Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay A Huy trốn học để thi đấu trận game mới nghe nói còn có cơ hội ký hợp đồng phát triển mảng Game mới, vừa tan học An Thiên và Minh Nhật và đèo nhau đến chỗ cậu ta thi đấu.
"An Thiên, cậu nhìn xem, A Huy vào chung kết rồi kia này." Minh Nhật nhìn thấy trận đấu được phát từ màn hình lớn ở trước nhà thi đấu.
"Nhanh nhanh, chúng ta mau vào cỗ vũ cậu ấy." An Thiên kéo Minh Nhật như bay vào trong.
"Wao, hội trường này đông thật, tớ cứ nghĩ thi đấu game trên máy tính thì sẽ khác với bóng chuyền bóng rỗ chứ, không ngờ nhiều người vậy." Minh Nhật lần đầu tiên thấy người ta thi đấu game tại hội trường.
"Có thể sau này nó còn là môn thi đấu cấp thế giới cũng nên há." An Thiên cùng Minh Nhật tìm chỗ ngồi, cậu biết hơn 10 năm nữa game thủ cũng là một nghề, tiền thi, tiền thưởng có khi tính bằng hàng tỉ, cũng chính về thế nên kiếp trước A Huy còn thành lập công ty game cơ mà.
"Bạn học, tình hình sao rồi." An Thiên tìm được chỗ ngồi thì hỏi bạn bên cạnh về trận đấu.
"Đang chung kết hơn nữa hiệp rồi, Thế Sơn đang dẫn trước khi diệt được một hầu một tướng của bạn học tên A Huy, cậu bạn này mới xuất hiện nhưng cũng rất giỏi, loại được không ít cao thủ rồi, nhưng nếu A Huy vây hãm được Tướng của Thế Sơn trong thung lũng và dùng hỏa băng thì có thể lật ngược tình thế rồi." Bạn học này phân tích rất kỹ, xem ra ở đây điều là game thủ hiểu biết về thế trận rồi
"An Thiên cầm lấy."
"Cậu chuẩn bị khi nào vậy."
"Tớ mới mua đó, chờ khi cậu ấy xong trận, dù thắng hay thua chúng ta vẫn phải hét tên cậu ấy to nhất." Minh Nhật cầm hai cái bông cổ vũ màu đỏ đưa sang chỗ An Thiên, còn bản thân thì cần hai chiếc màu vàng, chỉ chờ xong trận là đến lượt hai người họ chiến.
Trên sàn đấu với nhiều áp lực, A Huy vẫn bình tỉnh điều từng cú nhấp, lướt trên bàn phím vô cùng mượt, đối thủ xem ra cũng một chính một mười dập A Huy tơi tả không ít, còn 30 giây cuối cùng thì trận đấu đúng là ngang tài ngan sức nhưng đội kia lại nhanh hơn một nhịp đánh úp lại nên trận đấu kết thúc với phần thắng thuộc về đội bạn.
"A Huy giỏi lắm, A Huy rất giỏi rồi." trong tiếng hò reo chúc mình quán quân của trận đấu hôm nay, có hai bạn trẻ tung bông cổ vũ rất nhiệt tình, âm thanh còn áp cả một phần cổ vũ tại khu B, làm người ta không khỏi chú ý, cuộc thi có thắng có thua để đạt hạng nhì cũng không dễ, nên một phần khán giả cũng cổ vũ theo cho A Huy, cậu thật sự rất giỏi, làm A Huy cảm động không ít mà nhìn về hướng hai người họ đưa tay vẫy vẫy.
"Các bạn vừa xem trận chung kết rất hay đúng không nào? Bây giờ là giây phút trao phần thưởng cho quán quân là bạn học Thế Sơn và người về nhì cũng rất giỏi là bạn học A Huy."
"Trời, chơi game mà thưởng hẵng 2o triệu cơ á, cậu nhìn giúp tớ, có phải tớ điếm dư một số rồi không?" Minh Nhật không ngờ chơi game mà được người ta khen, tung hô và tiền thưởng nhiều như vậy, thế mà cậu chơi game thì bị ba cầm cây dí đánh là sao chứ, bất công mà.
"A Huy về nhì cũng được 10 triệu cơ đấy, chúng ta nở mài nở mặt rồi." An Thiên nghĩ đến viễn cảnh Minh Nhật nhìn thấy các trận đấu game của mười năm sau, lên đến hàng chục tỉ không biết còn tức vì lúc nhỏ không được cho chơi game thế nào.
"Xin mời nhà tại trợ của cuộc thi ngày hôm hay, tập đoàn Tề Thị với đại diện là thiếu gia Tề Nam của chúng ta, xin cho một tràn pháo tay."
An Thiên dù đã biết mọi chuyện nhưng cũng thoáng kinh động, là Tề Nam của đời này, không biết mọi chuyện xảy ra của Tề Nam sau này ra sao nhỉ, cậu chắc chắn không thể là vợ anh ta ở kiếp này rồi.
Minh Nhật cũng nhạy cảm với cái tên này, đây chính là idol của An Thiên còn gì.
"An Thiên chính là người mà chúng ta gặp ở bệnh viện kìa, chính là thần tượng của cậu đấy." Minh Nhật có phần phấn khích.
"À, đúng rồi, là anh ấy nhỉ, wao, thật là đẹp trai." An Thiên đành diễn theo một fan chân chính vậy.
Tề Nam phát biểu vài câu rồi đến nghi thức trao huy chương và tiền thưởng, hạn mục được Tề Thị tài trợ nhất định có lợi ích, đúng là tập đoàn lớn có tầm nhìn xa trong rộng, nhiều năm về sau đúng là mảng game và các cuộc thi đấu rất được đầu tư và phát triển.
"An Thiên, Minh Nhật đến chụp hình với tớ nào." A Huy ra hiệu ngoắc ngoắc hai cậu bạn.
Họ tạo dáng đủ kiểu với Huy chương, nói cười vui vẻ, dù có chút tiếc nuối nhưng A Huy cũng đã rất giỏi, sau khi chụp hình xong Thế Sơn cũng bắt tay khen cậu, còn hẹn cậu tái đấu, phía bên này An Thiên đang sờ mó huy chương còn cắn cắn thử, đúng là hàng thiệt giá thiệt, miến bạc này nặng thật nhưng cái cậu quan tâm nhất chính là tấm bản 10 triệu đồng có cả phong bì phía sau mà Minh Nhật đang cầm bên kia, dụ cậu ta đổi mãi mà không được.
"Xin chào bạn học An Thiên, vui khi gặp lại cậu.". Harry Potter fanfic
An Thiên nghe giọng nói quen thuộc thì quay người lại, là Tề Nam, cậu nhìn kỹ Tề Nam ở thời điểm này lâu một chút, đúng là rất ốm yếu, không giống với Tề Nam sau kết hôn, anh ta còn trách cậu làm anh ta béo lên nhưng cậu nào ép anh ta ăn, là anh ta tự nguyện đúng giờ cơm có mặt ở nhà cơ mà, chắc vừa trải qua cơn bạo bệnh nên anh ta mới gầy như vậy, An Thiên đang phân vân có nên hỏi Đỗ Minh là trước đó anh bị bệnh gì mà te tua như vậy không nhưng sợ tên cơ hội như Đỗ Minh lại đặt ra yêu sách với cậu.
"An Thiên, thần tượng chào cậu kìa." Minh Nhật ở cạnh đẩy đẩy vai An Thiên, đúng là gặp idol ai cũng đơ người như vậy, dù là học bá An Thiên cũng vậy thôi.
"Xin chào, anh biết tên em à." An Thiên nhanh tay bắt lấy bàn tay đang giơ giữa không trung của Tề Nam.
"Cậu từng cứu tôi, cậu không nhớ sao?" Tề Nam nhìn cậu trai trước mặt, đúng là trong trẻo và xinh đẹp, tấm ảnh thẻ kia chỉ chụp đúng 7 phần xinh đẹp của cậu ấy.
"À, anh không cần để ý, chỉ là tình cờ thôi, anh đã khoẻ hơn rồi chứ." An Thiên có hơi ngại ngùng, dù gì đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với Tề Nam sau này là người chồng của cậu, có điều dáng vẻ trưởng thành đỉnh đạt này có phần khác xa với Tề Nam khi lấy cậu thì phải.
"Cũng là tình cờ gặp ở đây, tôi cũng muốn cảm ơn cậu, coi như tôi nợ cậu một mạng cứu giúp, sau này có cần gì giúp đỡ nhớ liên hệ tôi." Tề Nam cười mĩm với cậu.
"Không cần thế đâu, thật sự anh không cần để ý." An Thiên rất muốn nói đã có người trả nợ thay anh rồi, cũng là anh đấy nhưng là anh của kiếp trước đến đây nói là để trả nợ tôi, từ khi bại lộ anh ta ngày nào cũng nhắn tin, điện thoại không thì đến nhà trọ ăn ké còn hay tìm việc bảo tôi đến, một Tề Nam như vậy thật sự cậu đã quá sức rồi, không cần phải Tề Nam kiếp này trả nữa đâu.
Tề Nam ngỏ ý mời cậu và hai người bạn dùng cơm trưa xem như là cảm ơn cậu cũng như mời A Huy xem thử hợp đồng, cả ba đang tìm lý do từ chối vì thật sự không muốn liên hệ nhiều với người có quyền thế, càng gần càng được chú ý cũng càng là đối tượng được nhắm tới, A Huy cũng chưa định hướng được mảng game mình theo đuổi này dù gì cũng chưa đủ tuổi để theo các khoản ràng buộc, Minh Nhật biết Tề Gia có tiếng trong thành phố này nên cũng chẳng muốn vây vào, còn An Thiên càng không muốn nếu Đỗ Minh biết được cậu chắc chắn sẽ là người lãnh đủ.
"Xin chào, tôi đã có hẹn trước với các cậu ấy rồi, cậu không phiền chứ." Đỗ Minh thân trang sơ mi trắng quần âu, đúng chuẩn soái ca tổng tài ngôn tình từ truyện bước đến bên cạnh An Thiên.
"Anh họ, anh đúng là nhanh chân mà." Minh Nhật chỉ mới cấp báo thông tin mật là An Thiên sau khi tan học sẽ đến nhà thi đấu xem A Huy đấu trận thì bây giờ anh ấy đã có mặt.
"Vị này là." Tề Nam đưa tay định chào hỏi nhân vật có phong thái ngời ngời vừa đến.
"Anh Tề, giới thiệu với anh, đây là Đỗ Minh, giám đốc kinh doanh của Đỗ Thị, là anh họ của em cũng như là ông chủ nơi An Thiên đang làm thêm." Minh Nhật nhanh miệng giới thiệu, đúng là hào kiệt gặp anh hùng hay người bọn họ điều có phong thái tổng tài nhưng so về ngoại hình đúng là Đổ Minh có phần nhỉnh hơn.
Đỗ Minh cũng gật chào lấy lệ rồi ngó lơ cái bắt tay của Tề Nam mà hỏi An Thiên.
"Trưa nay em muốn ăn gì?, anh mời mọi người xem như chút mừng A Huy." Đỗ Minh có phần hơi chướng mắt bản thân mình ở kiếp trước, đã thân mang bệnh nặng còn không lo điều dưỡng, đến tận đây tranh vợ với cậu, chút tâm tư này chẳng ai hiểu bản thân mình hơn anh ta.
An Thiên tránh vỏ dưa nhưng cũng gặp vỏ dừa, đâu cũng là Tề Nam cả thôi, cậu cứ cảm thấy như mình đang có hai người chồng vậy, nhưng nhìn dáng vẻ không ưng của Đỗ Minh cậu nảy ra một ý kiến rất hay.
"Gần trường có quán lẩu ngon lắm, chúng ta cùng đến đó ăn đi, anh Tề có muốn đi ăn cùng bọn em không?"
Đỗ Minh đơ người, chân mày giật giật nhìn cậu, là có ý gì đây, chê mình có tuổi không trẻ trung như năm 22 tuổi này nên muốn dụ dỗ mình ở kiếp này sao chứ, còn Minh Nhật chỉ biết lắc đầu nhẹ, đúng là đụng đến thần tượng cái gì làm được mà, đến cả anh họ mình mà cũng quăng sang một bên.
Tề Nam cũng chẳng kiên dè, gật đầu đồng ý cũng đi ăn với mọi người, thế là một Tề Nam ở kiếp trước cùng một Tề Nam ở đời này lại tranh một An Thiên ở hai kiếp
* * *