Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đợi hô hấp thông thuận một chút, Linh Bích bày ra dáng vẻ vô tội nói với thượng thần:"Cực Uyên, vì sao chàng đột nhiên đối xử với ta như vậy? Chúng ta là phu thê, đây là do điện hạ tứ hôn, nếu chàng giết ta thì sẽ vi phạm ý chỉ của Thiên Đế."
"À." Thượng thần lạnh lùng liếc Linh Bích, không chút lưu tình vạch trần ả ta:"Đừng có giả vờ. Ngươi ngầm câu kết với ma thú chi vương đánh thức nhiều ma thú thượng cổ, nhiễu loạn trật tự Thiên giới, âm mưu mưu quyền soán vị, ta với bệ hạ đã sớm biết được. Chẳng qua tứ hôn chỉ là ngụy trang để dễ bề tiếp cận ngươi, rồi từ chỗ ngươi có thể trộm được thần phù triệu hoán các loại ma thú mà thôi. Hiện giờ ta giết ngươi cũng là thay trời hành đạo, huống hồ ta đã lấy được thần phù, không cần lá mặt lá trái* với ngươi.
- Lá mặt lá trái: Chỉ sự tráo trở, lật lỏng giữa người với người.
Hóa ra đã sớm bị phát hiện, Linh Bích có chút hoảng loạn nhìn thoáng qua thượng thần, sau đó ngay lập tức trấn định lại. Ả là đệ nhất thần nữ cao quý của Thiên giới, bị phát hiện thì đã làm sao, ả vẫn sẽ ngẩng cao đầu như cũ duy trì phẩm giá và vẻ đẹp mĩ lệ của mình.
Linh Bích thu lại bộ dáng nhu nhược vô tội, châm chọc nói:"Các ngươi diễn cũng thật giỏi, kẻ xướng người họa, còn tổ chức yến hội ở Điện Kim Loan, làm ra vẻ chân thật như thế không ngờ tất cả đều là giả."
Ả ta nhìn thượng thần, dừng lại vài giây, không cam lòng nói:"Ngươi biết vì sao ta phải cấu kết với ma thú chi vương không?"
"Không biết, cũng không muốn biết." Thượng thần nhìn Linh Bích, lạnh nhạt nói:"Ngươi nhiễu loạn trật tự tam giới, mưu quyền soái vị, đó là tội lớn. Ta vốn định niệm tình bạn cũ khi xưa, sau khi dẹp yên ma thú sẽ cầu tình với bệ hạ, thay đổi kiếp tiên của ngươi để ngươi hạ phàm làm người thường. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên cố tình giết tiểu hồ ly cùng hài tử trong bụng nàng, làm ra chuyện độc ác như vậy, chờ sau khi ngươi chết ta sẽ nhốt ngươi vào đường đầu thai của động vật, vĩnh viễn không thể làm người."
Linh Bích nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thượng thần, trong lòng trào lên một nỗi chua xót, thế mà hắn lại vì nữ nhân khác mà tới trừng phạt ả, chẳng qua ả là vì yêu hắn mới làm như vậy.
"Ta cấu kết với ma thú chỉ vì muốn có được ngươi, ma thú chi vương đáp ứng ta, sau khi giúp hắn đoạt đế vị sẽ đem ngươi cho ta, ta yêu ngươi như vậy, vì sao ngươi không quay đầu lại nhìn ta một lần? Con hồ ly tinh kia thì có gì tốt? Đáng để ngươi vì nó điên đảo thần hồn, các ngươi lại còn tư thông, mang thai hài tử, còn ta thì đặt ở đâu."
"Đứa bé đó vô tội. Khi ta với tiểu hồ ly ở bên nhau vẫn chưa thành hôn với ngươi, hài tử đó cũng đã có trước khi thành hôn. Sau khi thành hôn với ngươi, ta cũng không làm chuyện gì có lỗi. Nếu không phải do ngươi một hai yêu cầu bệ hạ tứ hôn thì ta cũng không thành hôn với ngươi, ngươi ương ngạnh muốn cột ta lại cùng ngươi. Ngươi có điều gì bất mãn thì cứ giải quyết với ta, không nên đụng đến nàng ấy." Thượng thần tức giận mắng, từ trong tay biến ra tiên kiếm phát sáng, ngữ khí hắn lạnh băng nói tiếp:"Nữ nhân độc ác như ngươi không xứng đáng là thần nữ, hôm nay ta sẽ thay đổi tiên cốt của ngươi, xóa bỏ kiếp tiên."
Thượng thần nói xong liền điều khiển tiên kiếm chém vài cái lên lưng Linh Bích, một dải xương vàng dần dần rơi ra khỏi thân thể ả ta. Linh Bích nằm phủ phục trên mặt đất đau đớn rên rỉ, đau đến nhăn nhó vặn vẹo mặt.
Ả oán hận nhìn thượng thần, đột nhiên cười to vài tiếng, dường như nói để trả thù:"Ta không được cùng người ta yêu ở bên nhau, vậy thì ngươi cùng đừng nghĩ có thể ở cùng người ngươi yêu, hãy cứ để chúng ta cả đời đều thương tiếc đi."
Linh Bích nói xong, trong tay hiện ra một cái bình sứ nhỏ. Ả dùng sức nắm chặt bình sứ, ác độc nói:"Ta muốn ngươi vĩnh viễn sẽ phải chịu đựng nỗi đau mất người mình yêu, cứ để cho hồ ly tinh kia hồn phi phách tán, trở thành khói bụi đi, ta muốn nó vĩnh viễn không được siêu sinh. Phá!"
"Uỳnh" một tiếng, bình sứ vỡ tan, mảnh vụn rơi đầy khắp mặt đất, hồn phách tiểu hồ ly từ từ tản ra, bắt đầu từ dưới chân, biến mất từng chút một, dần dần nửa người trên cũng trở nên trong suốt.
Thượng thần kinh hoảng nhìn hồn phách của tiểu hồ ly càng ngày càng trở nên yếu ớt, hóa ra hắn không thể triệu hồi được hồn phách của nàng là bởi vì Linh Bích đã cất dấu hồn phách nàng đi.
Thượng thần lập tức vận dụng toàn bộ công lực, tạo kết giới bảo vệ một nửa hồn phách của tiểu hồ ly, nhưng hồn phách kia vẫn tiếp tục dần dần tiêu tán, chỉ là tốc độ chậm hơn mà thôi. Sau khi gọi người tới đem Linh Bích đi giam giữ, thượng thần vội vàng mang hồn phách tiểu hồ ly trở về điện Cực Uyên, hắn lục tìm sách cổ để tìm kiếm phương pháp có thể tu bổ hồn phách.
Cầm dao găm lên, hắn không chút do dự moi ra một cây xương sườn gần tim phổi của mình nhất, chịu đựng đau đớn, dùng linh khí và máu đỏ nhanh chóng luyện ra ngọc an hồn. Sau đó bỏ hồn phách của tiểu hồ ly vào trong.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");