Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Trường Uyên nhẹ nhàng gặm cắn, liếm láp cánh môi mềm mại của A Lê, đầu lưỡi dùng sức cạy hàm răng nàng ra thâm nhập vào, dùng sức mút mát đầu lưỡi trơn trượt của nàng. Hắn liếm lên mỗi chỗ trong miệng nàng, nuốt nước bọt ngọt thanh của nàng.
"Ưm...Dừng...A...Thượng thần, đừng hôn..." A Lê cảm thấy mình có chút thiếu Oxy, Lục Trường Uyên hôn vừa dữ dội vừa mạnh mẽ, đã qua hồi lâu nhưng hắn vẫn không ngừng gặm cắn.
Lâu lắm không được cùng A Lê thân mật, hiện giờ dù chỉ là một cái hôn thôi cũng đủ khiến Lục Trường Uyên hưng phấn, lồng ngực tràn đầy cảm giác thỏa mãn nồng đậm. Hắn hôn lên ngực A Lê, vùi đầu lên hai bầu ngực no đủ, sung sướng thở dài:"Tiểu hồ ly, ngươi thật mềm, thật thơm."
A Lê khẽ nhếch cánh môi kiều diễm bị hôn cho sưng đỏ, nhỏ giọng thở hổn hển. Chợt cảm thấy trên người lạnh hơn, quần áo nhanh chóng bị lột ra, giây tiếp theo nàng khẽ gọi:"A...Quỷ háo sắc này, đau muốn chết, mau đi ra ngoài."
Đột nhiên bị côn th*t nóng như lửa cắm vào trong thân thể, cảm giác đau đớn bị xé rách truyền từ bên dưới lên, dương v*t nóng bỏng khiến đường đi nhỏ hẹp bị tắc nghẽn lại, vừa căng vừa trướng.
A Lê nhíu chặt mày, khó chịu rên rỉ, tên hỗn đản này còn chưa làm màn dạo đầu mà đã ương ngạnh xông vào, đau đến mức hai đùi nàng đều run rẩy.
"Á..." Đột nhiên trước ngực lại bị cắn một cái, A Lê thật sự đau không chịu nổi.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà gần đây nàng thường cảm thấy ngực trướng trướng, có chút hơi đau, bây giờ lại bị Lục Trường Uyên tàn nhẫn cắn mạnh một cái nên càng cảm thấy đau nhói. Nàng giận dữ nhìn khuôn mặt tuấn tú giờ đây tràn đầy sắc dục của Lục Trường Uyên, A Lê nâng tay lên, vận yêu lực đẩy mạnh hắn xuống dưới giường.
"Hừ..." Đầu Lục Trường Uyên bị đập xuống nền đất cứng, hắn kêu lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Hắn đã dầm mưa cả tối nay khiến thân thể phát sốt, đầu óc choáng váng, nhìn thấy A Lê mà mình ngày đêm nhớ nhung làm hắn tưởng như mình đang nằm mơ. Trước kia hắn cũng từng mơ thấy A Lê, ở trong mộng không cần lãng phí thời gian làm dạo đầu nên hắn nghĩ tối nay cũng vậy, cởi quần áo là có thể cắm dương v*t sưng to muốn nổ vào. Giấc mơ tối nay mang lại cảm giác đặc biệt chân thật, tiểu huyệt ấm áp bao bọc lấy dương v*t hắn, hắn hưng phấn đưa đẩy vài cái, còn chưa kịp hưởng thụ thì sau đầu đột nhiên tê rần rồi bất tỉnh.
A Lê thở phì phì nhìn Lục Trường Uyên nằm trên sàn nhà, dương v*t giữa háng hắn vẫn đang ngơ ngác dựng thẳng lên. Tên quỷ háo sắc này, vừa mới đối xử tốt với hắn một chút là hắn bắt đầu giương oai, tối nay cứ để cho hắn ngủ trên sàn nhà đi.
Nàng tùy tiện lấy một cái chăn phủ lên người Lục Trường Uyên, A Lê xoa bóp cái háng nhức mỏi của mình, trong thân thể vẫn còn lưu lại cảm giác trướng trướng khi bị côn th*t thô dài chọc vào, nàng khép chặt hai chân, thử cọ xát một chút để làm tiêu tán cảm giác bị lấp đầy trong thân thể. Một lát sau, thân thể dễ chịu hơn chút, A Lê ngáp dài, đắp chăn lên dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mỗi ngày vào lúc rạng sáng là lúc nhiệt độ không khí thấp nhất. Khi đang ngủ mơ màng, Lục Trường Uyên cảm thấy lưng mình lạnh ngắt, hắn túm túm cái chăn nhỏ không thể che được mắt cá chân của mình lên.
Đột nhiên tỉnh táo lại, sao hắn lại có chăn?
Lúc này ánh sáng đã chiếu mờ mờ, bên ngoài trời vẫn còn một màu đen nhạt, bao phủ khắp gian phòng là một màu xám tối, Lục Trường Uyên nhìn cách bài trí trong phòng cảm thấy có chút quen mắt, ngay sau đó hắn phản ứng lại, đây là phòng A Lê.
Hắn bò dậy nhìn A Lê đang ngủ ngon lành trên giường, trong lòng rung động một trận. Thật sự là tiểu hồ ly. Hắn dùng sức véo tay mình, cảm giác có cơn đau truyền đến, đây không phải là mộng. Lục Trường Uyên vui sướng bò lên giường, cẩn thận kéo A Lê ôm vào lòng ngực. Hắn ôm chặt lấy nàng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc cùng hương thơm thanh đạm khiến trong tim hắn tràn ngập ngọt ngào ấm áp. Nhất định là đêm qua nàng đau lòng hắn nên mới đưa hắn vào phòng.
Mấy hôm nay tuy nàng không để ý đến hắn, nhưng nhất định trong lòng nàng vẫn còn yêu hắn. Nghĩ như vậy, Lục Trường Uyên cảm thấy chỉ cần mình cố gắng nỗ lực hơn chút nữa là có thể rất nhanh sẽ được nàng tha thứ.
Trời vẫn còn chưa sáng hắn, bởi vì mang thai nên A Lê rất thích ngủ, bị Lục Trường Uyên ôm chặt trong lòng cũng chỉ tùy tiện vặn vẹo vài cái chứ không có dấu hiệu tỉnh lại. Lục Trường Uyên ôm A Lê hạnh phúc tiếp tục ngủ.
Khi mặt trời đã lên cao, A Lê ngủ no nê dần dần tỉnh giấc. Mới vừa lấy lại được ý thức, nàng đã cảm thấy bị giữ chặt trong ngực người nào đó, hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau, có một cây nhục côn nóng hổi còn chọc vào kẽ mông nàng. Đêm qua cảm giác đau đớn do đột nhiên bị xâm nhập dường như vẫn tồn tại, A Lê giận dữ đẩy Lục Trường Uyên ra, tên quỷ háo sắc này, vẫn còn muốn tiếp tục sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");