Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vân Vĩnh Trú!”
Vừa cuống cuồng lên một cái là Vệ Hoàn quên bén việc phải làm tròn bổn phận của một sinh viên thấp cổ bé họng. Cả tay lẫn chân cậu đều bị trói chặt chẳng thể nào động đậy, chỉ đành dịch đầu qua bên khác, nghiêng đầu gọi Vân Vĩnh Trú.
Tuy Vân Vĩnh Trú không nói lời nào nhưng trong lòng cũng hoảng loạn không kém. Vào nháy mắt Vệ Hoàn ngã xuống, đầu hắn ong ong mấy tiếng rồi nổ tung, tựa như nước sôi ùng ục, vừa nóng bỏng vừa ồn ào. Tay hắn run lên, toàn bộ nước trong ly đổ xuống lưng Vệ Hoàn, vệt nước sẫm màu loang thành mảng to trên lớp áo phông trắng, lớp vải ẩm ướt dính chặt vào sống lưng hơi nhô lên của cậu, kéo dài xuống dưới thành đường…
“Mau… thả em ra!”
Nghe thấy cậu hét lên như thế, Vân Vĩnh Trú mới kịp phản ứng lại, sợi dây ánh sáng lập tức biến mất. Hai đùi Vệ Hoàn không còn sự trói buộc nào nữa, quỳ rạp trên mặt đất, đôi tay chống lên đầu gối Vân Vĩnh Trú, nhổm nửa người trên dậy.
Tại khoảnh khắc ngẩng đầu, tầm mắt cậu đối diện với đôi mắt của Vân Vĩnh Trú.
Khó mà nói rõ tại sao Vệ Hoàn lại theo bản năng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, thậm chí cậu còn chột dạ rút tay khỏi đầu gối hắn, mắt liếc sang một bên, hầu kết trượt lên trượt xuống đầy bất an.
Cũng vào giây phút đối diện đó, trong đầu cậu bỗng xuất hiện tình cảnh dưới đáy biển, nhớ tới dáng vẻ hôn mê trong làn nước xanh biêng biếc của Vân Vĩnh Trú. Làn da tái nhợt, sợi tóc đong đưa theo dòng nước và cả xúc cảm của đôi môi.
Điên mất!
Vệ Hoàn bị chính suy nghĩ của bản thân dọa sợ. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cái gì mà xúc cảm với chả cảm xúc. Cậu điên chắc rồi.
“Ờm… À gì nhỉ…” Vệ Hoàn như thể đã uống say, lảo đảo bò dậy từ mặt đất, đầu còn chưa nâng đã chạy vèo vào trong phòng bếp, “Em xuống bếp đây…”
“Không phải em muốn đi về à?” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Vân Vĩnh Trú vang lên từ sau lưng khiến cho bước chân của Vệ Hoàn cứng đờ.
Ờ ha.
Ông đây đã bảo là mình sẽ về mà!
Phải vả mặt hai lần hở?
Vệ Hoàn nhăn mặt nhưng đến lúc xoay người lại thì vẫn giữ nụ cười tủm tỉm, “Hồi nãy chỉ là mấy lời giận dỗi của em thôi, mì thì vẫn phải nấu chứ.” Nói đoạn cậu liền chui vào phòng bếp, đóng cửa lại.
Sao lại thành ra thế này.
Cậu hoa mắt chóng mặt mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra rồi tùy tiện đun một bình nước ở bên dưới. Áo phông ẩm ướt, dán dính vào người khó chịu cực kỳ. Vệ Hoàn trở tay cởi phăng nó ném qua bên cạnh. Tình trạng hiện tại thật sự rất bất ổn, trong lúc nấu ăn Vệ Hoàn không thể ngừng suy nghĩ miên man dù chỉ là phút chốc. Khi xắt rau thì nhớ tới lần đầu tiên đến chỗ của Vân Vĩnh Trú, tên kia suýt chút nữa đã khiến phòng bếp nổ tung mà thời điểm mình được chuyển giao lại chẳng may cắt trúng tay.
Sợi mì được nước sôi ùng ục nấu chín, Vệ Hoàn tựa vào quầy bếp ở đối diện, ngẩn người.
Bởi vì huyết khế nên cảm giác đau bị di dời, vậy nên ngay lúc đó cậu chẳng cảm thấy đau đớn chút nào.
Trong lòng bỗng dâng trào một dòng cảm xúc kỳ lạ, không thể nói cho tỏ đó là gì, chỉ biết rằng trong mớ cảm xúc ấy dường như hòa lẫn cả cảm giác vui sướng.
Nước sôi và bọt nước trắng đục đẩy mở nắp nồi, hơi nóng gấp gáp tràn ra bốn phía. Vệ Hoàn lấy lại tinh thần, vội vàng tắt bếp. Chỉ ăn mì thôi thì có phần đơn giản quá, cậu nghĩ hay là mình gọi thêm đồ ăn ngoài nhưng tâm trí và tay chân dường như không bao giờ đồng bộ. Dòng suy nghĩ linh tinh căn bản chẳng thể nào ngừng nổi thế nên trong hai món được làm ra, một món rắc muối hai lần, món còn lại thì quên bỏ muối.
Lúc bưng đồ ăn ra ngoài, Vệ Hoàn quên mất hiện tại nửa người trên của mình không có mảnh vải che thân. Khi cậu đặt mâm xuống bàn thì thấy Vân Vĩnh Trú vốn đang đi tới bỗng hơi sững sờ, đến bây giờ cậu mới nhớ ra mình cởi áo quăng qua một bên rồi. Đã quen với việc tự tìm bậc thang, cậu giành quyền lên tiếng trước, “Áo bị ướt nên em mới cởi ra, huấn luyện viên Vân có thể cho em mượn cái áo khác không ạ?”
Vân Vĩnh Trú gật đầu, ngồi xuống cạnh bàn.
“Cảm ơn thầy nha.” Vệ Hoàn như thu được lệnh đại xá, cậu vội vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra. Vốn định lấy đại cái nào đó để mặc thôi nhưng lại bất cẩn nhìn thấy chiếc áo sơ mi đen mà hắn đưa cho mình vào lần đầu cậu đến.
Cậu chợt nhớ ra điều gì đấy, rút lấy chiếc sơ mi kia rồi lật mở phần phía trong.
Quả nhiên bên trên có thêu hai ký tự wh(*).
(*)
Đây quả thật là áo sơ mi của cậu!
Biết được sự thật hình như cũng không phải chuyện tốt đẹp, nhất là hiện tại đầu óc đã đủ rối loạn rồi. Vệ Hoàn khoác áo sơ mi lên người, chậm chạp cài cúc áo, sau đó rời khỏi phòng ngủ, ngồi vào phía đối diện Vân Vĩnh Trú.
Vân Vĩnh Trú yên lặng ăn mì, mắt kính được hắn gỡ xuống đặt sang một bên. Dáng vẻ khi ăn của hắn lúc nào cũng nhã nhặn. Hắn cúi đầu không phát ra tiếng động, lông mi khẽ khàng rũ xuống, đôi môi bóng loáng, hơi đỏ hơn ngày thường.
Nhận ra bản thân lại đặt lực chú ý lên đôi môi của Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn nhanh chóng dời mắt, cậu cầm lấy đôi đũa, “Ngon không thầy?”
“Ừm.” Vân Vĩnh Trú vẫn không ngẩng đầu lên.
Vệ Hoàn gắp một đũa thức ăn, nhạt quá, gần như chẳng có chút mùi vị nào.
Cậu cau mày, gắp món khác, mặn đến mức khiến cậu suýt nữa thì phun ra ngay tắp lự.
“Ngon đâu mà ngon?” Vệ Hoàn rót cho mình ly nước, trong lòng thầm hối lỗi, “Huấn luyện viên Vân đừng ăn nữa, mấy món em làm hôm nay thảm họa quá trời.”
Vân Vĩnh Trú không nói lời nào. Vệ Hoàn ngầm xem như hắn ngại mất mặt nên mới không muốn thừa nhận, vì vậy cậu tự ý quyết định bưng mâm, “Em đổ đây, tụi mình ăn món khác nha…”
Nào ngờ tay vừa mới chạm đến vành mâm, mấy chục thanh quang nhận roẹt roẹt roẹt xuất hiện bao vây lấy cậu làm Vệ Hoàn sợ tới mức không dám động đậy. Nhưng lần này đám vũ khí đáng sợ kia chỉ tồn tại được một hai giây đã vội biến mất. Vệ Hoàn chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ đành rụt tay lại. Bỗng đâu cậu nghe thấy Vân Vĩnh Trú ủ rũ bảo, “Xin lỗi.”
Bầu không khí lập tức trở nên kỳ quặc.
“Không sao mà, người nên nói xin lỗi là em mới phải, nấu dở đến mức ấy.” Vệ Hoàn quậy đũa trong chén theo chiều kim đồng hồ, để cho sợi mì quấn quanh chiếc đũa, sau đó lại quay ngược chiều kim đồng hồ để nó bung ra, “Em tuyệt đối không hề cố ý trả đũa thầy, chỉ là bất cẩn…”
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, chỉ gắp một đũa thức ăn quên bỏ muối đặt vào chén mì của Vệ Hoàn, rồi tiếp tục gắp thêm một đũa thức ăn được rắc hai lần muối bỏ chồng lên, trộn lẫn chúng với mì, sau đó rút đũa mình về. Trên mặt hắn vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh nhạt trước giờ nhưng vào giây phút này lại trở nên nghiêm túc lạ thường, “Như thế này là vừa miệng rồi.”
Vệ Hoàn nhìn mì trong chén, khóe môi cong lên. Cậu mím môi, ho khan một tiếng.
Gì vậy chứ.
Trong đầu điên cuồng nhảy lên một từ để hình dung dẫu cho Vệ Hoàn biết rõ cái từ này chẳng hề thích hợp với Vân Vĩnh Trú, càng không thích hợp nếu do cậu nói ra.
Nhưng hắn thật sự có hơi đáng yêu.
Cúi đầu ăn một miếng mì, hình như cũng không dở đến vậy, không mặn cũng chẳng nhạt, vừa miệng.
Hai người lẳng lặng ăn mì, từng người ôm lấy nỗi lòng riêng tư. Cảnh tượng như thế này đối với Vệ Hoàn mà nói đã trở nên quá xa lạ, cho dù tính cả kiếp trước thì cũng rất lâu rồi cậu chưa được bình thản ngồi dùng cơm chung với một ai đó. Từ sau khi cha mẹ đồng thời hi sinh vì nhiệm vụ, cậu bỗng rơi vào trạng thái thiếu cảm giác an toàn. Rõ rằng bên cạnh vẫn luôn có rất nhiều người, có Dương Thăng, có Bất Dự, vô cùng sôi động nhưng cậu vẫn cứ thấy đáy lòng trống trải và bất an, tựa như những người bạn ngày ngày bầu bạn bên cạnh cậu đến một ngày nào đều sẽ từng bước rời đi. Từ đầu đến cuối chỉ có cậu đơn độc.
Vệ Hoàn ngẩng đầu, thoáng nhìn Vân Vĩnh Trú, hắn ăn sắp xong rồi. Cậu chợt phát hiện thật ra Vân Vĩnh Trú chẳng hề lạnh lùng như mọi người hằng tưởng, hay có thể nói rằng hắn đã không còn lạnh lùng giống như trong quá khứ.
Bản thân sống lại một đời, rốt cuộc cũng có cơ hội quan sát hắn cẩn thận, tiến gần hắn thêm chút nữa. Bây giờ cậu mới biết hóa ra trên mặt Vân Vĩnh Trú có nhiều biểu cảm như vậy, khi nói chuyện giọng điệu cũng sẽ hơi dao động. Và nếu cẩn thận hơn tí nữa thì thật ra có thể phân biệt cảm xúc của hắn rất dễ dàng.
Tuy rằng lúc hắn nóng nảy vẫn sẽ phóng quang nhận nhưng chí ít hiện tại chúng nó chỉ tồn tại một giây thôi.
“Sao em không ăn, nhìn tôi là đủ no rồi hửm?”
Vân Vĩnh Trú ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vệ Hoàn. Vệ Hoàn quen thói võ mồm, lập tức tiếp lời, “Có tình uống nước cũng no.”(*)
(*)
Song cậu chanh chóng ý thức được mấy lời này mà đặt trong ngữ cảnh hiện tại hình như không được thích hợp cho lắm, thế nên bổ sung thêm câu, “Huống chi em ăn no rồi.”
“Thế nên em phải về à?” Vân Vĩnh Trú lại hỏi.
Đi chung với nhau thường xuyên, Vệ Hoàn giờ đây đã có thể hiểu được ý của Vân Vĩnh Trú. Cậu cảm thấy mình như được trời phú cho năng lực có thể giao tiếp với vật nhỏ gây khó khăn cho người khác nhất trên đời. Bản thân vật nhỏ này chẳng chịu nói tiếng người, đôi khi còn thích buông lời dối lòng, càng không cần bàn đến mấy lúc không thèm nói chuyện. Vì vậy cậu cần phải có lòng kiên nhẫn và sở hữu trí thông minh của thiên tài.
Chuẩn rồi, Vệ Hoàn nghiêm túc gật đầu trong lòng.
“Em không đi nữa.”
Khóe môi Vân Vĩnh Trú hơi cong lên, chỉ hơi hơi thôi, may mà Vệ Hoàn nhìn cực kỳ chăm chú chứ không có khi đã bỏ lỡ rồi.
Đáp án chính xác!
Cậu thầm nhảy nhót reo hò trong lòng một hồi.
Vệ Hoàn đứng dậy thu dọn bát đũa, tuy Vân Vĩnh Trú chẳng nói lời nào nhưng cũng chủ động dọn phần của mình. Bỗng dưng ngó thấy áo sơ mi đen trên người, Vệ Hoàn lên tiếng hỏi, “Huấn luyện viên Vân ơi, em có thể mặc cái áo này ra ngoài được hông?”
“Có thể.” Vân Vĩnh Trú mang chén đũa vào phòng bếp, rồi như chợt nhớ ra gì đó, hắn bổ sung thêm, “Nhưng phải nhớ mang về.”
“Không thể tặng cho em luôn hở?” Vệ Hoàn đứng sau lưng Vân Vĩnh Trú.
“Không được, nó là của tôi.” Vân Vĩnh Trú trả lời chắc như đinh đóng cột, sau đó xoay người lại.
Vệ Hoàn phản bác theo bản năng, “Rõ ràng nó là…”
Cậu đối mặt trực diện với Vân Vĩnh Trú. Căn phòng này đối với hai người bọn họ mà nói nom khá chật chội, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn và dường như cậu có thể cảm nhận được cả hơi ấm trên người Vân Vĩnh Trú.
Vân Vĩnh Trú duỗi tay nhận lấy chén đũa trong tay cậu, thản nhiên hỏi, “Rõ ràng cái gì?”
Rõ ràng đây là áo của tôi…
Vệ Hoàn cười hì hì, chui ra khỏi khoảng trống giữa Vân Vĩnh Trú và quầy bếp, “Rõ ràng… rõ là đứa trẻ nhà hàng xóm của em hồi trước có nuôi một con mèo xinh ơi là xinh nhưng tính tình thì khó ở thôi rồi.”
Người này lại bắt đầu ăn nói bậy bạ rồi đó.
Vân Vĩnh Trú thả chén đũa vào bồn rửa, bên tai thoảng qua giọng nói lải nhải càng ngày càng nhỏ của Vệ Hoàn.
“…Bởi vì vẻ ngoài của nó rất đẹp nên nhiều người thích vuốt ve nó lắm, thành ra nó hay cáu bẳn, mặt trề dài cả thước, còn chẳng thèm kêu tiếng nào, cứ ủ rũ dỗi hờn. Nhưng nó đẹp quá trời quá đất, với cả nó chỉ là một bé mèo con thôi mà, nể mặt nó đẹp đến thế bọn em đành tha thứ cho nó…”
Vân Vĩnh Trú yên lặng rửa sạch đống bát đũa dính bẩn của hai người rồi lau khô tay. Dường như hắn chưa từng được trải qua cảm giác nào như thế này. Rất bình thường và nhạt nhẽo, không có những cuộc huấn luyện không ngừng nghỉ, không có những quy định cứng nhắc không được phép làm trái, cũng không có bản năng chiến đấu bất kể sống chết.
Hắn chỉ cần ngồi yên một chỗ, lặng lẽ lắng nghe mấy lời Vệ Hoàn huyên thuyên mà chẳng cần suy xét tiếp theo mình phải đến nơi đâu hay khi nào mới có thể tìm thấy cậu.
Vân Vĩnh Trú bước ra khỏi phòng bếp, nhìn Vệ Hoàn ngồi trên sô pha ôm cục lông đang phồng to lên vào lồng ngực, tay chộp lấy một nắm lông của nó. Cậu ngẩng đầu lên, cục lông nhỏ nhân cơ hội này co lại, chuồn khỏi vòng tay cậu, nhảy tưng tưng phi nhanh về phía Vân Vĩnh Trú hòng tố cáo.
“Chậc, mày lắm lông vậy mà, cho tao níu mấy cái thì trọc được chắc?”
Toàn bộ biểu cảm của cậu đều được hắn thu vào đáy mắt.
Mãi đến giờ phút này Vân Vĩnh Trú mới hiểu ra rằng, dẫu từ trước đến nay hắn luôn là Kim Ô không nhiễm khói bụi trần gian trong mắt người khác nhưng thật ra hắn mới là kẻ khát vọng thứ cảm giác ấm áp tầm thường này hơn bất cứ ai.
Vệ Hoàn là khói lửa nhân gian của hắn.
Chỉ khi có cậu kề bên Vân Vĩnh Trú mới không còn là một kiện vũ khí bách phát bách trúng đẹp đẽ. Ý nghĩa tồn tại của hắn mới không chỉ giống như thanh đao ánh sáng bén nhọn. Hắn có thể trở thành ánh sáng đom đóm, cũng có thể biến thành sao trời lấp lánh. Miễn là cậu cần…
Gai nhọn cũng có thể hóa thành pháo hoa.