó là trầm cảm và đang điều trị, nghe bảo tình trạng tốt lên rồi nhưng nghe bảo khi xuất viện vẫn phải qua Pháp du học."
An Thiên nghe những chuyện kia làm cậu đau nhói, anh ta lại trải qua những chuyện như vậy, Tề Nam mà cậu biết đời trước là một công tử tấm cao khí ngạo, miệng luôn triêu ghẹo, áp bức cậu nhưng nhìn chẳng ra chút muộn phiền của hiện tại, hóa ra những đêm anh ta gặp ác mộng kiêu to rồi tỉnh giấc sau đó ôm chầm lấy cậu rồi cùng cậu ngủ lúc nào không hay sáng ra lại bảo cậu lơi dụng thừa cơ hội, anh ta ruốt cuộc đã mạnh mẽ thế nào để che giấu quá khứ với tâm lý nặng nề đó, An Thiên thoáng chút cảm thấy thương cảm cho Tề Nam.
"Cũng may con là con của hai người." Minh Nhật nghe xong thì cũng nổi da gà, chuyện thế gia tài phiệt cậu biết chứ nhưng một người như cậu mà từ lúc sinh ra đến lớn lên luôn tự do, vui vẻ không vướng chút áp lực nào thì thật sự không dễ dàng.
"Con cũng phải học chăm chứ." Nhị phu nhân vốn xuất thân là trâm anh thế phiệt nhưng một tiểu thư hiểu chuyện như bà sẽ không để quyền thế làm vấy bẩn con bà ấy, biết vừa biết đủ mới vui vẻ, an nhiên.
Đỗ Minh đã bàn chuyện xong từ trên cầu than bước xuống.
"Sao thế?" Đỗ Minh từ lúc đứng trên cầu than luôn dõi mắt theo An Thiên, cậu ngồi thất thần, ảnh mắt ngấn nước trong có vẻ rất xúc động.
"Dạ không có gì, chỉ là có chút cảm thông cho cậu ấm nhà thế gia đó mà." An Thiên điều chỉnh lại tâm trạng.
Đỗ Minh biết cậu không muốn nói nên cũng không ép hỏi đến cùng.
"Dì kể hai đứa nó nghe về Tề gia, con nói chuyện với Bác con thuận lợi không?" Nhị phu nhân quan tâm hỏi thăm tình hình.
"Vâng, cũng đã định hình được nước đi rồi, Bác gái yên tâm." Đỗ Minh gật đầu rồi động lại trong suy nghĩ hai tiếng "Tề gia", mật độ anh nghe thấy dường như đã tăng lên nhiều, anh nhìn An Thiên rồi cũng chào tạm biệt Bác gái cùng Minh Nhật ra về.
An Thiên mở cửa để Đỗ Minh vào ngồi còn mình định ngồi ghế kế phó lái như trước.
"Ngồi cạnh tôi."