Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đôi khi Nhan Tiếu có cảm giác, yêu nghiệt Văn Dịch không mang tên “Trình Giảo Kim” quả là đáng tiếc, bởi anh chàng này chuyên làm những chuyện người ta không thể ngờ tới.
Nhan Tiếu đang ngồi trong phòng hội nghị xem vở Chị mãnh đánh anh phụ tình bằng thắt lưng thì nghe thấy tiếng gầm từ bên ngoài vọng vào, ngay sau đó cửa phòng hội nghị bật mở, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì Văn Dịch đã phá cửa xông vào, đá bay Tề Gia Minh đang bị đánh cho thoi thóp.
Ngay lập tức, màn kịch tra tấn bằng thắt lưng biến thành màn kịch thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đầu óc Nhan Tiếu chưa kịp chuyển kênh, miệng há hốc nói: “Dừng tay!”.
Kéo Văn Dịch lại, Nhan Tiếu nhìn vẻ mặt hằm hằm của hắn rồi quát: “Bệnh dại của cậu lại tái phát rồi đấy! Tớ nhớ là đã đưa cậu đi tiêm phòng rồi mà”.
Thấy Nhan Tiếu vẫn còn tâm trạng để đùa, Văn Dịch bình tĩnh hơn, rồi hắn kéo Nhan Tiếu lại, cau mày hỏi: “Có phải gã khốn này ra tay với cậu rồi không?”.
Hóa ra, lúc Văn Dịch ngồi ở ngoài đợi, đúng là hắn rất tò mò, muốn xem kịch hơn là lo lắng cho Nhan Tiếu, mãi cho đến khi tiếng gào rú trong xưởng sản xuất rượu vọng ra, hắn mới giật mình nghĩ hình như bên trong có điều gì đó bất thường.
Các nhân viên trong xưởng sản xuất rượu đã được Trình Mỹ Giai dặn dò từ trước, bất luận nghe thấy âm thanh gì đều không được phép vào phòng hội nghị. Mọi người nhìn thấy ông chủ tương lai và một cô gái xinh xắn lần lượt đi vào, ít nhiều cũng đã đoán được vấn đề, nên đều không sửng sốt.
Tuy nhiên, Văn Dịch lại tưởng tượng ra một màn kịch khác, sau khi bị nhân viên trực quầy ngăn lại, Văn Dịch đã gầm lên, phá cửa xông vào như con sư tử.
Hiểu ra sự tình, Nhan Tiếu vừa thầm biết ơn sự bảo vệ chu đáo của Văn Dịch, vừa oán hận anh chàng “Trình Giảo Kim” này phá bĩnh màn kịch chị mãnh xử lý gã hèn bằng dây da, ngoái đầu lại, đang định xin lỗi Trình Mỹ Giai, bảo chị cứ tiếp tục thì thấy nét mặt của Trình Mỹ Giai sau lưng cô có gì đó khác thường.
Kể từ lúc Văn Dịch vào phòng, Trình Mỹ Giai không hề mở miệng. Lúc này đây ánh mắt Trình Mỹ Giai nhìn yêu nghiệt vừa bí ẩn vừa quỷ quái. Cô ta cau mày, chỉ vào Văn Dịch hồi lâu, cuối cùng kêu thất thanh: “Kiro?”.
Văn Dịch đang dồn mọi sự chú ý vào Nhan Tiếu, nghe thấy có người gọi phía sau bèn quay đầu lại, rồi hắn sững sờ, hóa đá ngay lập tức.
Nhan Tiếu, người được coi là bình thường nhất trong phòng hội nghị, hết nhìn Mỹ Giai rồi lại quay sang Văn Dịch, lập tức hiểu ra vấn đề. Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa chứa đầy vẻ quen thuộc, thù hận, oán trách, và cả ngôn ngữ thể hiện qua điệu bộ chân tay cứng đờ của yêu nghiệt, vẻ mặt xúc động khó kìm chế của Trình Mỹ Giai đã cho cô thấy rằng, hai kẻ này có gian tình!
Quả nhiên không sai, việc đầu tiên mà Văn Dịch làm sau khi trở về với thực tại là lùi ra sau mấy bước, nụ cười giả lả: “Kiro? Nhận nhầm người rồi thì phải. Tôi không phải…”.
“Tên tiếng Anh của cậu ấy là Kiro!” Văn Dịch chưa nói dứt lời, Nhan Tiếu đã bất chấp việc hắn ta là người quen của mình, bán đứng hắn ta.
Văn Dịch nghiến răng, Nhan Tiếu liền nói thêm với vẻ dương dương tự đắc: “Chính xác nghìn phần nghìn! Mấy năm đi du học, cậu ta đều mang cái tên này”.
“Du học?” Nghe thấy vậy, Mỹ Giai liền nheo mắt lại một cách đầy nguy hiểm, khóe miệng hơi nhếch lên. “Ở Mỹ hả?”
Nhan Tiếu gật đầu như cái máy.
“Thế mà còn nói là nhận nhầm người ư?”
Văn Dịch cắn chặt môi, nhìn rất tội nghiệp, rồi hắn nơm nớp lùi ra sau mấy bước: “Em à… thực sự anh…”.
“Tôi còn nhớ là trước ngực Kiro có một vết bớt!” Văn Dịch chưa nói dứt lời, Trình Mỹ Giai đã nhanh như cắt vứt ngay chiếc thắt lưng xuống định bước đến, xem chừng có vẻ như muốn cởi áo yêu nghiệt ngay lập tức để kiểm tra.
Thấy vậy, Văn Dịch gào lên, lấy tay che ngực, nước mắt rưng rưng nói: “Đúng, anh chính là Kiro”.
Nghe xong, chị mãnh lại không nhúc nhích gì nữa, đứng nguyên một chỗ khoanh tay trước ngực nhìn Văn Dịch chăm chú hồi lâu rồi lạnh lùng nói: “Thế bây giờ có phải cậu sẽ giải thích, tại sao sau khi đến khách sạn, điện thoại của cậu không thể liên lạc được nữa không? Tôi đã mất rất nhiều thời gian để tìm cậu trong giới người Hoa…”.
Nhan Tiếu mắt chữ A mồm chữ O. Nước Mỹ, khách sạn, hơn nữa ngay cả việc trên người yêu nghiệt có vết bớt do đâu đều biết? Nói như vậy… Ngay lập tức, trong đầu Nhan Tiếu đã phác họa ra được một bức tranh không hài hòa cho lắm, cô nhướng mày chớp mắt một cách đầy ẩn ý với Văn Dịch: “Đồng chí khá lắm, vụ nợ tình để lại ở nước Mỹ à?”.
Văn Dịch trợn mắt: “Biến, tất cả là do nhà ngươi hại ta”.
Nhan Tiếu trợn mắt đáp trả: “Đây cũng chỉ là có qua có lại mà thôi. Cậu đã quên vừa nãy đối xử với tớ như thế nào ở quán cà phê rồi à?”.
Văn Dịch nheo mắt: “Về ta sẽ xử lý nhà ngươi sau!”.
Nhan Tiếu nghiến răng: “Tớ cũng thế!”.
…
Hai người đang giao chiến bằng mắt thì Tề Gia Minh - kẻ đã bị đá sóng soài ra đất dường như chê vai diễn của mình quá ngắn, loạng choạng bò dậy, cầm chiếc răng giả vừa bị đánh bay, phẫn nộ nói: “Các người… các người… là đống phân!”.
Mặc dù bầu không khí rất căng thẳng, nhưng Nhan Tiếu vẫn không kìm được, liền phì cười, chỉ thẳng tay vào Tề Gia Minh nói: “Phó tổng giám đốc Tề Gia Minh, anh cao tay lắm! Cuối cùng anh đã nhận ra được mình là đống phân rồi, hay lắm, hay lắm!”.
Chị mãnh liếc nhìn “đống phân” sau lưng, lạnh lùng “hừ” một tiếng nói: “Thôi, hôm nay tôi có một số việc gia đình phải giải quyết, hai vị cứ tự nhiên nhé!”.
Nghe câu này, Văn Dịch như trút được gánh nặng nghìn cân, phi ngay ra cửa, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì nghe thấy Trình Mỹ Giai nói: “Đợi đã”.
Nhan Tiếu ngoái đầu lại: “Chị Mỹ Giai còn việc gì nữa ạ?”.
“Ừ…” Trình Mỹ Giai vừa nói vừa khoanh tay trước ngực nhìn Nhan Tiếu. “Quan hệ giữa em và Kiro là thế nào vậy?”
Í, có phải cô ta đang ghen và lo ngại rằng quan hệ của họ bất bình thường hay không? Nhan Tiếu chớp mắt, vội xua tay nói: “Chị Mỹ Giai đừng hiểu lầm, bọn em chỉ là bạn bè rất trong sáng thôi”. Hơn nữa, thật trùng hợp, từ tiểu học, cấp hai, cấp ba đến đại học đều là bạn học. Dĩ nhiên rồi, vì không muốn Trình Mỹ Giai hiểu lầm nên Nhan Tiếu không nói ra điều này.
Nghe thấy vậy, Văn Dịch đứng bên cạnh sững người, mở miệng định nói, nhưng không thốt ra được tiếng nào.
Trình Mỹ Giai nhướng mày: “Nói vậy có nghĩa là chắc chắn em có cách liên lạc với cậu ấy đúng không?”.
“Vâng… chắc là như vậy.”
“Ừ!” Trình Mỹ Giai vừa nói vừa móc điện thoại ra, đưa cho Nhan Tiếu nói: “Lưu số điện thoại của Kiro vào đây, nếu sau này không tìm được cậu ấy thì chị sẽ tìm em!”.
Nhan Tiếu cảm thấy nghẹt thở, đón lấy chiếc điện thoại như đón thánh chỉ, bấm số điện thoại, lưu vào máy không hề do dự. Chậc, có câu nói thế nào nhỉ? À, bạn bè là để mang ra bán đứng! Bán đứng sau lưng chẳng là cái gì, bán đứng trước mặt mới là quân tử!
----Tôi là dải phân cách “cuối cùng đã đi du lịch về, mệt thật”---------
Sau khi hai người rời xưởng sản xuất rượu, Văn Dịch đưa Nhan Tiếu về nhà.
Vì vừa nãy được chứng kiến màn kịch quá hot, trên đường về Nhan Tiếu hào hứng miêu tả cho Văn Dịch nghe chị mãnh trí dũng song toàn như thế nào, lừa cô và “đống phân” Tề Gia Minh đến phòng hội nghị, sau đó nhờ máy ghi âm mà biết được sự thật ra sao.
Lúc nói đến phần cao trào của câu chuyện - Trình Mỹ Giai nổi cơn thịnh nộ đánh “đống phân”, Nhan Tiếu càng cao hứng, phấn khích hơn, tay chân múa may, bắt chước, nước bọt bắn ra tung tóe, ước gì có thể biến đoạn này thành bài thơ để ngâm cho Văn Dịch nghe.
Nếu là bình thường, được nghe câu chuyện hấp dẫn tuyệt đỉnh này, chắc chắn anh chàng yêu nghiệt Văn Dịch, người lúc nào cũng chỉ sợ thiên hạ quá thái bình, sẽ cười như nắc nẻ, đế thêm vài câu. Nhưng hôm nay không hiểu tại sao, bất luận Nhan Tiếu nói cười rôm rả thế nào, cổ họng đã khát khô, Văn Dịch vẫn im lặng không hé nửa lời, tinh thần… khá lặng lẽ.
Sau khi kể hết câu chuyện, Nhan Tiếu uống vội một ngụm nước khoáng, rồi nhìn lén Văn Dịch qua gương xe, trêu: “Sao vậy đồng chí, vui quá hóa buồn à? Vừa nãy không phải cậu còn đòi tớ giới thiệu chị Mỹ Giai cho cậu đó sao? Đó, bây giờ thì thấy rồi đấy, hóa ra hai người quen nhau…”.
Mấy chữ “hai người quen nhau” được Nhan Tiếu nói từng chữ một, giọng rất mờ ám. Văn Dịch như người bị túm đuôi, la lớn: “Tớ vui quá hóa buồn ư? Đùa gì vậy, tớ vui cái gì, buồn cái gì chứ?”.
Nhan Tiếu lắc lư cái đầu, chậm rãi trả lời: “Vui vì hôm nay được trùng phùng, buồn vì người ta có tình mới. Haizz, nhưng thôi, cậu đừng sốt ruột, xem ra anh chàng Tề Gia Minh đó cũng sắp bị đá rồi, cậu cố gắng lên!”.
Nghe câu này, mặt mày Văn Dịch rầu rĩ, ấm ức nói: “Tiếu Tiếu, thực ra tớ và cô nàng Trình Mỹ Giai đó…”.
“Thôi… thôi… thôi”, Nhan Tiếu ngắt lời Văn Dịch. “Con người tớ thế nào chắc cậu cũng biết, từ trước tới nay không thích dòm ngó chuyện đời tư của người khác. Đây là chuyện riêng của cậu, cậu không cần kể với tớ đâu.”
Nhìn bộ dạng bất cần của Nhan Tiếu, Văn Dịch hận đến tận xương tận tủy, gằn từng chữ một: “Thực ra… chuyện này cậu có thể nghe”.
Nhan Tiếu lườm một cái: “Tớ không muốn nghe”.
Văn Dịch nổi khùng, gầm lên: “Cậu buộc phải nghe! Tiếu Tiếu, tớ cảm thấy tớ cần phải giải thích cho cậu nghe chuyện giữa tớ và Trình Mỹ Giai…”.
“Đừng! Tốt nhất đừng!” Nhan Tiếu khoanh tay trước ngực với vẻ rất khoa trương. “Tình sử của cậu thì phong phú rồi, tớ bị nghe nhiều đến nỗi phát ngấy từ lâu. Xin cậu đừng hủy hoại hình ảnh nữ vương của chị Mỹ Giai trong lòng tớ”.
Văn Dịch nghiến răng ken két, gân xanh trên trán giật giật: “Tớ đã nói là không phải như cậu nghĩ đâu, hồi tớ ở Mỹ… tóm lại là không phải như những gì cậu nghĩ. Tớ và Trình Mỹ Giai càng không có những chuyện như cậu tưởng tượng!!”.
“Ờ!” Nhan Tiếu giả vờ thần người ra nhìn lên trời. “Chuyện mà tớ tưởng tượng? Chuyện gì vậy? Hình như tớ chẳng tưởng tượng gì cả, cậu…”
“Nhan Tiếu…!!!” Chưa nói dứt lời, Văn Dịch đã gầm lên, ngón tay nắm lấy vô lăng trắng bệch. “Mẹ kiếp, cậu đừng giả vờ giả vịt với tớ nữa!!”
Văn Dịch sinh ra trong một gia đình gia giáo, mặc dù không được di truyền chỉ số IQ cao từ cha mẹ, nhưng cũng là người biết suy nghĩ, thực sự rất hiếm khi nói bậy như vậy. Văn Dịch vừa hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình bình tĩnh lại, vừa không kìm chế nổi bèn liếc Nhan Tiếu đang ngồi như trời trồng bên cạnh.
Từ nhỏ đến lớn, Nhan Tiếu lúc nào cũng vậy. Chỉ cần gặp những chuyện mình không thích là không thèm nhắc đến, coi như nó không tồn tại, rất cao thủ. Cho dù trong lòng buồn chán đến đâu, khó chịu đến đâu, bề ngoài Nhan Tiếu vẫn cười nói rôm rả, tỏ ra mình là người rất vô tâm, vô tính.
Thời còn là học sinh, ông ngoại Nhan Tiếu đột ngột qua đời, Văn Dịch và ông ngoại hắn là giáo sư Văn đã đến chia buồn. Trong đám tang, Nhan Tiếu khóc lóc thảm thiết, nhưng ngày hôm sau vẫn đi học bình thường. Buổi chiều, lũ con gái trong lớp biểu diễn tiết mục văn nghệ, Văn Dịch tưởng nhà Nhan Tiếu có chuyện buồn như vậy, chắc chắn cô sẽ không còn đầu óc nào để tham gia. Ai ngờ chương trình bắt đầu, cô nàng lại mặc váy trắng xuất hiện trên sân khấu, cười tươi hơn bất kỳ ai.
Lúc đó Văn Dịch không hiểu, rõ ràng là trong lòng Nhan Tiếu rất buồn, ngay cả lúc nhìn ảnh ông ngoại cũng khóc ngất, sao bề ngoài lại giả vờ được như vậy? Nhưng giờ thì hắn đã hiểu, đây chính là làm mặt lạnh! Bề ngoài mặt lạnh như tiền, bên trong đầy ắp tâm trạng!
Trong mười gã đàn ông thì có mười một ông thích làm mặt lạnh, nhưng trong một trăm, một nghìn cô gái, tìm một cô thích làm mặt lạnh như Nhan Tiếu quả thực là vô cùng khó khăn. Hắn không biết Nhan Tiếu có phải là con gái không. Chẳng phải con gái được làm từ nước đó sao, cảm thấy ấm ức, không vui hoặc buồn chán đều khóc một hồi. Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, Nhan Tiếu có biết khóc hay không? Tại sao lúc nào cũng tỏ ra vô tâm, vô tính như vậy?
Văn Dịch cố gắng dịu giọng, nói: “Tiếu Tiếu, có phải là cậu giận vì tớ không kể cho cậu nghe chuyện ở Mỹ không?”.
Nhan Tiếu chớp mắt tiếp tục giả nai: “Sao lại giận chứ?”.
Văn Dịch đã định tung chưởng rồi, nhưng vẫn hạ giọng: “Đúng vậy, tớ thừa nhận là tớ không ra gì. Nếu cậu muốn biết chuyện của tớ và Trình Mỹ Giai thì cậu cứ hỏi, tớ sẽ kể hết cho cậu nghe”.
Nhan Tiếu ngập ngừng một lát, nhìn Văn Dịch chăm chú: “Thật hả?”.
“Thật!” Văn Dịch bình thản gật đầu, vui như mở cờ trong bụng, hắn nói gì nhỉ? Hắn nói gì nhỉ? Hắn biết là Tiếu Tiếu quan tâm đến chuyện đó, cố tình né tránh chủ đề về Trình Mỹ Giai không phải là do không muốn biết, mà vì ghen! Đúng, vì ghen!
Ha ha! Ghen chứ sao, một từ mới tuyệt vời, dễ thương làm sao!
Văn Dịch vừa nghĩ vừa nhìn Nhan Tiếu chăm chú bằng ánh mắt tóe lửa, nhưng chỉ thấy đối phương đưa tay sờ cằm nói, vẻ trầm tư: “Chuyện tình một đêm, phi công trẻ lái máy bay bà già, yêu rồi hành hạ nhau… Cũng hay đó nhỉ, chà, nhưng không biết gần đây độc giả còn thích đề tài này nữa hay không”.
Văn Dịch ngoác mồm ngơ ngác: “Gì cơ?”.
“Hả?” Nhan Tiếu ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn rất chăm chú. “Cậu không biết à? Gần đây tự nhiên tớ lại muốn viết tiểu thuyết, đang ở trong giai đoạn tìm đề tài. Nếu cậu vẫn muốn kể cho tớ nghe chuyện của cậu với chị Mỹ Giai… Hê hê, có đề tài thì đừng để phí.”
“…”
Văn Dịch suýt ngất, suýt thì đạp nhầm chân phanh thành chân ga.
Bên này Nhan Tiếu vẫn đang tư lự: “Cách nói phi công trẻ lái máy bay bà già e rằng hơi cũ, hay là… quật ngã chàng cỏ non?”.
Nói đến đây, mắt Nhan Tiếu đột nhiên sáng lên, cô vỗ tay đánh đốp một cái rồi tiếp tục: “Đúng! Chính là cái này! Mặc dù so với đề tài phi công trẻ lái máy bay bà già cũng chỉ là bình cũ rượu mới, nhưng hiện nay gái đẹp thích nhất là được cặp với các chàng trai trẻ để ăn cỏ non! Cũng phải, ba năm về trước không phải cậu là cỏ non đó sao? Vì yêu thầm chị mãnh mà cậu mò đến quán bar mà chị ấy thường đến để làm thêm, và trong một đêm trời tối như hũ nút, hai người đã xảy ra chuyện tình một đêm, sau đó cậu bỏ đi…”.
Chậc…
Nhan Tiếu chưa kể xong câu chuyện, nhưng không thể chịu đựng được nữa, cậu bạn “cỏ non” liền phanh gấp, Nhan Tiếu hú hồn trước cú phanh bất ngờ, hai tay phải bám chặt mới không bị bay ra ngoài.
Một lúc sau, Nhan Tiếu trợn mắt nhìn kẻ gây sự, máu nóng bốc hết lên đầu, bốn chữ “cậu làm gì vậy” chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì ánh mắt cậu bạn “cỏ non” đã nảy lửa, hắn nói rất ngắn gọn: “Xuống xe!”.
Nhan Tiếu cảm thấy rất mất mặt, khá mất mặt. Mức độ mất mặt chỉ thua lần bị đám con trai bao vây dưới gốc cây buộc phải leo lên cây hồi nhỏ, thực sự là… mất mặt vô cùng.
Sống ở trên đời đã hơn hai mươi năm, mặc dù cô không phải là cô gái sắc nước hương trời, ai gặp cũng yêu, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị con trai gầm lên đuổi xuống xe. Hơn nữa, điều nguy hiểm nhất là, anh chàng này lại là Văn Dịch! Nhan Tiếu xách túi, đứng dưới đường trong gió lạnh, nét mặt vẫn chưa hết vẻ ngơ ngác.
Liếc nhìn anh chàng Văn Dịch mặt mày hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác trên xe, Nhan Tiếu vẫn giả bộ ngây thơ, vô tội: “Đuổi tớ… xuống xe làm gì?”.
Văn Dịch nắm chặt vô lăng, nghĩ chỉ muốn chết: “Nhan Tiếu, cậu không nói được câu nào nghiêm túc với tớ hay sao?”.
Nhan Tiếu ngơ ngác: “Những câu tớ nói với cậu đều nghiêm túc cả!”.
Nghe thấy vậy, Văn Dịch thực sự nổi giận, hắn gầm lên như con sư tử lên cơn: “Tớ không muốn nghe cậu nói gì về tiểu thuyết! Cậu thử giả vờ ngờ nghệch lần nữa cho tớ xem nào”.
Nhan Tiếu “xí” một tiếng nói: “Cậu mới ngờ nghệch! Cả nhà cậu ngờ nghệch!” Ợ… xin lỗi giáo sư Văn, cháu thực sự không có ý chửi ông, thực sự là do cậu cháu trai của ông quá tồi tệ.
Nhan Tiếu nghiến răng, nheo mắt nói: “Cậu nổi cáu gì chứ? Gần đây hơi một tí là cậu lại phá hoại các cuộc gặp gỡ của bản cô nương. Năm lần rồi! Đúng năm lần! Tớ không so bì, tị nạnh gì với cậu, bây giờ cậu lại còn hại tớ sắp mất việc, tớ đều không giận. Cậu lại còn nổi cáu nữa à?”.
Nghe xong câu này, Văn Dịch đã tuyệt vọng thực sự. Nếu Nhan Tiếu không giả vờ ngờ nghệch thì mình ngờ nghệch thật rồi. Văn Dịch tức đến run người, nghiến răng ken két, gật đầu nói: “Được, giỏi lắm!
Nhan Tiếu, có phải trong tiểu thuyết của cậu cũng thường xuyên có tình tiết nhân vật nữ chính bị đuổi xuống xe?”.
“Hả?”
Văn Dịch tiếp tục mỉm cười, khuôn mặt rạng ngời: “Không phải muốn tớ cung cấp tài liệu cho cậu đó sao? Bây giờ bản thiếu gia sẽ giúp cậu”.
Nói xong, không đợi Nhan Tiếu phản ứng gì, Văn Dịch rồ ga lao vút đi. Nhan Tiếu hít khói xe, hậm hực nhìn theo.
Đây chắc chắn là ngày xui xẻo nhất.
Từ chuyện hẹn hò với anh chàng mặt mụn đến chuyện bị hiểu nhầm là người thứ ba, từ việc chứng kiến tận mắt cảnh nữ vương đánh người đến chuyện bị yêu nghiệt đuổi xuống xe, Nhan Tiếu đoán rằng mọi xui xẻo của cô trong năm đều dồn hết vào ngày hôm nay. Cũng còn may là mặc dù tức giận, nhưng yêu nghiệt vẫn tống cô xuống một đoạn đường không hẻo lánh lắm. Nhan Tiếu nhanh chóng bắt được xe về nhà, đang định vào nhà tắm nước nóng một cái thì nhìn thấy thái hậu đứng lù lù trước cửa nhà.
Hóa ra, nửa năm trước, cha mẹ Nhan Tiếu đã chuyển sang nhà mới để ở, vì khu nhà tứ hợp viện cũ gần cơ quan nên Nhan Tiếu sống một mình trong nhà cũ. Hằng tuần, sau khi hoạt động hẹn hò với các anh chàng do mọi người mai mối kết thúc, Nhan Tiếu đều chủ động gọi điện thoại cho thái hậu, báo cáo tình hình, chắc là hôm nay chưa nhận được điện thoại của Nhan Tiếu nên thái hậu đã đích thân giá lâm.
Vào nhà, Nhan Tiếu kính cẩn mời trà thái hậu rồi lắp bắp nói: “Mẹ, cuộc hẹn hôm nay…”.
Chưa nói dứt lời, thái hậu đại nhân đã khua tay nói với vẻ đã nắm được tình hình: “Không thành hả?”.
Nhan Tiếu không biết phải nói gì, liếc nhìn trần nhà, nếu yêu nghiệt không xuất hiện bất thình lình thì có thể anh chàng mặt mụn đó đã chấm mình. Nghĩ đến đây, tự nhiên trong đầu Nhan Tiếu hiện ra khuôn mặt “điển trai” chi chít mụn của anh chàng đó, cô rùng mình, sởn hết gai ốc, nói: “Con cảm thấy tính cách của bọn con không hợp nhau”.
Nghe thấy vậy, thái hậu liếc cô bằng ánh mắt rất khinh bỉ: “Người ta không ưng mày hả? Cuối cùng ngay cả lái xe đưa mày về nhà người ta cũng không thèm, đừng tưởng mẹ không nhìn thấy, vừa nãy mày đi taxi về”.
Nhan Tiếu chỉ muốn đâm đầu vào tường lần nữa, nếu nói với mami rằng cô bị người khác tống ra khỏi xe thì liệu bà có ý định nhét cô trở lại bụng để đúc lại hay không? Dừng một lát, Nhan Tiếu đang định giải thích thì thái hậu lại khua tay nói: “Thôi, đằng nào thì mẹ cũng chẳng kỳ vọng được gì ở mày. Hôm nay mẹ đến để trao đổi với mày chuyện khác”.
Nghe câu này, Nhan Tiếu rất ngạc nhiên, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện mỗi tuần đi gặp các anh trai một lần? Chỉ thấy thái hậu đại nhân đưa mắt nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai, mới vẫy tay gọi con gái lại, nói khẽ: “Mẹ có một khoản tiền riêng, sợ ba mày biết nên muốn cất ở đây”.
Nhan Tiếu liền hiểu ngay ra vấn đề. Phụ nữ mà, dù già hay trẻ, đều thích có quỹ đen, phòng lúc cần dùng đến, nhưng nếu số tiền này bị ba phát hiện ra thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, chính vì thế thái hậu đại nhân mới nghĩ đến mình.
Nhan Tiếu cười khì nói: “Hóa ra là vậy. Mẹ để ở đây không được miễn phí đâu đấy, con phải thu tiền công!”.
Thái hậu nghiêm mặt, “hừ” một tiếng, nói: “Đừng có được đà lấn tới, mẹ chỉ có mỗi mình mày, sau này chết đi, cái đó không phải của mày thì của ai?”.
Nhan Tiếu vừa thổi trà cho nguội vừa hỏi: “Bao nhiêu tiền hả mẹ?”.
Thái hậu ngừng một lát, rồi nói từng chữ một: “Tám trăm nghìn nhân dân tệ”.
Hả?
Ngay lập tức, Nhan Tiếu phun nước trà phì phì, suýt thì bị sặc. Cô vừa vừa ho vừa nhìn thái hậu bằng ánh mắt sửng sốt, la lớn: “Mẹ bảo bao nhiêu cơ? Tám… u u!”.
Nhan Tiếu nói chưa dứt lời đã bị thái hậu bịt chặt miệng, hạ thấp giọng nói: “Nói nhỏ thôi, đừng để hàng xóm nghe thấy!”.
Nhan Tiếu cố giằng ra, vẫn chưa hết sửng sốt, trợn mắt hỏi: “Mẹ, mẹ không làm gì phạm pháp đó chứ?”.
Cha mẹ Nhan Tiếu đều là công nhân bình thường, hiện tại ngoài ngôi nhà cũ mà các cụ để lại, hai ông bà chắt bóp cả đời, giờ mới mua được căn hộ mới. Căn hộ đó gần như đã ngốn toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà, vì thế đột nhiên nghe thấy thái hậu đại nhân nói còn giữ được tám trăm nghìn nhân dân tệ tiền tiết kiệm, Nhan Tiếu khó mà giấu được vẻ kinh ngạc.
Tám trăm nghìn chứ có ít đâu, đó đâu phải là tiền riêng nữa, mà là khoản tiền kếch sù! Nhan Tiếu nhìn mẹ chằm chằm với ánh mắt khó tin, rụt rè hỏi: “Chắc chắn là mẹ đang nói đồng nhân dân tệ chứ không phải yên Nhật đó chứ?”.
Nghe vậy, thái hậu đại nhân liền lườm con gái bằng ánh mắt khinh thường, sau đó mới chậm rãi trình bày nguyên do. Hóa ra, khoản tiền tám trăm nghìn nhân dân tệ này cũng được coi là tự dưng mà có.
Nhan Tiếu có bà dì họ tính nết rất quỷ quái, không có con cái, sau khi chồng mất, chỉ sống một mình, tổ dân phố khuyên bà nhiều lần nên vào viện dưỡng lão, nhưng bà vẫn bám lấy ngôi nhà cũ không chịu đi. Cộng với tính nết cáu bẳn, quái đản của bà, dần dần hàng xóm cũng không ai còn quan tâm đến bà nữa.
Mẹ Nhan Tiếu cũng không ưa gì người họ hàng xa này. Bà dì này gia cảnh khá giả, lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, thấy mẹ Nhan Tiếu nghèo hèn, thua kém gia đình bà nên không qua lại nhiều.
Một năm trước, thái hậu về quê thăm họ hàng, tiện đường ghé thăm bà dì. Ai ngờ đúng lúc bà cụ ốm liệt ở nhà không mò dậy được. Mẹ Nhan Tiếu là người ác khẩu nhưng không ác tâm, gặp cảnh này lại mềm lòng, ở lại bệnh viện lo liệu mọi việc. Chắc chắn là có phàn nàn, kêu ca, nhưng cuối cùng bà vẫn chăm sóc bà cụ đến khi ra viện.
Sau đó, thái hậu lại khuyên bà cụ nên tìm người chăm sóc, nhỡ có xảy ra chuyện gì cũng có người ngó ngàng. Ai ngờ, nghe thái hậu vậy bà cụ liền cầm gậy đuổi thái hậu ra khỏi nhà, thái hậu giận run người, thề không bao giờ để tâm đến bà cụ nữa. Nhưng Tết về quê, thái hậu vẫn bảo Nhan Tiếu đến thăm bà cụ.
Nhan Tiếu vẫn còn nhớ chuyện đó, lúc đó chỉ cảm thấy bà cụ ít nói, nhà bà cụ rất cổ kính, to đẹp, ngoài ra không còn ấn tượng nào khác. Mãi cho đến đầu năm nay, mới nghe thái hậu nói bà dì đã mất rồi.
Nghe mẹ kể, Nhan Tiếu đoán mò: “Lẽ nào là do bà dì cảm kích vì lần đó mẹ chăm sóc bà nên mới để lại tài sản cho mẹ?”.
Thái hậu lắc đầu, hắng giọng đáp: “Thực ra lần đó là bà cụ… tự tử”.
Nhan Tiếu há hốc miệng, thái hậu vẫn đang sụt sịt. Một bà cụ cô đơn không nơi nương tựa, cho dù bên cạnh là núi vàng núi bạc thì cũng để làm gì? Lần đó khi mẹ Nhan Tiếu đến thăm bà, chắc đó là lúc bà cụ tuyệt vọng, đau khổ nhất, chính vì thế đã lựa chọn con đường tự tử.
Thái hậu đưa bà cụ đến bệnh viện, giữ tiếng cho bà cụ với họ hàng, không nhắc gì đến chuyện tự tử. Thái hậu khuyên bà cụ tìm người chăm sóc, thực ra cũng là vì sợ bà lại tự tử lần nữa. Nhưng vì bà cụ sống một mình đã lâu, lúc nào cũng cảnh giác với người khác, cảm thấy thái hậu tốt với mình cũng chỉ vì muốn chiếm ngôi nhà mà tổ tiên bà để lại.
Chính vì vậy bà cụ đã bêu riếu thái hậu trước mặt họ hàng, nói sau khi chết sẽ tặng ngôi nhà cho chính quyền địa phương, mọi người đừng có mơ moi được một xu của bà. Thái hậu thấy rất mất mặt trước họ hàng, bà ngoại Nhan Tiếu cũng trách thái hậu nhiều chuyện, lúc này thái hậu mới thề không bao giờ thèm quan tâm đến chuyện sống chết của bà dì nữa.
Kết quả là đến Tết, thái hậu vẫn mềm lòng, sai Nhan Tiếu và đám anh em họ của bà đến thăm bà, chắc đến lúc này bà cụ đã hiểu ra tấm lòng của con cháu. Sau khi chết, theo di chúc bà để lại, mọi người đã tặng ngôi nhà tứ hợp viện cho chính quyền địa phương để làm điểm du lịch, còn hòm đựng của hồi môn thì để lại cho thái hậu.
Nhan Tiếu cau mày: “Của hồi môn là gì mà đáng tiền vậy mẹ?”.
Thái hậu liền bĩu môi: “Trong chiếc hòm đó đựng toàn đồ cổ của bà khi lấy chồng. Mẹ không hiểu, liền nhờ người vùng đó bán, chia cho ông ấy một ít tiền, rồi cho bà ngoại con một ít, trừ đi các khoản thuế, cuối cùng còn lại ngần này”.
Suýt nữa thì Nhan Tiếu đánh rơi cằm xuống đất.
Số tiền kếch sù tự dưng mà có! Còn khó tin hơn cả trúng xổ số năm triệu nhân dân tệ! Thảo nào bà dì sợ người khác dòm ngó tiền của bà, nếu cộng cả ngôi nhà xây từ thời nhà Thanh đó thì tổng số vốn liếng của bà cụ có là bao nhiêu nhỉ?
Nhan Tiếu vẫn đang bấm ngón tay tính, thái hậu đã vung tay gạt phắt, mắng: “Mẹ phải cảnh báo mày trước, chuyện này tuyệt đối không được để ba mày biết. Gần đây ông ấy mê chơi chứng khoán, kêu là tập đoàn này, công ty nọ đang lên như diều gặp gió, còn định tính gộp cả số tiền sau này mua đồ nữ trang cho mày vào, nếu để ông ấy biết mấy trăm nghìn nhân dân tệ này thì… hừ!... nhà mình chắc chắn sẽ phải hít khí trời mà sống thôi con ạ!”.
Nghe vậy, Nhan Tiếu vội gật đầu. Từ nhỏ, cách giáo dục của thái hậu đối với cô là: “Không bao giờ có chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống, nếu có rơi xuống cũng chỉ là bánh nhân tẩm thuốc độc mà thôi”. Chính vì vậy thái hậu rất cẩn trọng trước vấn đề chơi chứng khoán, chỉ sợ số tiền vất vả kiếm được biến thành con số 0. Bây giờ tự nhiên bà lại có được số tiền này, thà là ôm chúng rồi chết theo chúng chứ không chịu mang ra để chồng mình chơi chứng khoán, đây cũng là điều dễ hiểu, hợp tình hợp lý.
Cất ở chỗ cô cũng được coi là an toàn. Chỉ có điều…
Nhan Tiếu khẽ cau mày: “Mẹ, mẹ cất số tiền này ở chỗ con không có vấn đề gì cả, nhưng mẹ định giải quyết thế nào? Lẽ nào cứ để ở ngân hàng kiếm số lãi còm hay sao?”.
Nghe xong câu này, thái hậu đại nhân nhếch mép cười rất bí hiểm: “Đợi thời gian tới ba mày đi công tác, mẹ sẽ đưa mày đi xem nhà!”.
“Hả?”
“Nhà để ở sau khi lấy chồng sớm muộn gì cũng phải mua, đây cũng được coi là đầu tư. Hôm nào mày cùng mẹ đến thăm mộ bà dì và thắp hương cho bà, căn nhà này của mày có được là nhờ có bà mở lòng từ bi!”
Nhan Tiếu: =_=
Đó, nói một hồi, cuối cùng vẫn quay về chuyện lấy chồng. Mẫu hậu thật là… kinh khủng!