Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ của A Lê, trong lòng Lục Trường Uyên khẽ nhúc nhích, đột nhiên rất muốn chạm vào nàng. Hắn vươn tay nhéo nhéo thịt trên khuôn mặt nhỏ, mềm mại, trắng nõn, lại đàn hồi, xúc cảm thực sự rất tốt.
A Lê bĩu môi, vươn tay vỗ bốp một cái lên tay hắn, cọ cọ trong ngực hắn một chút, lẩm bẩm:"Đạo sĩ thúi, nếu ngươi không cho ta ăn thịt ta sẽ cắn chết ngươi, khiến ngươi không thể làm đạo sĩ được."
Lục Trường Uyên bị bộ dáng ngây thơ của nàng chọc cười, khóe môi không tự giác cong lên, khuôn mặt cũng toát lên sự dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện. Nếu tiểu hồ ly này không sinh sự chọc hắn thì cũng sẽ rất đáng yêu khiến người ta yêu thích. Ôm A Lê được một chút, Lục Trường Uyên vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, ôm nàng chìm vào giấc mộng. Đêm nay, Lục Trường Uyên ngủ rất yên bình, trong ngực ôm tiểu nữ nhi mềm mại ấm áp, trái tim trống vắng suốt hai mươi năm của hắn cũng trở nên ấm áp.
*
Từ sau khi dâm xà chết, hạn hán cũng dần dần biến mất, cây cỏ trong phạm vi trăm dặm cũng dần dần sống lại, nhú lên trồi non xanh mởn, dòng sông khô cạn cũng dần dần có nước trong, mọi thứ đều lặng lẽ thay đổi. Vận rủi rút đi, vận may kéo đến, thôn trang lại chậm rãi khôi phục lại bộ dáng yên bình vui tươi trước kia.
Ngủ lại nhà thôn trưởng hai ngày, thân thể A Lê cũng khôi phục lại, kỳ thật công chủ yếu là nhờ thuốc mỡ của Lục Trường Uyên, hiệu quả chữa trị của nó cũng thật tốt, chỉ cần bôi hai ngày, thân thể A Lê đã không còn đau. Lục Trường Uyên lại tiếp tục mang theo A Lê lên đường, bôn ba một ngày sau, bọn họ đến một trấn nhỏ tìm quán trọ ở lại.
Ban đêm A Lê tắm rửa xong, sạch sẽ thoải mái nằm trên giường chờ Lục Trường Uyên tới bôi thuốc giúp. Hai ngày nay đều là hắn thoa thuốc cho nàng, tối nay cũng như vậy. Lục Trường Uyên vừa mới tắm gội trở về đã bị A Lê gọi tới.
"Đạo trưởng, nhanh lên qua giúp ta bôi thuốc, ta chuẩn bị buồn ngủ."
Lục Trường Uyên nghe tiếng nhìn lại liền thấy A Lê nằm trên giường, chăn che đến cổ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Có lẽ là mới tắm nước ấm xong nên bị hơi nước mù mịt hấp nóng. Lục Trường Uyên cầm thuốc mỡ, xốc chăn lên, tức khắc thân thể trắng nõn mê người liền đập vào mắt. Dường như một giọt nước vẫn còn chảy trên núm vú phấn nộn, tươi mới ngon miệng như quả anh đào, hấp dẫn mê người.
"Tại sao không biết xấu hổ như vậy, đến quần áo cũng không mặc." Lục Trường Uyên tối sầm mặt, hắn quay đi, kéo chăn che lại bầu ngực đầy đặn tròn trịa, chỉ lộ ra một nửa người bên dưới.
A Lê cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ chỉ lộ ra nửa dưới mới là biết xấu hổ hay sao? Nàng mềm mại nói:"Dù sao mặc vào rồi ngươi lại phải cởi ra, chờ ngươi bôi xong ta mặc vào cũng được."
Bộ dáng tùy tiện của nàng làm Lục Trường Uyên có chút tức giận, từ trước đến giờ nàng đều tùy tiện phóng khoáng như vậy sao? Nàng ở trước mặt ai cũng đều như vậy sao? Trước kia nàng gặp những người khác phái khác có phải nàng cũng cùng bọn họ ở chung như vậy. Càng nghĩ về nó trong lòng càng không thoải mái, động tác thoa thuốc của Lục Trường Uyên không tự giác mà nặng thêm mấy phần. Ngón tay thon dài chấm thuốc mỡ xong liền dùng lực thọc vào tiểu huyệt, chuyển động qua lại cọ xát vách thịt kiều nộn.
"A...Đạo trưởng, ngươi chậm lại một chút, A Lê sẽ đau..." A Lê theo phản xạ muốn đem chân kẹp lại, không cẩn thận liền kẹp luôn cổ Lục Trường Uyên.
Đầu Lục Trường Uyên cứ như vậy chôn sâu ở nơi u mật của A Lê, mũi hắn đặt ở khe hẹp, thở ra luồng khí ấm áp, phả vào đó có chút ngứa. A Lê bình tĩnh lại, muốn buông chân ra. Giây tiếp theo, thân thể đột nhiên cứng đờ. Cảm giác ướt át bị liếm láp truyền đến, đầu tiên là liếm phía ngoài hoa môi, một lát sau, hai ngón tay tách hai mảnh môi thịt, đầu lưỡi thăm dò tiến vào hoa huy*t, bắt chước động tác thọc vào rút ra của dương v*t, tới tới lui lui ra vào.
"Ư..." A Lê kêu nhẹ một tiếng, tay nhỏ nắm chặt lấy vạt chăn. Đạo sĩ thúi này điên rồi sao? Tối nay lại làm ra sự tình khó tin như vậy.
Nàng gian nan nâng người lên nhìn Lục Trường Uyên, phát hiện ánh mắt hắn vẩn đục, có chút đỏ tươi. Bộ dáng này cực giống cái ngày ở trong sơn động, A Lê nghĩ có chút sợ liền lui lại, cuốn chăn lên đứng dậy muốn bỏ chạy. Nàng không chịu nổi khi Lục Trường Uyên bị dục vọng chi phối, đau đớn ngày đó dường như vẫn còn lưu trong thân thể. Lục Trường Uyên túm lấy mắt cá chân của nàng, ngay sau đó thân hình cường tráng đè lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");