Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bởi vì A Lê ngoan ngoãn nghe lời nên sắc mặt Đông Hoàng Thái Cứu nhu hòa hơn. Hắn vuốt đầu A Lê, nhẹ giọng nói:"Ừ, ngươi ngoan ngoãn thì ta sẽ không phạt ngươi."
"Được rồi, ôm chặt ta, chúng ta về nhà." Một tay hắn ôm eo A Lê, một tay thi triển pháp thuật bay lên không trung. . Googl𝗲 tra𝘯g 𝘯ày, đọc 𝘯gay khô𝘯g q𝗎ả𝘯g cáo ﹛ trù𝓂tr𝗎 yệ𝘯﹒𝚅N ﹜
A Lê nghe vậy vươn tay ra ôm lấy hắn, dựa cằm trên vai hắn, im lặng không nói gì nhìn về phía sau hắn.
Lục Trường Uyên mặc chiếc áo lót trắng giản dị, bóng hình cô đơn dựa trên cánh cửa nhà trọ lầu hai, hắn trầm mặc nhìn hai người đang ôm nhau, hiện ra vài phần cô tịch. Không muốn, không cam lòng, bất lực nhưng đành phải thỏa hiệp. Rốt cuộc hắn cũng không thể trơ mắt nhìn A Lê bị đau đớn tra tấn.
A Lê nhìn thân ảnh cao gầy kia, trong lòng như bị giằm đâm vào, đạo trưởng lại một mình lẻ loi, nhưng bởi vì nàng quá đau, thật sự nàng không chịu nổi đau đớn kịch liệt cho nên không thể đi cùng hắn rồi.
Trên bầu trời đêm yên tĩnh, ầm một tiếng, một đường cong xẹt lên, Đông Hoàng Thái Cửu ôm A Lê bay trở về đồ sơn.
Sau khi trở lại đồ sơn, hắn phân phó cho tỳ nữ giúp A Lê tắm gội, hắn không thích trên người nàng vẫn còn lưu lại hơi thở của nam nhân khác, chưa từng có người nào dám khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn như vậy. Hắn cũng không biết vì sao mình lại dung túng A Lê như thế, nữ nhân này dám can đảm qua mặt hắn bỏ trốn cùng nam nhân khác!
Nếu là nữ nhân khác phản bội hắn, chắc chắn hắn sẽ tức giận bóp chết nữ nhân đó. Đồ vật đã bị ô uế, hắn vứt đi thì người khác cũng đừng mong nghĩ đến. Nhưng A Lê đã phá vỡ nguyên tắc sở hữu của hắn, mặc dù nàng đã phi hoàn bích chi thân* nhưng hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nàng, bao nhiêu đêm khuya quạnh quẽ, trằn trọc không ngủ được, trong mộng ngoài mộng đều có bóng dáng nàng. Hắn muốn đưa nàng trở về giam bên cạnh, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, yên ổn ở bên cạnh hắn, hắn vẫn sẽ sủng ái nàng như ban đầu, thậm chí có thể không nhắc tới những chuyện hoang đường trong quá khứ của nàng.
- Phi hoàn bích chi thân: Không còn trinh, bị nam nhân khác động qua.
Nói hắn không để ý nàng cùng nam nhân khác hoan ái sao?
Để ý, đáng chết hắn rất để ý.
Nhưng hắn không nỡ giết nàng, lại không thể để nàng đi.
Dù rằng nàng biến thành dạng gì, hắn đều muốn nàng ở bên cạnh, chỉ cần là nàng, mỗi ngày có thể nhìn nàng, nghe hơi thở của nàng, hắn đều sẽ cảm thấy thỏa mãn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt nàng ở đồ sơn, hắn liền biết được đây là nút thắt của cuộc đời hắn, dây dây dưa dưa, hỗn loạn sôi nổi, như thế nào cũng không gỡ được.
Nhìn bóng dáng A Lê tắm gội chiếu trên cửa sổ, Đông Hoàng Thái Cửu cũng xoay người vào bồn tắm lớn tắm rửa. Sau khi rửa sạch bụi bặm dính lên người tối nay, hắn mặc áo ngủ sạch sẽ thoải mái đi vào phòng ngủ của hai người lúc trước.
Đẩy cửa phòng ra, tỳ nữ đang ở bên trong giúp A Lê mặc quần áo, tối nay nàng mặc một bộ váy lụa trắng ngà, thân thể mềm mại lả lướt như ẩn như hiện trong váy lụa khép hờ, câu dẫn khiến tâm hồn hắn xao động. Đông Hoàng Thái Cửu nuốt nước bọt, vung tay lên nói với hai tỳ nữ kia:"Lui xuống."
"Vâng." Hai tỳ nữ hành lễ rồi cung kính lui xuống.
Đông Hoàng Thái Cửu chậm rãi tới gần A Lê, A Lê nhìn đôi mắt dần sâu thẳm của hắn, nàng sợ hãi không ngừng lui lại, rất nhanh hai chân đã lùi đến mép giường. Hắn tiến một bước lớn lên trước, chân A Lê mềm nhũn, sợ hãi ngã lên giường.
"A...Điện hạ... Ngài...Ngài muốn làm gì?" A Lê nơm nớp lo sợ nhìn Đông Hoàng Thái Cửu phía trên, lắp bắp nói.
"Ngươi nghĩ sao?" Đông Hoàng Thái Cửu vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của A Lê, ngón tay thon dài trượt dần xuống cằm, đầu ngón tay lướt qua cần cổ trắng bóc, xương quai xanh gợi cảm rồi dừng lại trên bộ ngực no đủ.
"Tránh ra, đừng chạm vào ta." A Lê sợ hãi cả người phát run, không biết lấy dũng khí từ đâu đánh thật mạnh lên tay Đông Hoàng Thái Cửu rồi lăn sang bên cạnh, tránh né sự đụng chạm của hắn.
Bàn tay to duỗi ra giống như móng vuốt kéo A Lê trở về, đè chặt nàng dưới thân, Đông Hoàng Thái Cửu nhìn vẻ mặt kinh hoàng của A Lê, giọng điệu trầm thấp mang theo vài phần cảnh cáo, chậm rãi nói:"A Lê, ngươi lại không ngoan."
"Ta...Ta...Ô...Điện hạ, ta sợ, đừng đối xử với ta như vậy." A lê hoảng sợ co lại dưới thân Đông Hoàng Thái Cửu, trong đầu lóe lên những hình ảnh xa xôi nhưng đã khắc sâu trong đầu, cả người đều nổi lên một tầng da gà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");