Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới chân núi Nam Sơn; Cỏ cây nảy mầm hiếm; Dương mai thấy hoang phế; Dẫn nguyệt cùng theo về; Đường hẹp cỏ cây leo, Trên áo ta vương lại; Áo cài hoa chưa đầy; Nhưng nguyện không làm trái...
Trên con đường nhỏ trong núi, có một chiếc xe ngựa giản dị đang chậm rãi bước đi. Trên xe có hai cô gái cùng ngồi trên ghế đánh xe ở phía trước, một người cầm cây roi, một người cất tiếng ca ngọt ngào.
Tiếng ca nhu hòa, từ bờ môi của cô gái vang xa, mang theo trong đó là sự nhẹ nhõm tự tại, làm lây nhiễm đến cả đám chim chóc trên không trung. Tiếng chim trong vắt cất lên đáp lại, rồi cùng bay theo chiếc xe đang đi. Cô gái cầm cây roi thả lỏng dây cương, để mặc cho con ngựa tùy ý chậm rãi dạo bước, nàng giơ cả hai chân lên phía trước, lắc lư theo nhịp tiếng ca.
"Nghe rất là êm ái! Phù nương, lại hát thêm một bài nữa đi." Lục Nguyên Sướng thả hồn say đắm trong tiếng ca của Cố Tiểu Phù, nàng không muốn cảm giác tuyệt vời này bị dừng lại.
"Không hát nữa đâu! Qua khỏi hai đỉnh núi nữa, chính là lãnh địa của Phụng Quan rồi. Ngươi thay đổi trang phục nhanh lên, đừng để cho người ta nhìn thấy ngươi trong bộ dáng như vậy." Cố Tiểu Phù nhắc nhở.
"Như thế nào? Ngươi không thích nhìn ta trong bộ dáng này hay sao?" Lục Nguyên Sướng cười khẽ.
"Thích thì như thế nào? Nếu như để cho người bên ngoài nhìn thấy ngươi như vậy còn không phải thiên hạ sẽ bị chấn động hay sao?" Đương nhiên là Cố Tiểu Phù thích được nhìn Lục Nguyên Sướng mặc nữ trang rồi. Chỉ đáng tiếc, thân là thiên tử Đại Đường, dù thế nào thì nàng cũng không dùng nữ trang làm một kẻ kỳ quái được.
"Được rồi. Những năm này Phùng Hoài cũng không làm bất kỳ việc nào khác, vậy nên thế lực Ám Các phát triển đến là không tệ. Những ám vệ kia, bất lúc nào cũng đều giám thị khắp nơi trong cả nước, vậy nên đoạn đường chúng ta đang đi tới, sợ là trốn không thoát ánh mắt của bọn hắn rồi." Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nói.
"Những người kia đều là tử sĩ của ngươi, việc đầu tiên là nghe theo lời ngươi, vậy nên cũng không quan trọng. Có điều chúng ta nên chú ý chút ít, chớ để bị người nào đó có ý định làm khó. Nếu vậy sẽ lại để cho Trứng Gà ở kinh trở thành khó xử." Cố Tiểu Phù cảm thấy Trứng Gà giống như một con tin vậy. Việc mình cùng Lục Nguyên Sướng có được cuộc sống tự tại như bây giờ, đều do Trứng Gà hi sinh tự do đổi lấy.
"Bởi vì đó là con gái của ta, con gái giỏi giang của ta nha! Hãy xem cách nàng trị quốc đi! So với ta còn mạnh hơn nhiều." Lục Nguyên Sướng kiêu ngạo nói.
"Đắc chí quá rồi nha! Còn không mau thay trang phục đi." Cố Tiểu Phù đấm nhẹ Lục Nguyên Sướng một cái rồi đưa tay cầm lấy dây cương.
Lục Nguyên Sướng tiến trong xe ngựa thay đi bộ nữ trang, mặc vào một bộ áo bào màu trắng nho nhã. Cố Tiểu Phù giúp nàng kéo lên búi tóc, lại đem một giải dây lụa thắt lên. Từ một cô gái thanh lệ nàng lại biến thành một người thanh niên thanh tú.
Năm tháng đối xử với Lục Nguyên Sướng không tệ, Hồng Kim thánh quả giúp nàng trì hoãn già yếu. Dù đã ba mươi có thừa vậy mà tướng mạo của Lục Nguyên Sướng vẫn đường đường lẫm liệt như trước. Bộ áo bào màu tuyết nguyệt giúp nàng che đi sát khí do chiến trường tích lại, trong cương có nhu, có thêm sự lắng đọng của năm tháng, được quý khí của cuộc sống mười năm Đế vương tẩm bổ đã làm cho Lục Nguyên Sướng hôm nay trông càng khiến người ta không thể nén lòng mà phải nhìn lại thêm lần nữa.
Bên cạnh nàng là Cố Tiểu Phù, trong bộ áo trắng thuần khiết lại càng tô đậm khí chất tinh khiết của người này. Trên nét mặt của nàng đã rút đi vẻ trẻ trung, lưu lại chính là cái bộ dáng thành thục thuỳ mị. Mái tóc dài đen nhánh lấp lánh ánh sáng được một giải lụa cột lại nhẹ nhàng, phiêu dật lại ưu nhã. Gió nhẹ mơn trớn, mái tóc mềm mại liền theo làn gió bay múa, thỉnh thoảng lại khẽ trêu chọc gương mặt của Lục Nguyên Sướng, trên cái nền núi xanh cây xanh, trông nàng như là Trích Tiên xuất trần vậy.
Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù, trong ánh mắt của nàng vẫn mang theo sự quyến luyến nồng đậm như ngày trước. Sống ở trên đời, sau bao nhiêu năm phải tất bật, vội vàng giờ đây được giai nhân làm bạn, đời này đã không còn gì phải luyến tiếc nữa.
Cho dù chiếc xe đã đi rất chậm rồi, cuối cùng vẫn đến thành quách. Khi cho xe ngựa đi đến dưới thành Phụng Quan, lập tức đôi bích nhân liền hấp dẫn vô số ánh mắt của những người xung quanh. Cảnh đẹp ý vui thì làm sao có thể thắng được sự tán thưởng của mọi người? Chỉ có điều, Lục Nguyên Sướng vẫn luôn dè chừng mọi ánh mắt đối với Cố Tiểu Phù, khi thấy ánh mắt như dại ra của một vài nam tử, nàng lập tức nghiêm mặt lại bắt Cố Tiểu Phù phải trốn vào trong xe.
"Ôi ~ "
Cố Tiểu Phù tiến vào trong xe ngựa, rất nhiều nam tử chỉ còn biết siết nắm tay mà thở dài, trong khi đó lại có không ít phu nhân lá gan lại càng lớn, với ánh mắt xích lõa, trắng trợn đến gần như không cần cả sự tự tôn. Thậm chí có người còn nới lỏng cổ áo, trên mặt đầy sắc xuân, vứt mị nhãn về phía Lục Nguyên Sướng.
"Hừ!"
Lục Nguyên Sướng nghe được Cố Tiểu Phù không vui hừ lạnh một cái nên vội vàng nhìn thẳng, không dám cả chớp mắt, dùng thần sắc nghiêm túc lái xe đi vào thành.
Xe ngựa mới đi vào cửa thành liền có binh sĩ chạy tới tiếp đón. Lục Nguyên Sướng hiểu rằng sợ là Phụng Quan đã thu được tin tức mình tới đây rồi, vì vậy liền thuận theo binh sĩ cùng tiến vào phủ đệ của quan thủ thành Lý Nghị Trung.
"Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu. Bởi vì Hoàng thượng cải trang vi hành, nên vi thần không dám bại lộ hành tung của Hoàng thượng. Nhưng việc Hoàng thượng đến khu vực Phụng Quan do vi thần đảm trách mà vi thần dù hiểu rõ tình hình lại không để ý tới việc tiếp giá, vi thần đã không làm đúng chức trách, xin Hoàng thượng thứ tội." Lý Nghị Trung ra hiệu cho cả đám gia phó cùng quỳ xuống đất thỉnh an.
"Không sao đâu." Lục Nguyên Sướng khẽ lắc đầu rồi cho phép Lý tướng quân đứng dậy.
"Tạ ơn Hoàng thượng đã không trách tội! Thần đã an bài thỏa đáng trong phủ từ mấy mấy ngày trước, chỉ mong ngày Hoàng thượng cùng Hoàng hậu giá lâm. Vi thần là một kẻ vũ phu của Đại Đường, nhờ có được Thiên Ân ban sủng, nên sợ hãi mà đến, duy chỉ không thể hầu hạ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu chu toàn." Lý Nghị Trung đứng dậy cung kính nói.
"Lý tướng quân khổ cực rồi. Trẫm vốn là cải trang du ngoạn, vậy nên ngươi cũng không phải quá câu nệ chuyện cấp bậc lễ nghĩa ở chốn triều đình." Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng vẫy tay: "Lý tướng quân là trung thần của Đại Đường ta, càng vất vả thì công lao càng lớn. Nếu dựa vào quân công của Lý tướng quân, việc vào triều làm quan mới là hợp lý. Nhưng xét thấy tướng quân là người rất có trách nhiệm, phù hợp việc ở chỗ này trấn thủ biên cương, giữ an cho quốc gia. Nếu lại đem một hổ tướng như Lý tướng quân đây vây khốn ở triều đình, không phải là điều trẫm mong muốn."
"Thần được sủng mà sợ hãi. Vi thần đóng giữ Phụng Quan như thế này cũng đủ rồi." Lý Nghị Trung nghe nói như vậy liền vội vàng quỳ xuống đất.
"Phụng Quan là cánh cửa canh giữ giữa Bắc Cảnh và vùng Trung Châu, phía bắc thông Nhung Địch, phía nam tiếp Quan Trung, là nơi yếu địa của binh gia, nếu không phải là người tâm phúc của trẫm thì không thể đảm đương được. Hôm nay Bắc Cảnh lại còn là Long hưng chi địa của trẫm, có từ đường của hoàng gia, điều này càng khiến cho Phụng Quan có thêm tầm quan trọng. Lý tướng quân hãy nên làm cái việc đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, nhất định không thể khinh thường, lười biếng!" Trong lòng Lục Nguyên Sướng vốn đã biết Lý Nghị Trung tâm sự bất mãn. Bởi phần lớn các vị công thần ngày trước, hôm nay đều ở kinh thành đảm nhiệm chức vị quan trọng, trong khi Lý Nghị Trung vẫn không thể được vào kinh thành, có oán trách cũng là hợp tình hợp lý.
"Hoàng thượng đã tín nhiệm vi thần như vậy, thần làm sao dám không quên mình phục vụ để báo đáp cái ơn tri ngộ của Hoàng thượng." Lý Nghị Trung nghe được những lời tâm huyết này của Lục Nguyên Sướng, trong lòng đâu còn cái gì gọi là bất mãn nữa đây? Hắn nằm rạp xuống tận đất, cuống quít dập đầu.
"Phụng Quan có Lý Nghị Trung phòng giữ, từ ngày xưa đã cùng trẫm chinh chiến sa trường, quân công trác việt, lại trấn thủ biên cương đã mười năm nay, Bắc Cảnh yên ổn, như vậy là đã lập được đại công với xã tắc. Nay trẫm phong Lý Nghị Trung là Bắc Châu trấn an, là quân chính toàn quyền của Bắc Châu, lại ban thưởng thêm Tử tước trung dũng, khâm thử."
"Thần tạ chủ long ân, thần xin nguyện liều mình vệ quốc, không cô phụ sự tín nhiệm của Hoàng thượng." Trong khi Lý Nghị Trung nghe Lục Nguyên Sướng từ từ nói ra, hắn chỉ cảm thấy thanh âm kia vang vọng giống như nhạc tiên vậy. Vậy là việc mình nhẫn nhục thủ quan mười năm, rút cuộc cũng đã được Hoàng thượng thêm thưởng, sao không kích động được đây?
Bắc Châu, là mảnh đất Long hưng chi địa của Hoàng đế khai quốc Đại Đường, không thể kém với bất cứ nơi nào về mặt trọng yếu. Để cho Lục Nguyên Sướng có thể coi trọng Lý Nghị Trung đến như vậy, không thể không kể đến việc nàng đã dành ra mười năm để quan sát. Vấn đề trọng yếu hơn cả là, Đại Đường đã nghiêm túc tham khảo bài học từ tiền triều, ngày trước đất phong cho công huân đều chỉ là hư danh. Chẳng hạn như quốc trượng Tống Định Thiên, hắn được phong làm Trấn Bắc Quận Vương, tại Bắc Cảnh đất phong có mười vạn hộ, thế nhưng ở tại nơi này hắn không hề có chút nào thực quyền. Trong khi đó, để trấn an Lý Nghị Trung tại Bắc Châu, ban thưởng này cho hắn được nắm thực quyền. Ngay khi chiếu vừa ra, hắn liền chân chính là Đại tướng nơi biên cương, cho dù những kẻ là trọng thần ở trong kinh sư, cũng sẽ phải cực kỳ hâm mộ không thôi.
Việc Lục Nguyên Sướng ra ngoài du ngoạn không chỉ có thỏa mãn được ước nguyện của mình, mà trước hết, là tự mình thể nghiệm cuộc sống dân gian và quan sát tình hình thực tế của dân gian, là giúp Trứng Gà kiến tạo một quốc gia Đại Đường chính thức thịnh thế.
Sau khi chấm dứt việc công, tại Phụng Quan có thêm Lý Nghị Trung cùng đi, Lục Nguyên Sướng tiến hành kiểm duyệt quân đội. Sau đó lại mất thêm tại đây ba năm ngày nữa để tìm hiểu, xem xét việc trợ trị nông nghiệp, xong xuôi tát cả rồi mới một lần nữa mang theo Cố Tiểu Phù một đường tiến về phương Bắc, đến Phần thành.
Phần thành hôm nay, so với mười năm trước lại càng phát triển, càng phồn vinh. Các tước vị thế tập ở Phần thành năm đó đã xuất lực tối đa, sau khi đất nước Đại Đường thành lập, bọn họ cũng là những người được lợi lớn nhất. Cho nên nơi đây đã hình thành nên phái tước vị thế tập cùng thân thích của mình, thuộc nhóm cư dân của Phần thành được dùng mộc hoàng ân. Tiếp đó có nhiều dân chúng là phú thương hướng về phương bắc, cùng tiến vào thành, cũng hình thành nên phái Đại Thành nằm ở phía nam cũng cực kỳ hưng thịnh. Kể từ đây so với kinh sư, Phần thành chỉ có kém một chút ít mà thôi. Nhưng Đại Thành nằm ở phía nam dù rất giàu có và đông đúc vẫn không thể so được Phần thành phồn hoa.
Người quen cũ ở Phần thành rất nhiều, người nhà họ Dương, người nhà họ Chúc, người nhà họ Quản, ngoài ra còn có thật nhiều tước vị thế tập từng có mối quan hệ thân thiết với Lục Nguyên Sướng và Cố Tiểu Phù, đây đều là những người các nàng cần phải tiếp kiến. Người thì xuất phát từ tình nghĩa, người lại phải tăng cường khống chế, phàm là xuất thân từ Long lão thần, sẽ khó tránh khỏi sự tùy ý kiêu ngạo, trong khi phương bắc trong lòng Lục Nguyên Sướng lại là cái nơi cực kỳ trọng yếu. Hôm nay có gõ một phen cũng là việc tất yếu phải làm.
Cả nhà Dương Vinh, bởi vì lấy quan hệ kết nghĩa với Lục Nguyên Sướng, tại Phần thành này được xem là người đệ nhất đẳng. Từ trước đến nay Lục Nguyên Sướng chưa từng bạc đãi với người đã từng đối xử tốt với mình, chỉ cần Dương Vinh muốn, thì quyền vị cùng tiền tài là thứ không thể thiếu. Đáng tiếc, kể từ khi đắc thế về sau Dương Vinh cũng không một chút lộng quyền, hắn cẩn thận giữ gìn gia môn, an ổn sống qua ngày, vì vậy mà tại Phần thành danh tiếng của hắn không cao.
"Đại ca, ngươi là huynh đệ mà ta phải từ biệt, từ đó đến nay đã là mười năm. Tiểu đệ sống tại kinh đô, vẫn chưa một ngày không tưởng niệm đến đại ca cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu. Thế nhưng các ngươi lại thật nhẫn tâm, khi không chịu vào kinh cùng ta gặp gỡ, làm cho cốt nhục phải chịu cảnh chia lìa. Làm sao ta lại không thương tâm được đây." Đối mặt với thân nhân, Lục Nguyên Sướng vĩnh viễn vẫn là Lục Nguyên Sướng, mà không phải là Hoàng đế của Đại Đường.
"Cớ sao A Nguyên lại nói ra những lời ấy? Ngươi cũng biết rồi đấy, ca ca ngươi không ôm chí lớn, chỉ cần được sống bình an qua ngày là được rồi. Hôm nay được A Nguyên che chở như vậy, luôn được cơm no áo ấm cùng quyền quý lễ ngộ, như vậy là đã đủ rồi." Dương Vinh vinh nhục không sợ hãi mà bình thản trả lời.
"Được đại ca gọi ta một tiếng A Nguyên này, ta liền không có nhận sai ngươi người đại ca này." Lục Nguyên Sướng có chút kích động. Dám xưng hô thế này, trong thiên hạ, sợ là không có mấy người, mà một câu A Nguyên này, cũng đã làm cho nàng có cảm giác mình vẫn là mình trước kia, chưa từng thay đổi.
"A Nguyên, nữ tử ngươi mang về kia là người phương nào vậy? Theo ta thấy thì bệnh tình của nàng nhìn như có chút nghiêm trọng." Dương Vinh tò mò hỏi.
"Nàng là người ta gặp được trên đường đi, lúc đó bệnh của nàng đã không nhẹ rồi. Phù nương thiện tâm, liền mang theo nàng vừa đi vừa trị liệu. Cũng không biết là nàng đã bị bệnh gì. Các lang trung ta gặp được trên đường đi đều nói không có thuốc nào trị được." Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nói.
Nữ tử kia, tuổi chừng mười bảy mười tám, bình thường thì trông rất là yểu điệu tú lệ. Cũng không biết là nàng đã gặp phải chuyện gì, khi thấy nàng thì đã bị bệnh nằm ở ven đường. Cái lúc Cố Tiểu Phù cứu nàng ấy, người này chỉ còn một hơi cuối cùng. Một đường trị liệu, các lang trung bình thường đều thúc thủ vô sách, Lục Nguyên Sướng vốn đã định buông tay rồi, nhưng Cố Tiểu Phù lại không như vậy.
Lục Nguyên Sướng giết chóc quá nhiều rồi, nên nghiệp chướng nặng nề, Cố Tiểu Phù vẫn luôn một mực lo lắng Lục Nguyên Sướng sẽ bị Thiên trách phạt. Vậy nên nếu như nữ tử này đã được các nàng gặp phải, Cố Tiểu Phù liền muốn vì Lục Nguyên Sướng tích một chút phúc khí, dốc toàn lực cứu chữa. Thế nhưng sau khi đã được dùng chén thuốc rồi vậy mà bệnh tình của nữ tử vẫn không có chút nào khởi sắc, nàng đành chỉ có thể dựa vào dược liệu quý trọng để giữ lại tính mạng, được hôm nay rồi lại lo bữa mai vậy.
"A Nguyên còn nhớ Nghiêm lang trung nữa hay không? Hắn từng là người bảo vệ thai nhin cho Phù nương, cũng là người đã cứu sống nàng. Hắn y thuật siêu quần, không bằng cho người gọi hắn đến nhìn một cái. Nếu như đến Nghiêm tiên sinh cũng không còn cách nào nữa, vậy thì chúng ta cũng đành thuận theo ý trời mà thôi." Dương Vinh đề nghị.
"Xa quê hương cũng đã nhiều năm, ta vậy mà đã quên tiên sinh. Đại ca mau cho người đi mời tiên sinh!" Lục Nguyên Sướng nghe vậy liền vội vàng đứng dậy thúc giục.
Không phải Lục Nguyên Sướng đặc biệt quan tâm nữ tử kia, mà là nữ tử kia có chút khác thường. Chỉ mới ở chung với Cố Tiểu Phù có mấy ngày, vậy mà nàng đã được Cố Tiểu Phù dành cho một phần tâm ý. Đừng nhìn Cố Tiểu Phù đối đãi người thân hết lòng mà cho nàng là người dễ thân cận. Những gì phải trải qua từ khi còn nhỏ đã để lại ám ảnh trong Cố Tiểu Phù, nếu là người bình thường thì rất khó đi vào được tâm Cố Tiểu Phù. Nếu đó là người được ở trong lòng Cố Tiểu Phù, vậy thì Lục Nguyên Sướng cũng chỉ còn cách tìm biện pháp toàn lực trị liệu.
Chẳng bao lâu Nghiêm lang trung đã được mời đến Dương phủ. Vừa nhìn thấy Lục Nguyên Sướng, hắn cũng chỉ là cúi đầu chắp tay hành lễ, mà không có như người bình thường là nhìn thấy Hoàng đế thì kinh sợ. Hành lễ xong rồi hắn liền vội vàng nhập thất xem bệnh.
"Tiên sinh, nàng như vậy thì có thể chữa được hay không?" Cố Tiểu Phù gặp lang trung bắt mạch xong liền hỏi.
"Hoàng hậu nương nương, nàng này là chí âm chi nhân, chứng bệnh của nàng có từ khi còn là bào thai lưu lại, kinh mạch toàn thân không thông, nhiệt độ cơ thể cực thấp. Nếu như sơ kỳ còn chưa đến, vậy thì còn có thể bảo vệ được tính mạng. Nếu như đã đến kỳ thủy, khí huyết sẽ dần dần bị ho mòn, nếu muốn trị liệu, sợ là có phần khó khăn. Lão hủ xem nàng thì thấy đã chừng mười bảy mười tám tuổi rồi, muốn là đã qua thời sơ kỳ, sinh cơ dần dần bị đoạt. Lão hủ vô năng, chỉ có thể kê chút dược làm ấm lên một chút, giúp kéo dài tính mạng, nếu muốn nhổ tận gốc rễ, chỉ sợ là cần phải có đại năng chi nhân mới có thể." Lang trung chắp tay nói.
"Để tiên sinh phải hao tâm tổn trí rồi. Xin tiên sinh hãy khai căn tử tục giúp nàng." Cố Tiểu Phù cảm tạ.
Sau khi Lục Nguyên Sướng nghe lang trung nói như vậy thì thấy so với những lang trung trước đó còn đáng tin cậy hơn rất nhiều. Chẳng qua là ở Bắc Cảnh cũng không có những người đạt đến kỳ hoàng đại năng. Sau khi Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù thương nghị một phen, liền cho lang trung đi cùng nữ tử, hộ tống nàng hồi kinh.
Trong kinh những người tài cao có rất nhiều, lại có Trứng Gà là người đưa dẫn y thuật nên nhân tài cùng nhau kéo đến hội tụ. Hơn nữa trong nội cung dược liệu quý hiếm nhiều vô số, đây đúng là nơi trị liệu cho nàng tốt nhất.
Giải quyết xong nỗi niềm canh cánh của Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng và Cố Tiểu Phù được người một nhà Dương Vinh cùng đi, quay trở về thôn Lạc Khê để vấn an nhị lão Dương gia.