Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mẹ kiếp anh đang nhìn cái gì thế?" Tống Minh Nghị vừa lau mồ hôi vừa ngồi xuống cạnh Trần Tầm Phong.
Vào khoảng năm giờ chiều, ánh nắng hoàng hôn rất chói chang, trải rộng khắp sân vận động, Trần Tầm Phong vừa mới rời khỏi sân bóng, tùy tiện ngồi xuống trên mặt đất phủ cao su mềm bên cạnh sân, cúi đầu xem điện thoại, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ hai cánh tay có đường nét cơ bắp rõ ràng, vẫn chưa thư giãn hồi phục lại sau trạng thái vận động vừa rồi.
Trần Tầm Phong không che giấu gì cả, Tống Minh Nghị liền dí đầu lại nhìn: "... Vương Bình Tề... giáo viên... cách chức? Giáo viên này không phải trường chúng ta mà là trường Thực nghiệm, anh chăm chú xem cái này làm gì?" Tống Minh Nghị định thu hồi tầm mắt vì không hứng thú, nhưng đột nhiên khựng lại, nghiêng đầu hỏi dò Trần Tầm Phong: "Tôi nhớ... Chu Ải học cấp hai ở trường Thực nghiệm đúng không?"
Cuối cùng Trần Tầm Phong cũng dời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn Tống Minh Nghị.
"Trần Tầm Phong, anh lại đây." Tống Minh Nghị đột nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, ra hiệu cho Trần Tầm Phong đi theo.
Trần Tầm Phong không nhúc nhích, chỉ hơi ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cậu ta, hỏi: "Có chuyện?"
Vẻ mặt Tống Minh Nghị hơi nghiêm lại, gật đầu nói: "Có."
Nhìn biểu cảm không giống như đùa giỡn của Tống Minh Nghị, Trần Tầm Phong mới cất điện thoại đứng dậy.
Hai người đi đến bên rào bảo vệ của sân vận động, nơi đây có ít học sinh qua lại hơn, Trần Tầm Phong dừng chân trước, hắn dựa lưng vào lưới màu xanh lá cây, hỏi người trước mặt: "Có chuyện gì?"
Tống Minh Nghị im lặng một lúc, chỉ cau mày nhìn Trần Tầm Phong, như đang do dự.
Trần Tầm Phong từ từ nghiền nát một viên đá vụn trên mặt đất, ánh nắng hoàng hôn chói mắt khiến hắn phải nheo mắt lại, hắn thúc giục Tống Minh Nghị: "Có gì thì nói đi."
Tống Minh Nghị lại đi sang một bên, đi đến dưới một cái cây nào đó, cuối cùng mới cúi giọng nói: Anh và Chu Ải là quan hệ đó hả?"
Ngay khi cậu ta nói xong, động tác trên chân Trần Tầm Phong liền dừng lại, Trần Tầm Phong ngẩng đầu nhìn Tống Minh Nghị, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cậu ta, chậm rãi hỏi ngược lại: "Quan hệ đó? Quan hệ gì?"
Tống Minh Nghị khựng lại dưới ánh mắt của Trần Tầm Phong, mới nói: "Quan hệ của tôi và bạn gái cũ, quan hệ yêu đương."
Trần Tầm Phong nhìn chằm chằm cậu ta, nhất thời không nói gì.
Từ biểu cảm của Trần Tầm Phong, bản thân Tống Minh Nghị gần như đã có câu trả lời, mí mắt cậu ta khẽ giật giật: "Vậy thì hai người là?"
Trần Tầm Phong đá viên đá vụn dưới chân ra thật xa, hắn không nói có cũng không nói không, hắn chỉ hỏi Tống Minh Nghị: "Mày nhìn ra được? Hay là biết thế nào?"
Tống Minh Nghị thở ra, đôi mắt không tự chủ được mà mở to, cậu ta mím môi: "Lúc đầu hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó."
Nói xong, cậu ta lại hơi dừng lại, như đang sắp xếp ngôn từ, sau đó mới tiếp tục nói: "Về phương diện này, chắc chắn con gái sẽ nhạy cảm hơn, Triệu Duyệt nhìn ra trước, cô ấy nói với tôi, rồi sau khi tôi có ý thức, liền phát hiện ra, lại nhìn hai người, quả thực quá rõ ràng."
Bầu không khí hơi cứng nhắc, Tống Minh Nghị mở lời nhẹ nhàng nói đùa: "Vừa ôm vừa kéo, hai người khá là dính nhau, chỉ thiếu mỗi hôn trước mặt mọi người thôi."
Trần Tầm Phong lạnh lùng mắng cậu ta: "Mẹ kiếp mày bị thiểu năng à?"
Tống Minh Nghị ho hai tiếng để bỏ qua chủ đề này, nghe thấy Trần Tầm Phong hỏi cậu ta: "Triệu Duyệt, mày, còn ai biết nữa?"
Tống Minh Nghị lắc đầu: "Triệu Duyệt không phải là người thích gây chuyện, cô ấy hẳn chỉ nói với tôi, tôi không phải Giang Xuyên, tôi kín miệng lắm, không phải hôm nay đến hỏi anh sao? Cho nên bây giờ, ước chừng chỉ có hai người bọn tôi nhận ra thôi."
Nói rồi, cậu ta bắt đầu nhàn nhạt cảm thán: "Tôi thực sự không đoán ra được, Chu Ải và anh.. Lúc đầu Giang Xuyên nói hai người quen nhau, mẹ nó tôi sốc lắm, ai có thể liên tưởng hai người lại với nhau được chứ, mẹ kiếp ai có thể nghĩ ra… Anh lại là gay."
"Không phải." Trần Tầm Phong đột nhiên cắt ngang lời cậu ta, hắn không thích mổ xẻ chuyện tình cảm của mình với người khác, nhưng trước cách nói này, hắn vẫn giải thích thêm hai câu: "Tao không cho rằng mình là đồng tính, chỉ là tình cờ Chu Ải là con trai."
Tống Minh Nghị nhìn Trần Tầm Phong đối diện, lưng Trần Tầm Phong hờ hững dựa vào lưới bảo vệ, biểu cảm vẫn là lạnh lùng thường thấy pha chút không kiên nhẫn, tóc hắn hơi rối và ẩm ướt, vài lọn tóc mái rủ xuống, vài lọn hất ngược lên, trên người mặc áo ba lỗ đen và quần đùi cùng màu, trang phục rất đơn giản, nhưng dáng người hắn thon thả, eo thon vai rộng, lười biếng nhàn nhã đã đủ đẹp mắt, trong trường có không ít người thầm thương trộm nhớ Trần Tầm Phong, họ đã nhìn quá nhiều người khác thích Trần Tầm Phong, nhưng chưa bao giờ đoán được dáng vẻ Trần Tầm Phong thích người khác.
Lời Trần Tầm Phong vừa dứt, cậu ta đã hiểu chính xác ý của đối phương, rồi cậu ta có chút không chịu nổi mà muốn cười hay không: "Vậy ý anh là, xu hướng tính dục của anh do giới tính của Chu Ải quyết định, nếu Chu Ải là con gái, anh sẽ là người dị tính? Anh chỉ nhìn vào con người Chu Ải?"
Trần Tầm Phong từ từ nhíu mày, mặc dù Tống Minh Nghị nói đúng ý đó, nhưng hắn thực sự không thích cách nói này: "Không có nhiều giả thiết như vậy, Chu Ải là Chu Ải, đừng có nói mấy thứ con gái con trai này trước mặt Chu Ải.”
Tống Minh Nghị chu môi: "Tôi nói này, ngay cả mặt mũi của học sinh giỏi cũng không nhìn thấy, bây giờ cậu ấy đi thi rồi, lịch học của lớp thi lại khác với chúng ta, anh cũng lâu lắm rồi không dẫn cậu ấy đi ăn cơm, tôi biết nói ở đâu đây." Cậu ta đá vào bắp chân Trần Tầm Phong, hạ giọng: "Chuyện này, anh muốn giữ kín à?"
Trần Tầm Phong xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, hắn nhìn về phía mặt trời xa nơi đang dần lặn: "Chẳng lẽ tao và cậu ấy cần tìm một khán giả đến vỗ tay và cổ vũ sao?"
Hắn từ từ thở ra, nhìn về phía Tống Minh Nghị: "Trong trường đã có rất nhiều người nhìn cậu ấy bằng con mắt thành kiến rồi, đều là những kẻ rảnh rỗi đến phát ngốc không có việc gì làm, nên tao không muốn nhiều người biết tao và cậu ấy có quan hệ gì," Trần Tầm Phong dừng lại ở đây, mới tiếp tục nói: "Tốt nhất là đừng để ai biết. Tống Minh Nghị, bây giờ mày có thể thoải mái chấp nhận tao và cậu ấy, không có nghĩa là những kẻ ngốc kia cũng có thể, chúng ta nói ở đây, chuyện của tao và cậu ấy có thể có bản chất tương tự như chuyện của mày và bạn gái cũ."
"Nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy, tao và cậu ấy đều là con trai, cậu ấy học giỏi, các giáo viên và học sinh cứ nhìn chằm chằm vào cậu ấy, tao thì học dốt, danh tiếng cũng tệ, hai bọn tao dính vào chuyện này, sẽ có thể truyền ra rất nhiều lời đồn, những lời bẩn thỉu, hỗn loạn, kinh tởm, nhắm mắt lại thì mày và tao đều có thể đoán ra, tao thì không sao, dù sao tao cũng là một kẻ tồi tệ, nhưng tao không muốn cậu ấy trở thành bia ngắm một lần nữa.”
Trần Tầm Phong cúi đầu xoa xoa ngón tay của mình: "Cho nên bây giờ tao có thể kiềm chế thì kiềm chế, ngày nào cậu ấy cũng học ở tòa nhà Tiểu Bạch (*), sắp xếp nhiều lớp học, nhưng số người học trong lớp lại ít, tao rất ít khi đến bên ngoài lớp học của họ để đợi cậu ấy, chỉ sợ người khác nhìn nhiều sẽ đoán lung tung. Hai bọn tao gặp nhau thì bắt đầu chạy đến chỗ không có người, lúc có nhiều người tao cũng không nắm tay cậu ấy nữa. Nhưng hôm nay mày lại nhắc nhở tao, mày giúp tao dặn dò Triệu Duyệt, đừng để cô ta hé miệng nói lung tung."
(*): "小白" có nghĩa là "người mới" hoặc "người không hiểu biết về một lĩnh vực nào đó". Thường được sử dụng để mô tả người mới bắt đầu hoặc người không có kinh nghiệm.
Tống Minh Nghị gật đầu: "Được, tôi sẽ dặn dò, cô ấy cũng không phải là người lắm lời."
Trần Tầm Phong dường như trả lời tin nhắn trên điện thoại, sau đó hắn tiếp tục nói: "Bây giờ là lớp 11, còn hai năm nữa là tốt nghiệp phổ thông, chỉ còn hai năm nữa thôi. Tao không có nhiều suy nghĩ khác, tao chỉ muốn cậu ấy thuận lợi và bình tĩnh hoàn thành chương trình học hai năm sau, đạt được thành tích tốt như ý cậu ấy, sau đó vui vẻ đi học đại học."
Trần Tuấn Phong khẽ thở ra: "Môi trường đại học sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất thì bên cạnh cậu ấy đều là người lớn, sẽ không còn ai cố tình phóng đại sự khác biệt của cậu ấy, làm quá lên rồi coi cậu ấy là người đặc biệt, sau đó đối xử với cậu ấy khác biệt như thế này thế kia nữa."
Tống Minh Nghị im lặng lắng nghe hắn nói, chỉ im lặng gật đầu, sau khi Trần Tầm Phong nói xong, vẻ mặt cậu ta dần dịu xuống, đột nhiên cười một tiếng: "Nhưng tôi vẫn tò mò, hai người rốt cuộc đã để ý nhau từ lúc nào? Và đã quen biết nhau từ khi nào, Xuyên Xuyên luôn nói hai người có duyên phận, nhưng cậu ấy cũng không nói rõ hai người có duyên phận như thế nào, nói đi."
Trần Tầm Phong liếc cậu ta, thốt ra hai chữ: "Mẫu giáo." Tống Minh Nghị liên tục chửi thề để bày tỏ sự ngạc nhiên, Trần Tầm Phong giống như một con hến, khó khăn lắm mới mở miệng được, cậu ta đang chuẩn bị nắm bắt cơ hội để hỏi thêm một số chi tiết, thì Trần Tầm Phong đã đi đến sân bóng bên kia để lấy túi xách.
Trần Tầm Phong chân dài, bước rộng đi cũng nhanh, cậu ta vừa đuổi theo, Trần Tầm Phong đã ném cho cậu ta một chai nước, Tống Minh Nghị nhận lấy nước rồi hỏi: "Không đi ăn cơm à?"
Ánh sáng mặt trời chói chang khiến mắt Trần Tầm Phong hơi nheo lại, hắn nghiêng đầu tránh ánh sáng, lắc đầu, chỉ nói: "Đi đây."
Khi Chu Ải đẩy cửa ký túc xá vào, đầu tiên là đón lấy không khí lạnh trong ký túc xá, sau đó cậu nhìn thấy Trần Tầm Phong đang cúi đầu ngồi trước bàn, Trần Tầm Phong mặc một chiếc áo phông lớn màu trắng tinh, đang cầm bút ngồi trước bàn làm bài tập.
Nghe thấy tiếng động, Trần Tầm Phong nghiêng đầu nhìn lại: "Tan học rồi à?"
Giường của Trần Tầm Phong ở gần cửa, ký túc xá là cấu trúc giường trên bàn dưới, vì vậy hắn ngồi ngay sau cửa không xa, nhìn thấy Chu Ải, hắn dùng chân nhẹ đạp xuống đất, xoay người cùng ghế ngồi 180 độ, sau đó hắn giơ tay kéo tay Chu Ải.
Chu Ải bị Trần Tầm Phong kéo vào giữa hai chân, Trần Tầm Phong đã tắm rửa xong lại còn bật điều hòa trong ký túc xá rất lâu, da trên người đều lạnh, hắn sờ tay Chu Ải, hỏi cậu: "Có nóng không?"
Chu Ải lắc đầu, đưa túi trên tay cho Trần Tầm Phong, cậu xách hai túi trên tay, trong túi giấy cứng đựng hai quyển sổ tay bìa đen mới, trong túi nilon đựng một hộp kem.
Trước tiết học cuối cùng buổi chiều, cậu đã nhắn tin cho Trần Tầm Phong, nói tối nay sẽ về ký túc xá ăn cơm, tiến độ học tập của Trần Tầm Phong được cập nhật hàng ngày, Chu Ải cũng theo thời gian cập nhật cho Trần Tầm Phong khung kiến thức mới.
Trần Tầm Phong canh thời gian xuống dưới hâm nóng cơm, lần này họ không trì hoãn nữa, Chu Ải đi rửa tay rồi quay lại ăn cơm, sau khi ăn xong Trần Tầm Phong nhìn thời gian, đột nhiên kéo Chu Ải vào lòng, hắn giơ tay hơi dùng sức xoa xoa gáy Chu Ải: "Nhắm mắt ngủ một lát, mười phút nữa tôi gọi cậu."
Hai người đối mặt nhau, Chu Ải ngồi trên đùi Trần Tầm Phong, đầu bị tay Trần Tầm Phong xoa bóp dựa vào vai hắn, làn da trên người hắn mát lạnh, mang theo mùi sữa tắm quen thuộc của Chu Ải, nói xong câu đó Trần Tầm Phong không còn phát ra âm thanh nữa, chỉ đều đặn giơ tay vuốt lưng Chu Ải.
Ban đầu Chu Ải mở mắt không nhúc nhích, Trần Tầm Phong rũ mắt nhìn cậu, hai người nhìn nhau một lúc, Trần Tầm Phong đột nhiên giơ tay che mắt cậu, bắt cậu ngủ, không cho cậu nhìn nữa.
Trong thời gian này, các đội thi đấu của các môn học của họ vừa mới thành lập, tiến độ học tập rất gấp, ban ngày Chu Ải luôn theo nhóm Vật Lý đi học ở tòa nhà Tiểu Bạch, tiến độ học tập của họ không giống với các lớp bình thường, Chu Ải hầu như đêm nào sau 12 giờ mới ngủ, sáng dậy trước 6:30, ban ngày cậu gần như không nghỉ ngơi, cậu hẳn là mệt mỏi, nhưng bản thân Chu Ải không cảm thấy vậy, và ngay cả dưới áp lực và sự bận rộn như vậy, cậu vẫn dành thời gian để quan tâm đến việc học của Trần Tầm Phong, vừa ăn cơm xong, cậu liên tục nghiêng đầu ngáp hai cái.
Bản thân Chu Ải không mệt, nhưng Trần Tầm Phong lại thấy mệt thay cậu, hắn rũ mắt nhìn tay Chu Ải, ngày nào Chu Ải cũng viết nhiều, giữa các ngón tay cậu có vết chai do cầm bút, và bây giờ, lớp chai quanh ngón tay Chu Ải lại có màu đỏ, đó là do cầm bút quá lâu, cán bút mài mạnh khiến lớp chai đều bị đỏ.
Tay Trần Tầm Phong buông xuống, nhẹ nhàng nâng tay Chu Ải lên, xoa nhẹ đầu ngón tay nóng bỏng của cậu.
Chu Ải đã thể hiện rất tốt trong vòng loại của cuộc thi Vật Lý lần này, đạt vị trí thứ hai trong số các đội của trường trung học Số Sáu. Kỳ thi này là sân nhà của học sinh lớp 12, và học sinh các lớp thấp hơn thậm chí còn chưa học hết các môn trong phạm vi kỳ thi. Thành tích của Chu Ải có thể coi là một bất ngờ, vì vậy nhà trường vẫn giành được suất cho cậu để cậu tham gia vòng bán kết.
Lịch thi của cuộc thi khá gấp, hai tuần sau vòng loại là đến vòng bán kết, vòng bán kết được tổ chức ở một thành phố khác, nhà trường cũng đã tăng trợ cấp đi lại cho bọn họ, vì vậy lần này Chu Ải và mọi người sẽ đi tàu cao tốc thẳng đến địa điểm thi.
Tối trước ngày đi thi, Trần Tầm Phong ở trong ký túc xá giúp Chu Ải chuẩn bị hành lý.