Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Pun.
Trải qua mười ngày khẩn trương thu hoạch mùa màng, cuối cùng mọi người cũng thu hoạch thóc xong, chỉ cần phơi khô bỏ vào kho, thì ít nhiều có thể nhẹ nhàng thở ra, trấn trên cũng náo nhiệt hơn so với mấy ngày trước.
Vội vàng lâu như vậy, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi trở lại cuộc sống bình thường, phải sửa sang mua một ít thịt về bồi bổ.
Khẩn trương thu hoạch gấp mùa màng, ruộng đồng cũng được cày xới xong, lại phải tiếp tục bận rộn một trận nữa, sau đó, là trồng giống lúa nước của quý hai.
Cùng đi với hai người Quý An Dật lên trấn, còn có bốn hộ gia đình khác, cuối giờ mẹo(5h- 7h) thì đến trấn trên, mới vừa dọn hàng ra xong, bữa sáng còn chưa kịp ăn, thì lão ma ma lần trước liền tìm tới đây. "Tiểu ca nhi, sao lâu như vậy mới lên đây bán? Ta ngày nào cũng trông mong ngươi a."
Quý An Dật ôn hòa cười cười, đáp. "Mấy ngày nay, trong nhà có chút chuyện phải vội, nên mới trì hoãn đến bây giờ."
Vừa nói xong, hắn vừa lấy từ trong sọt ở sau lưng ra một cái bình, mở ra, lấy một đôi đũa sạch, đưa tới trước mặt lão ma ma. "Ngài hãy nếm thử một chút, xem có thích hay không. Ta tự làm ra một ít rau trộn, dùng để nhắm rược rất ngon, còn có thể dùng để ăn vặt, có chút vị cay rắc thêm ít mè sẽ khiến cho hương vị trở nên thanh thúy ngon miệng."
Chút rau trộn này, chính là cải khô ướp với nước sốt, bỏ thêm chút ớt, dầu vừng, muối, làm cái này không khó, nhưng muốn làm ra hương vị thật ngon, thì phải cần một ít công phu.
Lão ma ma nhận lấy đôi đũa gắp một chút rau, nếm nếm, qua một lúc, hắn mặt mày hớn hở nói. "Bạn già của ta ở nhà rất thích uống vài ngụm rượu, rau trộn này, hắn nhất định sẽ rất thích, ta thấy buổi sáng trộn với cháo loãng uống chắc cũng ngon vô cùng, mùi vị này ta cũng thích."
"Rau trộn này, được làm từ cải khô." Cất bình đi xong xuôi, Quý An Dật lại lấy ra cải khô phơi nắng (*). "Trước tiên dùng nước ngâm, chờ một lúc, thì có thể xào thêm với thịt, cũng có thể làm rau trộn món kho."
(*): món cải khô với cải khô phới nắng là khác nhau nha.
Thấy Quý An Dật lấy bình ra, lão ma ma rất lưu loát đem bình ôm vào ngực mình, sau đó, ngẩng đầu nhìn hắn vui tươi hớn hở cười. "Vậy liền bán hết cho ta đi." Dừng một chút, còn nói. "Cải khô này ta cũng muốn một chút."
"Ta vẫn còn một món nữa, chắc ngài cũng sẽ rất thích, mùi vị chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon." Nói xong, Quý An Dật đem mứt trái cây của mình bưng ra, mới vừa mở nắp, một cỗ mùi hương tươi mát của hoa quả lập tức bay vào mũi."
Ánh mắt của lão ma ma liền sáng ngời, cả người cũng nhích gần về phía trước. "Đây là mơ? Không đúng, mùi hương của mơ so với mùi này kém hơn một chút.'
"Đây là là mơ được chế biến thành mứt trái cây, ta cũng phải chỉnh một hồi mới ra, về phần cách ăn thì thật ra ta cũng không biết rõ lắm, chẳng qua, bản thân ta ngược lại rất thích đem bánh mì cắt thành từng miếng, quét một lớp mứt trái cây, ăn vào mùi vị nhất định sẽ rất ngon."
"Cái này giá cả tính thế nào?" Lão ma ma rõ ràng đã động tâm.
Quý An Dật ngơ ngác hỏi. "Ngài muốn mua? Nhưng cái này ta đem theo không nhiều, cũng chỉ trên dưới hai cân."
"Ừ, đều lấy hết." Ánh mắt lão ma ma nhìn chằm chằm cái bình, không chút do dự đáp.
"Thế này đi." Quý An Dật cười cười nói. "Hai ta cũng xem như là người quen cũ, ta lại lần đầu tiên làm cái này, ngài cũng là người đầu tiên mua, bình mứt trái cây này liền lấy giá là sáu mươi đồng đi." Đây là ngay cả cái bình cũng cho luôn.
Giá này nói mắc cũng không mắc, mà nói rẻ cũng không rẻ. Chủ yếu là, món này chưa từng có ai làm qua, nên cân nhắc quá cũng không tốt (?).
Tiền hai món đồ ăn kia không sai biệt lắm so với tưởng tượng của hắn, tựa hồ cũng không tệ, mùi hương của quả mơ quả thật rất thơm, nhìn màu sắc của mứt trái cây kia thôi cũng đã thèm ăn.
Lão ma ma không dấu vết nuốt nuốt nước miếng, trầm mặc một chút, nói. "Được. Mứt hoa quả này ta lấy, cải khô này và món kho này ta cũng lấy luôn, đúng rồi, còn có rau dưa nữa."
Cứ như vậy lựa chọn một phen, lão ma ma chi tổng cộng là một trăm sáu mươi ba đồng tiền.
Hơn nữa, số tiền đã xài thật ra cũng không tính là nhiều, lão ma ma vui vẻ rạo rực ôm hai bình mĩ vị, mang theo giỏ rau dưa vui vẻ đi về nhà.
"Quý ca nhi ngươi làm cái gì với quả mơ vậy, trông thật kỳ lạ nhưng rất thơm." Thôn dân bên cạnh khi sáng kết bạn lên trấn bán đồ, thấy lão ma ma đi xa, cười ha hả sáp lại gần hỏi một câu.
Bọn họ bán một gánh đồ ăn, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hai, ba trăm đồng, khi trở về còn phải mua một ít đồ dùng sinh hoạt, tự nhiên số tiền còn dư cũng không còn bao nhiêu, rau dưa của Quý An Dật còn chưa có ai mua, chỉ dựa vào hai món kỳ lạ kia, mới lên trấn liền kiếm được một trăm sáu mươi ba đồng tiền, y đi lên trấn chuyến này chỉ sợ có thể kiếm được năm trăm đồng.
Quý ca nhi này đầu óc quả nhiên rất giỏi, chỉ với hai, ba đồng một cân mơ, ở trong tay y đảo qua đảo lại thì giá cả lại tăng gấp đôi, cũng không biết làm thế nào mà được như vậy.
" Chính là khi ta thèm mơ, có đi vào núi tìm một chút, ai ngờ Lý gia ma ma lại nhìn thấy, liền kêu Lý đại ca nhi và Lý nhị ca nhi mang sang đây tặng ta rất nhiều, mơ này lại không không thể ăn quá nhiều, rất dễ bị nóng trong người, mà mơ chín cũng không thể để được lâu, cứ để vậy thì quá lãng phí, nên ta liền cân nhắc làm thử một lần, vậy mà lại có chút tiền đồ, hôm nay đem lên trấn cũng chỉ định thử xem, trong đầu cũng không nghĩ gì." Nói đến đây, Quý An Dật lại chất phác cười cười. "Bây giờ bán đi, lòng ta cũng kiên định hơn, định trở về sẽ thu thập chút mơ trong thôn, rồi tiếp tục làm một chút đem lên đây bán, tháng bảy cũng sắp qua đi, mùa đông khắc nghiệt lại gần đến, phòng ốc cũng cần phải tu sửa, quần áo cũng phải chuẩn bị, chỗ này chỗ kia đều phải dùng đến tiền."
"Ừ ta cũng đang để ý đến chuyện này." Thôn dân kia đi theo nói một câu, còn nói. "Quý ca nhi vừa mới nói muốn thu thập mơ phải không, nhà của ta có hai cây mơ, đều chín hết, đang định hái đây."
Quý An Dật cười cười. "Bây giờ quả thật đang mùa mơ chín, hái lúc này là vừa vặn." Cũng không đề cập gì thêm.
Hắn cũng không định coi tiền như rác, việc này không thể lỏng lẻo, trấn trên bán hai đồng một cân, hắn nói thu thập cũng chỉ có thể là giá này. Có một số việc không thể phá lệ, một khi đã phá lệ, sau này liền khó làm việc. Phải nắm bắt được mức độ.
Thôn dân kia gượng cười ha hả, đi về phía sạp hàng của mình, trong đầu lại suy nghĩ. Quý ca nhi này nhìn thì ôn hòa dễ tính, nhưng thật ra lại khôn khéo vô cùng.
Sạp đồ ăn của thôn dân Hà Khê thôn bày ra, bán nhanh hơn so với những thôn khác, mới giờ thìn (7h-9h) thì đã bán sạch sẽ, đây chính là chuyện hiếm có, khi thôn dân của Hà Khê thôn thu sạp, nhìn thấy hai người Quý An Dật, thì thái độ càng thêm thân thiết, vui vẻ.
Quý An Dật cũng ôn hòa cười, thường thường đáp lại hai câu, đợi ra khỏi phố này, thì tất cả mọi người liền tách ra, ước hẹn với nhau hơn nửa giờ Tỵ thì tụ tập ở cửa trấn, cùng nhau đi về thôn.
Ngoại trừ mua một ít đồ dùng sinh hoạt, Quý An Dật còn đi dạo khắp nơi, hắn muốn tìm một giá bán cố định, thừa dịp vẫn đang mùa mơ chín, kiếm một mon tiền nhỏ, chỗ khác đều không có hạnh rẻ như vậy(?).
"Tiểu ca nhi, tiểu ca nhi bán đồ ăn, bên này, bên này. . . "
Quý An Dật đang đi dạo qua lại, thì nghe một thanh âm, hắn dừng cước bộ, nhìn về phía nguồn thanh âm.
Là lão ma ma mua mứt trái cây hồi sáng.
"Lão ma ma hảo." Quý An Dật kéo Vương Tiểu Nhị đi qua bên đó.
Đây là một tửu lâu nhỏ, hai mặt tiền của cửa hàng, được chỉnh lý rất sạch sẽ, lúc này chưa tới giờ cơm trưa, bên trong cũng có tốp năm tốp ba vài vị khách nhân.
"Ta là phu gia họ Tô, tiểu ca nhi ngươi họ gì?" Tô lão ma ma đối với tiểu ca nhi có ấn tượng rất tốt, khi nói chuyện đều mang theo ý cười, đặc biệt thân thiết.
Quý An Dật ngốc ngốc cười, nhìn về phía Vương Tiểu Nhị bên cạnh. "Ta là phu gia họ Vương."
Yêu, Tô lão ma ma ngây ngẩn cả người. Đứa nhỏ này bộ dáng chỉ mới mười một tuổi, như thế nào lại lập gia đình rồi? Hơn nữa chồng của hắn. . . . . .
Ông cũng chỉ hơi sửng sờ, rất nhanh liền phản ứng lại, cười cười. "Vương tiểu ca nhi, mau vào đây ngồi, món kho ngươi làm hương vị rất ngon, khiến cho ta phải chạy nhanh qua đây đưa một ít cho con ta nếm thử, có thể khách nhân cũng sẽ rất thích, còn có mứt trái kia nữa, không nghĩ tới, ta mang sang đây, con ta nếm thử, nói thẳng là hương vị này làm rất tuyệt, ta đang định quay lại xem ngươi có còn ở đó không, không ngờ, ta vừa muốn ra ngoài liền nhìn thấy ngươi, trong lòng ta thật cao hứng a."
Nói xong, Tô lão ma ma lại vui vẻ cười. "Cái này nhất thời không thể nói rõ ràng, trước tiên chúng ta hãy cứ ra hậu viện, bây giờ con ta a, là một người rất bận rộn, ở trên huyện hắn còn có cửa hàng, hai giờ nữa mới trở về, ta còn định, trưa nay dùng hai món đồ ăn của ngươi làm đồ ăn cho hắn nếm thử, rau dưa của ngươi so với mấy nhà khác hương vị cũng ngon hơn một chút, nói không chừng, hắn lại vui mừng đó, con ta a, rất thích ăn, aiz, thực sự giống như một con mèo tham ăn, chỗ nào có đồ ăn ngon hắn liền chạy tới."
Hết chương 29.