Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ban đêm, hai người đi trên đường về trường học, đèn đường có chút mờ tối, bên đường nhốn nháo rộn ràng rất nhiều xe đi qua, ngựa xe như nước có chút náo nhiệt.
"Đừng đi ra ngoài, đi lối đi bộ."
Chu Tích Tiệp một phen kéo Kiều Đa Bảo trong lúc cô đang bất tri bất giác thiếu chút nữa đi ra đến ven đường, để ý gia tốc mạch máu đập của mềm mại bàn tay nhỏ bé nắm trong tay.
Kiều Đa Bảo bị cậu nắm tay cũng không thèm để ý, mắt to đánh giá chung quanh cảnh đêm thành thị.
"Oh, đúng rồi! Chuyện ngày hôm nay cũng không cho phép nói cho ba mẹ của cậu." Kiều Đa Bảo đột nhiên nói ra.
"Vì cái gì?" Chu Tích Tiệp có chút kỳ quái.
"Ai nha, tôi lớn như vậy còn cùng người ta đánh nhau quá mất mặt."
". . . Cậu cũng biết mất mặt à." Chu Tích Tiệp khóe miệng quyến rũ ra.
"Hừ, tôi cũng đã mười lăm tuổi !"
Đúng vậy, cô mười lăm tuổi, cậu cũng mười sáu tuổi, cũng không tính là sớm đi. Nhớ tới Triệu Nghị Nhiên kia thỉnh thoảng quang minh chính đại tìm đến cô, trong lòng cậu liền đau buồn, như bảo bối của mình dấu ở trong lòng nhiều năm bị người khác ngấp nghé đòi cướp đi. Nếu như muốn ngăn chặn chuyện như vậy phát sinh, vậy cũng chỉ có biện pháp duy nhất --- đem nhãn hiệu của mình dán lên người của bảo bối kia!
Nghĩ tới đây, Chu Tích Tiệp trong lòng một trận nhiệt huyết bành trướng.
Cậu nổi lên dũng khí, đột nhiên cầm bả vai Kiều Đa Bảo, sít sao nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo.
"Đa Bảo."
"Ừ?"
Kiều Đa Bảo có chút ít nghi hoặc ngẩng đầu, lại tiến đụng vào Chu Tích Tiệp trong ánh mắt kia sâu thẳm thâm thúy như trong hải dương, chỗ đó tồn tại vô biên ôn nhu cùng quan tâm, đồng thời cũng xen lẫn rất nhiều cảm xúc không hiểu.
Đột nhiên xuất hiện cảm giác không khỏi làm tim cô đập có chút gia tốc.
"Cậu. . . Cậu thích tôi sao?" Chu Tích Tiệp không biết rõ mở miệng như thế nào, đành phải thử dò xét trước.
Kiều Đa Bảo nhìn mặt của cậu ta, ngây ngốc chốc lát, đột nhiên cười, phi thường ngay thẳng trả lời: "Thích a."
Chu Tích Tiệp trong lòng vui mừng, bất quá tiếp theo lại nghĩ tới một loại khả năng khác, cậu lại thử dò xét hỏi, "Kia. . . Là tình cảm anh em hay tình cảm nam nữ bình thường?"
"Không giống nhau sao?" Kiều Đa Bảo nghi ngờ, đêm nay Chu lão tam thế nào lại không bình thường đi.
"Làm sao lại giống nhau, Đa Bảo. . ." Chu Tích Tiệp nóng nảy, quả nhiên cậu đoán là cái loại đó, đang muốn hỏi rõ ràng, nhưng mà lại hé ra tiểu bạch kiểm đột nhiên chen giữa bọn họ.
Không đợi cậu kịp bày tỏ, tiểu bạch kiểm kia liền răng rắc nói một tràng.
"Đa Bảo, thật sự chính là cậu! Đã trễ thế này như thế nào vẫn còn ở nơi này, tôi nghe nói cậu cùng nữ sinh cấp ba. . . Ách, cậu không sao chớ? Có bị thương không nha?" Vạn Tiểu Bân ban đầu ở trường học cũng cũng nghe nói về nữ sinh cao nhất sống chết tranh đoạt Triệu Nghị Nhiên cùng nữ sinh cấp ba vung tay trong trường học.
Cậu lúc ấy không nghĩ tới nhân vật chính dĩ nhiên là Kiều Đa Bảo, đợi cậu trở về phòng học vừa nhìn liền phát hiện ra Long Phượng Kiều, từ trong miệng cô ấy biết được Kiều Đa Bảo đang bị dạy đạo thì lại bị Chu Tích Tiệp mang đi, trong lòng thình thịch, còn không yên tâm liền đi ra tìm xem, không nghĩ tới ở ven đường liền bắt gặp.
Vạn Tiểu Bân nhìn thấy Kiều Đa Bảo như trúng giải thưởng lớn, một người mạnh mẽ bên người cô hỏi han ân cần, căn bản sẽ không nhìn thấy một bên Chu Tích Tiệp mặt đen nổi gân xanh.
"Tớ khẳng định không có việc gì nha, mấy nữ sinh sao có thể là đối thủ của tôi, tôi liền cho một đấm. . . Ồ, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Kiều Đa Bảo mới vừa lúc mới bắt đầu còn mặt mũi tràn đầy đắc ý khoe khoang chính mình lúc ấy lợi hại thế nào, nói đến hơn phân nửa mới hậu tri hậu giác nghi hoặc Vạn Tiểu Bân.
"Tớ. . Tớ đi ra mua ít đồ." Vạn Tiểu Bân ấp úng đổi chủ đề, mặt trắng nõn thế nhưng thoáng đỏ ửng đến khả nghi.
Một bên Chu Tích Tiệp nhìn thấy nổi trận lôi đình, một họ Triệu thì cũng thôi, tiểu bạch kiểm cũng muốn đến tham gia cho náo nhiệt, thật sự là chủ nhân phòng thủ bảo tang như tôi không phát uy, các người người người đều đến đoạt!
Cơ hội tốt bị cắt đứt , Chu Tích Tiệp một bụng khí trở lại ký túc xá, liên tiếp uống nhiều cốc nước lớn mới nằm lại trên giường, đầu óc ức chế không được chà xát, toát ra một cái lại một cái mưu kế, nghĩ đến, là thời điểm xuất thủ. . .
Ngày hôm sau Chu Tích Tiệp ngăn chặn, có chút nóng nảy tìm đến Kiều Đa Bảo và Triệu Nghị Nhiên.
"Thứ sáu lớp có trận bóng rổ, đánh một trận đi." Chu Tích Tiệp ôm tay dựa lưng vào trên tường, vẻ mặt lạnh nhạt.
Triệu Nghị Nhiên bình tĩnh nhìn Chu Tích Tiệp, từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này là hắn biết cậu ta đối với Kiều Đa Bảo không cùng tình cảm như vậy, loại đó vượt quá sự quan tâm của chính mình cùng khống chế dục vọng, còn có cái loại đó- khí chất người lạnh lùng khiếp người, còn là hậu bối cao nhất, đứng ở trước mặt mình cũng không khỏi không nhường người khác dùng ánh mắt ngang hàng đối đãi hắn.
Triệu Nghị Nhiên gương mặt ôn hòa như ngọc tuấn tú khẽ mỉm cười, "Học đệ muốn cùng bàn luận, học trưởng sẽ tự nhiên đáp ứng, bất quá trận đấu vượt lớp là thiếu trong cực kỳ thiếu, cậu có thể bảo đảm ban của các cậu có thể đánh với đội cấp cao sao."
"Đây là chuyện của tôi, không cần nhọc tâm hao tổn tâm trí." Chu Tích Tiệp nhàn nhạt trả lời một câu, đứng thẳng người bước lên một bước, chính diện nhìn về phía Triệu Nghị Nhiên, khí thế không yếu một phần chút nào.
"Cùng Đa Bảo giữ một khoảng cách nhất định đi, tôi không muốn cô ấy lại bị phiền toái không cần thiết cùng tổn thương."
Nghe vậy Triệu Nghị Nhiên nhướng mày, trên mặt có chút ít âm trầm, "Đối với chuyện ngày hôm qua, tôi đều nghe nói, tôi sẽ cùng Đa Bảo xin lỗi. Có chút thời điểm tôi cũng sẽ không ngăn cản được tư tưởng cùng cử động của người ta, nhưng tôi có thể bảo đảm, về sau tuyệt đối sẽ không lại có chuyện như vậy phát sinh."
Chu Tích Tiệp giễu cợt một tiếng, có chút không kiên nhẫn khoát tay áo, "Không cần phải nói những nhiều lời vô dụng này, anh ngay cả cự tuyệt mọi người còn có thể nho nhã lễ độ, uyển chuyển ôn nhu, tôi không tin những thứ nữ sinh não tàn cứ như vậy mà hết hy vọng."
Triệu Nghị Nhiên rủ mắt xuống không nói, một lúc sau nhướn mày hỏi: "Vậy còn cậu, tôi cũng không tin về sau cậu sẽ không gặp phải chuyện như vậy."
"Nếu có chuyện như vậy, tôi cũng sẽ không để nó phát sinh."
Chu Tích Tiệp mặt không chút thay đổi, sau khi nói xong câu đó liền xoay người rời đi, nói năng có khí phách, lời nói lạnh như băng mà tuyệt tình.
"Bởi vì tôi sẽ không cho kẻ nào cơ hội cùng hy vọng."
Trận bóng đúng hạn vào thứ sáu kéo màn che, trận bóng rổ của trường mỗi năm tổ chức một lần, ngày đó cơ hồ thầy trò toàn trường thậm chí là học sinh trường khác cũng nghe tiếng chạy đến xem thi đấu.
Cao một, ba ban ủy viên thể dục rất cao hứng, bởi vì trận đấu một ngày trước, Chu Tích Tiệp cực ít tham gia bất luận các hoạt động gì của lớp học thế nhưng đồng ý tham gia trận bóng lần này, hơn nữa còn ở trong ban của mình chọn lựa vài đồng đội vừa mắt. Một khắc kia, cảm thấy tự tin quả thực muốn oanh động!
Kể từ khai giảng cũng sẽ xem Chu Tích Tiệp đấu qua một lần, liền bị kỹ thuật dẫn bóng thật sâu khuất phục, trận bóng lần này một khi có sự gia nhập của hắn, lớp đệ nhất nhất định là trốn không thoát, hơn nữa bằng dung mạo của Chu Tích Tiệp đứng trong đội bóng, những nữ sinh kia còn sống không nổi điên la to, ngẫm lại đến lúc đó cái kia sĩ khí a, tuyệt đối là chưa từng có tăng mạnh.
"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo! Mau mau mau, nhanh đi ra sân bóng, trúc mã nhà cậu đánh được quả thực là mở phần mềm hack! Mau mau, mau đi xem một chút."
Long Phượng Kiều một đường ‘đại hống đại khiếu’, một ngụm khí chạy mấy tầng cầu thang, xông vào phòng học liền một trận điên cuồng mà lay động Kiều Đa Bảo đang nắm lên nằm sấp ở trên bàn ngủ gà ngủ gật, sau đó cũng mặc kệ Kiều Đa Bảo thanh không có thanh tỉnh, kéo liền chạy đếnsân trường.
Trận chung kết kết quả cũng trong dự đoán, Chu Tích Tiệp dễ dàng liền đấu cùng lớp đệ nhất, các nữ sinh đều điên khùng thét chói tai đầy sân bong, kêu tên Chu Tích Tiệp. Mà Chu Tích Tiệp chỉ là ngồi ở một bên lặng yên uống nước, đối các loại thanh âm liền mắt điếc tai ngơ, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lườm một cái Triệu Nghị Nhiên đang ở ban cấp ba.
Làm lớp đội quán quân là có cơ hội khiêu chiến đội bong của năm hai. Nhưng bởi vì thực lực còn cách nhau không sai biệt lắm nên đều là Chu Tích Tiệp mang theo cả đội ngũ một đường hát vang tiến mạnh, bắt được cơ hội liền nhanh chóng tiến cầu, không chút do dự.
Không thể tưởng tượng, đến cuối cùng cơ hồ là một mình cậu đánh bại đội bóng cao nhị.
Nhưng mà, đạt được thành tích kinh người như vậy xong, cậu lại vẫn chưa đủ, trực tiếp phát ngôn bừa bãi khiêu chiến đội cấp ba!
Toàn trường nữ sinh đều điên khùng, đặc biệt là cao nhất, có hưng phấn cũng có nghi vấn, mà học sinh lớp lớn trực tiếp là khinh thường.
Cho tới bây giờ cũng không có học sinh cao nhất có thể đánh bại học trưởng cao nhị tiến còn có thể trực tiếp khiêu chiến đội bóng cấp ba, bởi vì vậy đơn giản là hành vi tìm chết! Không nói trước là đội viên phối hợp có hay không liền không chê vào đâu được, kỹ thuật bóng siêu nhân, chính là thân thể tố chất cũng là so với nhóm học trưởng cấp ba có xa cách.
Liền ngay cả ủy viên thể dục cùng một vài đồng đội dự thi đánh đến mồ hôi đầm đìa cũng tới khuyên Chu Tích Tiệp.
"A Tiệp, đánh bại đội bóng cao nhị đã là hạn độ lớn nhất của chúng ta, không cần thiết lại khiêu chiến cấp ba, chúng ta không phải là đối thủ cảu những học trưởng kia."
Chu Tích Tiệp nghe vậy chỉ là mặt không thay đổi nhìn bọn họ một cái, "Tôi cho tới bây giờ cũng không nói các cậu là đối thủ của bọn họ."
Các bạn học đều là ngẩn ra.
"Các cậu chỉ cần phòng thủ, một mình tôi tiến công."