Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Thiên đến thì Đỗ Minh đang ăn trưa, một bàn ăn thật phong phú, có tôm có gà cùng rổ hồng mộng nước nhìn thấy ngon làm sao, cậu nhìn mà bụng réo lên muốn ăn, từ sáng đến giờ cậu chỉ ăn bánh bao và uống một ly sữa đậu nành nóng nên có hơi đói.
Đỗ Minh xem ra tâm trạng hôm nay không tệ, anh ta ăn rất ngon lành còn An Thiên được anh ghi bốn chữ "Dọn dẹp khung tranh." thì đang ở bên lau chùi dụng cụ vẽ tranh của Đỗ Minh, cậu vừa lau dọn vừa để ý những bức tranh của Đỗ Minh, điều là dáng vẽ một người phụ nữ quay lưng lại, người này chắc là Mẹ hay là mối tình đầu của anh ta rồi, nét vẽ nhẹ nhàng chăm chút có thể thấy người vẽ đặt tâm tư vào rất nhiều, cảnh vật tuy có mang màu sắc thơ mộng nhưng tổng thể là một người quay mặt với cảnh vật bao la hùng vĩ thì có hơi cô độc rồi, An Thiên xem theo vài bức thì cũng gật gù khen Đỗ Minh:
"Vẽ nhiều bức mà có một chủ đề thế này thì thật sự rất có gu nhỉ, một nghệ sĩ tài hoa mà." An Thiên nói trong thầm lặng, không biết đó phải khen không hay đang chê người đàn ông này nhàm chán, vừa nói xấu vừa nhìn sang bàn ăn của Đỗ Minh rồi nuốt nước bọt, đang chăm chú nhìn đĩa gà vàng ươm kia thì có thứ gì đó lọt vào mặt cậu không đúng lắm nên phá lệ lên tiếng.
"Cậu chủ, đĩa xà lách đó không ăn được đâu, chắc đầu bếp không để ý nên để chung vào á, rau này ăn không được." An Thiên thở phào khi đây là đũa đầu tiên của cậu chủ mình.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Đỗ Minh, nên cậu cũng nhanh chóng giải thích:
"Tôi ở vùng quê từ nhỏ nên rau cỏ ít nhiều đã thử qua, cậu ăn gà luộc thì không ăn chung với rau kinh giới được, đĩa xà lách kia có trộn với lá kinh giới, có thể là xà lách nên đầu bếp không để ý, hai loại này ăn chung sẽ gây nóng trong người, tâm trạng luôn căng thẳng, ăn nhiều sẽ sinh ra phong ngứa rất khó chịu, chỗ em có người nhậu say ăn nhằm rau này với thịt gà mà nổi mẩn ngứa khắp người phải nhập viện á, dù đĩa này của cậu không nhiều nhưng cũng không được ăn ạ." An Thiên nhiệt tình giải thích bằng kinh nghiệm mình đã trải qua.
Đỗ Minh nhìn thiếu niên chỉ hơn mười sáu tuổi giải thích lưu loát thì cũng không chạm đũa vào đĩa xà lách đó nữa, còn An Thiên thấy người kia một câu cũng không khen nên cũng chỉ chửi thầm trong bụng rồi tiếp tục quay lại chỗ khung tranh lúc nãy, lúc chuẩn bị đi thì có tiếng ọt ọt, tiếng trống đình công trong chiếc bụng cậu phát ra, cậu ngượng chính người vội như bay về phía bên kia lau chùi, dù không thấy chính diện thì từ phía sau cũng thấy đôi tai của cậu đỏ đậm.
Bỗng cậu nghe tiếng gõ xuống bàn, cậu quay đầu lại thấy Đỗ Minh đẩy chiếc đĩa có hai quả trứng ra cho cậu.
"Đây chắc chắn là mơ, rõ là hôm qua đánh mình muốn lết về mà hôm nay lại tốt như vậy, hay anh ta bỏ đồ vào đó định độc chết mình là phân bón vườn hoa kia, không thể tốt như vậy được." An Thiên hơi hoan mang bởi sau những chuyện ngày hôm qua cậu không tin con người này nhân từ vậy đâu, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng An Thiên vẫn đi theo tiếng gọi của chiếc bụng đói thò hai tay kéo chiếc đĩa ra cạnh bàn rồi nhất lên rồi cảm ơn bằng khẩu hình miệng, An Thiên chuyên nghiện như người câm chỉ dùng khẩu hình miệng và hành động gật đầu để biểu thị tấm lòng biết ơn và ghi nhớ qui định của mình.
An Thiên vui vẻ đập hai quả trứng vừa ăn ngon lành còn chia một ít cho bé mèo đang ngồi cạnh, ở đây cậu có người bạn mới chính là bé mèo trắng với chiếc chuông dễ thương này, ân nhân đã cứu cậu trong ngày hôm qua ở vườn hoa đấy. Phía bàn ăn bên kia Đỗ Minh cũng nhìn sang đôi bạn trẻ vừa ăn vừa ngắm tranh của mình, chẳng biết Đỗ Minh đang nghĩ gì, rồi tiếp tục dùng tiếp bữa ăn.
Từ đầu đến cuối không ai nắm được Đỗ Minh, anh ta như một hố đen vũ trụ bí ẩn, chẳng phải bệnh từ nhỏ, cũng chẳng phải bệnh nặng nằm liệt giường, anh ta vẫn sinh hoạt như những người bình thường, chỉ là không muốn nói chuyện với ai cùng thái độ lãnh đạm bất cần đời, anh ấy như được trời cao ban xuống để trông chừng khu vườn thượng uyển này vậy không cho phép người ta chạm đến nó, nhưng người này lúc thì tàn bạo ra tay đánh người, lúc thì trầm tính cho An Thiên đồ ăn khiến cậu không dám nghĩ đến có một ngày anh ta hồi phục như bình thường sẽ như thế nào, còn chuyện thừa kế nữa chứ anh ta giành quyền thừa kế kia thì như thế nào, chắc lúc đó những người tranh đấu với anh ta sẽ tử nạn mất, An Thiên không khỏi rùng mình khung cảnh mình tưởng tượng, không biết lúc đó cậu có bị anh ta xử đầu tiên không đây?
Đỗ Minh ăn xong có người đến dọn phần ăn đi, hóa ra là anh ta còn có nút liên hệ với các nơi khác trong dinh thự, thế mà An Thiên còn lo anh ta bị cô độc không ai chăm sóc cơ đấy, quên mất anh ta là tam thiếu gia là con trai thứ hai trong nhà sau người anh cả cơ mà, nhưng người anh này từ nhỏ đã thất lạc dù tứ lão gia đã tìm kiếm nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức gì, thêm vào việc xảy ra lúc Đỗ Minh mười lăm tuổi và cặp song sinh lại là hai đứa con trai của người vợ sau kia thì người con cả này dường như đã trôi vào quên lãng với vị lão gia nhà này.
Khi cậu vừa tưới hoa ngoài vườn xong bước vào cũng là lúc Đỗ Minh kéo chuông inh ỏi, anh ta đưa cho cậu bức thư có ý bảo cậu đi giao, hiểu được ý chủ nhân nên An Thiên hai tay nhận lấy rồi đi từ điềm đạm đến đi nhanh rồi chạy như bay ra cổng dinh thự, đám người làm kia vẫn nhìn cậu trai trẻ hoạt bát vui vẻ đi giao thư.
"Xem ra đứa trẻ này được Nhị lão gia dạy dỗ không tệ nên rất kiên trì, những người làm trước chưa đến nữa ngày đầu làm cũng chạy ra như vậy nhưng không phải chạy đi gửi thư mà là bỏ của chạy lấy người, mà không ai nói trước được có khi vài ngày nữa cậu ta cũng sẽ bị đá văng ra ngoài thôi." đám ngườ i làm này dường như nhiệm vụ chính chỉ có quan sát khuôn viên chỗ của Đỗ Minh thì phải, nhưng có vẻ họ hơi xem thường An Thiên rồi cậu rất lì chứ không phải Tứ lão gia kia dạy gỏi đâu nhé, à có mà chỉ một chút thôi hà.
An Thiên hôm nay phát hiện có tận ba bức thư, tâm tình nhiều đến thế cơ à, ngày nào cũng viết mà vẫn thâm tình nhớ Mẹ đến vậy.
"Đúng là một đứa con nặng tình, hiếu thảo." An Thiên thở dài vào bưu điện gửi thư, trên đường về thấy có gì đó không ổn, bụng của cậu lại đau đau và ợ chua, từ lúc cậu chuẩn bị đi giao thư đã cảm thấy rồi nhưng lại không chú ý vì cứ nghĩ đau bụng thông thường, đi một chút lại hết đau trở lại bình thường nên An Thiên lại coi như không có gì đạp về dinh thự.
"Sau nhà giàu mà không ai đưa đón hết, phải có xe chuyên dụng đưa đón chứ, Đỗ Minh là tam thiếu gia mà cũng không chú ý đến hình tượng để trợ lý như mình đạp xe đổ mồi hôi lưng hà." An Thiên vừa đạp vừa lẩm bẩm rồi tự cười chức vụ trợ lý mình tự đặt, giúp việc thì nói giúp việc đi còn trợ lý này nọ nhưng bên cạnh anh ta chỉ có cậu là người làm ở trong nhà chính nên cậu chẳng phải trợ lý còn gì, An Thiên tự đặt tên công việc của mình để sau này có người hỏi thì cậu có thể tự hào trả lời mình là trợ lý của tam thiếu gia nhà họ Đỗ sống ở dinh thự ngàn mét vuông, thật là hãnh diện với bộ óc suy nghĩ của mình mà, có thêm thông tin để thêm vào CV xin việc sau này rồi.
An Thiên về đến thì thấy nhà chính vắng tanh, nên cậu qua hành lang đến vườn hoa thì thấy Đỗ Minh đang ngồi ở nhà mát vẽ tranh, dáng ngồi đậm chất nghệ sĩ kết hợp với khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, có vài cơn gió nhẹ làm cành Bạch Mai xao động đồng thời thổi nhẹ vào mái tóc được cắt tỉa tỉ mỉ nhưng hơi dài phần mái, khi gió thổi lộ ra vầng trán cao, đôi mài vừa đen vừa dày thật nam tính.
"Nam Thần, đây chính là nam thần trong truyền thuyết rồi, dù tính nết có hơi trịch thượng nhưng không thể không nói nhan sắc này đúng là ngọc là quốc bảo mà." An Thiên núp sau cột mà ăn món ăn tin thần ngon miệng này, có thể bạn khôn biết ngắm trai đẹp cũng giúp bạn no bụng đấy, đại diện là An Thiên mê sắc quên mất đòn roi hôm qua này đây.
Bỗng phía đối diện dường như phát hiện ra điều gì liền nhìn về phía cậu rồi ra hiệu cho cậu qua đó, hóa ra lúc nãy cậu bạn mèo cũng theo An Thiên nên chiếc chuông của bé mèo làm Đỗ Minh phân tâm nhìn lại vừa hay thấy cậu.
"Lỗ tai thính hơn cả cẩu, như thế mà cũng nghe được." An Thiên xốc lại tinh thần giả bộ ngây thơ, vui vẻ chạy qua chỗ Đỗ Minh.