Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phòng giáo viên năm hai,
"Thủ tục chuyển trường vẫn phải làm cùng phụ huynh." Chủ nhiệm lớp 3 năm hai ngước đầu, nhìn về phía Thẩm Dũ đứng một mình trước bàn.
Nam sinh rủ mi mắt, thân hình gầy nhom, ưỡn sống lưng thẳng tắp, một tay cắp đồng phục học sinh trong túi, cũng không biết đang nghĩ gì, nghe được lời của cô giáo, đột nhiên ngẩng đầu lên, cánh môi cong cong.
"Cô ơi, em không có phụ huynh."
Đáy mắt không gợn sóng, lời nói ra khỏi miệng bình tĩnh không giống với lời của một đứa trẻ mười bảy tuổi, thậm chí trên vẻ mặt cậu còn có một chút giễu cợt.
Chủ nhiệm lớp mới vừa đón lớp 3 hơn một tháng, đối với học sinh trong lớp cũng không rõ nhiều lắm, nhưng luôn có mấy nam sinh tiêu biểu trong lớp, ví dụ như Thẩm Dũ.
Ngoại hình đẹp, nhưng thành tích kém, thường ngủ trong giờ học, lúc bình thường lạnh nhạt nói với cô mấy câu, cái loại đó khuyên nhủ khích lệ đều vô ích.
Cõng thêm một học sinh như vậy, chủ nhiệm lớp cũng rất đau đầu.
Nhưng đau đầu hơn cả, từ mấy ngày trước, vị "Học sinh kém gương mẫu" này bỗng thay đổi tính tình, đồng phục mặc chỉnh tề, không ngủ trong giờ nữa, còn hay ngẩn người nhìn ra cửa sổ, vui vẻ không được mấy ngày, Thẩm Dũ đột nhiên muốn chuyển trường.
Chủ nhiệm lớp xoa trán, "Phụ huynh như vậy, mẹ em không phải là vẫn còn sao?"
"Tốt nhất là gọi bà ấy đến, hoặc là tôi sẽ không kí, hoặc là em cùng người giám hộ đến đây."
Thẩm Dũ hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi lên hồ sơ học sinh trên bàn, liếm môi hếch cằm, giọng không chút bận tâm: "Em không có bố mẹ, cũng không có người giám hộ, cô không tin thì có thể liên lạc thử."
Đương nhiên là không liên lạc được.
Hồi đó chia lớp, vốn là Thẩm Dũ nói với giáo viên, cho tới bây giờ cũng chưa thấy phụ huynh Thẩm Dũ xuất hiện lần nào, cả lớp chỉ có vị trí kia của bố mẹ Thẩm Dũ là trống không.
"Cô sẽ thử liên lạc, cái này cô vẫn không thể ký, việc chuyển trường, em suy nghĩ kĩ hơn đi."
"Trường Văn Lễ 1, so sánh về phương diện dạy học, cô cho rằng trường chúng ta vẫn tốt hơn một chút..."
Trước mặt học sinh, có ai lại nói trường mình không tốt, cứ coi như Thẩm Dũ là loại học sinh kém nhất trong các loại kém nhất đi, cũng không thể đẩy cậu đi trường khác được.
Trên khoé môi Thẩm Dũ vẫn luôn treo một nụ cười nhạt, nhìn như yên lặng lắng nghe.
Chủ nhiệm lớp lưu loát khen trường mình không ngừng, khen đến mức bản thân cũng cho là thật, tự tin tràn đầy ngẩng đầu nhìn Thẩm Dũ một chút.
Để ý tới ánh mắt của cô, nam sinh đột nhiên không cười nữa, cung kính hơi khom người cúi đầu nói với cô một câu: "Cảm ơn cô giáo, em quay lại lớp học đây."
Trước khi xoay người, cũng thuận tay mang theo đơn xin chuyển trường trên bàn đi.
Lời tiếp tắc lại trong cuống họng, cuối cùng chủ nhiệm lớp chỉ dặn dò: "Bổ sung bài tập Quốc Khánh cho cô!"
Cũng không biết có nghe thấy hay không, đáp lại cô, chỉ có tiếng đóng cửa.
Trời tháng mười dần chuyển lạnh, chưa được mấy ngày mà không khí đã rất lạnh, từ phòng giáo viên đi ra, Thẩm Dũ bị gió lạnh dính lên mặt, tóc bị gió thổi lộn xộn.
Cậu tay trái sửa tóc một chút, tay phải giơ đơn xin chuyển trường một lúc, lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Chuyện này, khó khăn ghê.
Đừng nói là chủ nhiệm lớp không liên lạc được với mẹ cậu, đến cả cậu cũng không liên lạc được.
Cũng không tính, nếu muốn liên lạc, thì cũng có biện pháp, nhưng đời này, Thẩm Dũ không muốn có quan hệ gì với bà ta.
Một tuần trước, Thẩm Dũ tỉnh lại trong đống bài tập Quốc Khánh.
Cậu vốn đã hai mươi tám tuổi, vì tai nạn giao thông mà làm người thực vật hơn nửa năm, mỗi ngày đều nhờ vào một người kể lại chuyện xưa mà sống qua ngày, cũng không vọng tưởng mình có thể khôi phục thành bình thường.
Dù sao thì khoảng thời gian những ngày cuối đời như vậy, cũng rất tốt.
Nhưng thế gian này thường có rất nhiều chuyện ký quái, Thẩm Dũ từ trước đến giờ không tin vào chuyện quỷ thần, đến cả bây giờ, cậu từ hai mươi tám tuổi trở lại mười bảy tuổi, vẫn không tin vào chuyện thuỷ thần.
Nói không chừng đây chỉ là một giấc mơ dài, sau khi tỉnh lại, cậu lại là người thực vật nằm trên giường.
Nếu là mơ, vậy cậu nên hưởng thụ giấc mơ này, mà không phải trọng sinh một đời người.
Giờ là tiết thứ hai sau khai giảng, hành lang phòng giáo viên không có tiếng ồn, không có ai dám đến đây chơi đùa.
Đi qua cầu thang phân chia phòng giáo viên và phòng học, không khí bắt đầu náo nhiệt lên.
Cửa phòng học lớp 3.
"Tiết sau lại phải kiểm tra, điên rồi sao! Tranh thủ thời gian ôn tập đi!"
"Aaaa đừng mà! Người ta còn chưa uống sữa xong!"
"Thật hâm mộ những người không cần học, cho dù nghe được tin dữ như vậy cũng có thể chạy ra ngoài.."
Ánh mắt hâm mộ của mấy nữ sinh chuyển sang mấy nam sinh đột nhiên xuất hiện bên ngoài lớp học.
"Chạy nhanh lên chút đi, lát nữa vào học không còn chạy được đâu!"
"Mẹ nó đừng giục nữa được không? Chịu nổi sao? Còn không phải vì nhìn thấy đám người lớp 8 kia chịu đòn à?
"Chịu nổi hay không sao không nói trước, có phải vì nhìn thấy Hoắc Duệ đánh người mới trở nên ngoan ngoãn hay không."
"..."
Mấy nam sinh xô xô đẩy đẩy nhau, còn chừng mười phút nữa mới vào lớp, bọn họ cũng không phải gấp, chỉ là lớp học này giáo viên vào lớp sớm hơn bình thường.
"Hoắc Duệ?"
Thẩm Dũ dừng bước, nhẹ giọng đọc cái tên này lên, mang theo chút quyến luyến, những bạn học khác không để ý tới giọng điệu của cậu thay đổi.
"Đúng! Mẹ đám người lớp 8 kia không biết làm gì, dám động vào người của Văn Lễ, còn bế cả Hoắc Duệ tới!"
"Đúng đó, đi xem lớp 8 ăn hành đi!"
Hoắc Duệ trong lời bọn họ được công nhận là trùm trường Văn Lễ 1, thậm chí là tất cả các trường ở Văn Thành công nhận, ẩu đả đánh nhau nếu hắn đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất, huống chi nhà có tiền có thế, có xảy ra chuyện cũng chẳng thể tạo nên sóng gió gì.
Đời trước, năm hai trung học Thẩm Dũ còn chưa biết Hoắc Duệ, chỉ là mơ hồ nghe cái tên này từ miệng người khác.
Lúc cậu biết Hoắc Duệ, người này đã hai mươi bốn tuổi, hoàn toàn không còn bóng dáng thiếu niên, ác liệt qua ánh mắt khiến cho người ta khó có thể quên.
...!
Cửa bắc là cửa cách năm hai xa nhất, lúc nhóm người đi tới, chuông lớp học vừa vặn vang lên.
Lúc này trên đường đi cũng không còn người, Thẩm Dũ đi phía sau cùng, vẫn luôn đáp lại hai câu với mấy người phía trước, khiến cho bản thân bình thường một chút.
Cậu là người cao nhất trong đám này, nãy đi từ tầng của năm nhất xuống, có khá nhiều nữ sinh nhìn trộm cậu.
Bên kia cửa bắc là rừng cây nhỏ "Vạn Năng", bình thường hẹn hò đánh nhau đều tiến hành ở đó, thỉnh thoảng buổi tối giáo viên chủ nhiệm tâm huyết dâng trào đi bắt mấy cặp đôi yêu sớm, lần nào cũng bắt được chính xác.
"Lát nữa chúng ta vạn lần đừng có tham dự."
Lúc náo nhiệt thì một đám người khí thế hừng hực xông vào tham gia, giờ thì sợ hãi, bọn họ đâu dám đi xem đánh nhau, muốn xem thì cũng là nhìn đám người lớp 8 khập khiễng đi ra.
"Hoắc Duệ xuống tay thật ác, lần trước còn không phải đánh gãy tay của học sinh trường nghề đó sao? Cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được gì."
Nam sinh có chút sụt sịt.
Thẩm Dũ lại bị gió thổi đầy mặt, quay đầu nhìn người nói chuyện một cái, thu hồi tầm mắt chớp chớp mắt một cái, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện trong rừng cây nhỏ, xen lẫn tiếng gió vi vu thổi qua cây.
Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, tầm mắt bị chàng trai đang dựa vào tường hấp dẫn.
Chàng trai chống chân và cùi chỏ lên tường, vẻ mặt lạnh lùng rũ mắt, mang theo một chút không kiên nhẫn, cúc áo đồng phục bị hắn tháo ra hai cúc, cà vạt học sinh thắt xiêu xiêu vẹo vẹo, bị gió thổi một cái, tóc trên trán và cà vạt bay lên, cả khuôn mặt lộ ra trong không khí.
Thẩm Dũ cảm thấy, gió xung quanh hình như cũng ấm áp lên mấy phần.
Hoắc Duệ mười bảy tuổi...!Không giống với Hoắc Duệ hơn hai mươi tuổi.
Hôm nay Hoắc Duệ cúp học đi làm một số chuyện, Lục Sơ Hành thế nào cùng phải qua trường Văn Thành bên này giải quyết chút chuyện cũ.
Lục Sơ Hành là bạn từ nhỏ của Hoắc Duệ.
Lục Sơ Hành không nói gì, Hoắc Duệ cũng không hỏi, nhẫn nại đưa hắn tới, chính là thời gian giải quyết quá lâu, có chút không kiên nhẫn.
Đứng một tư thế mệt mỏi, Hoắc Duệ thẳng người, một tay nhét trong túi quần, giày đạp đạp trên mặt đất hai cái, khom người nhặt áo khoác đồng phục dưới đất lên, run rẩy.
Dáng người hắn cao, mới mưởi bảy tuổi đã cao một mét tám ba, vai rộng eo nhỏ, áo sơ mi nửa người trên một nửa nhét vào trong quần, một nửa đung đưa theo gió, gió thổi qua một cái, vạt áo bên hông như ẩn như hiện.
"Sao Hoắc Duệ lại đứng ở đây?"
"Không phải, ở đây? Ở đây? Tiếng kêu thảm thiết của đám người lớp 8 vẫn ở bên trong đó? Mấy đứa hèn lớp 8 hả? Cũng không phải một mình Hoắc Duệ động thủ nhỉ?"
"Nói nhỏ một chút được không? Không nhìn thấy Hoắc Duệ đứng ở nơi đó sao?"
"Hoắc Duệ thật đẹp trai, một nam sinh như tao cũng không nhịn được mà cảm nắng."
"Đẹp trai hơn Thẩm Dũ của chúng ta...?"
"Mẹ nó, mày khen một thằng đực rựa đẹp trai?"
"..."
Mấy nam sinh ngồi xổm ở góc tường Hoắc Duệ không thấy được, nói tới Thẩm Dũ mới nhớ, Thẩm Dũ đâu rồi?
Thẩm Dũ không chút sợ hãi tự đi tới trước mặt Hoắc Duệ, trực tiếp nhìn chằm chằm vào hắn.
So với Hoắc Duệ bảy năm sau, mặt mũi hắn bây giờ cũng không sắc sảo như vậy, đuôi mắt cũng chưa dính dấu vết thời gian, đường nét cũng chưa hoàn toàn nảy nở, là một thiếu niên nhu hoà.
Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Duệ nhíu mày một cái, thiếu kiên nhẫn trên mặt càng thể hiện rõ, ngay cả sắc mặt cũng lạnh đi mấy phần.
Hắn đứng lên, trực tiếp nghiêng người, một tay quăng áo đồng phục lên bả vai, liếc nhìn đơn xin chuyển trường trong tay Thẩm Dũ một cái, rồi thu hồi tầm mắt rất nhanh.
"Tránh ra."
Giọng nói hơi lạnh lùng, cũng không đợi Thẩm Dũ lên tiếng, vai hai người đã huých nhau.
Thẩm Dũ:...!
To gan nhỉ?
Loại thái độ này của đối phương, Thẩm Dũ lại không quen.
Lực của Hoắc Duệ không nhẹ, cậu không phòng bị, bị huých lui về phía sau hai bước, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai chân quần đồng phục của đối phương.
Hoắc Duệ không kiên nhẫn, bước chân cực nhanh, mặc dù rừng cây nhỏ được gọi là rừng cây nhỏ, nhưng diện tích cũng không tính là nhỏ, bóng người hắn rất nhanh đã khuất sau hàng cây.
Thẩm Dũ vẫn đứng ở chỗ cũ, chỗ bị đối phương huých còn tê dại, nửa phút sau, cậu quay đầu che đi bả vai, hốc mắt ấm áp.
Hoắc Duệ mười bảy tuổi, thật tốt.
Thẩm Dũ cúi đầu xuống, lộ ra một nụ cười thật lòng lần đầu tiên từ sau khi trở lại tuổi mười bảy..