Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa
  3. Chương 9: Chương 9:
Trước /41 Sau

Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 9: Chương 9:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Có khoa trương như vậy không, còn mang điện?” Lý Lê giống như nghe kể chuyện hài, cười cười nói: “Tớ cảm thấy Lưu Trạch Hằng hẳn là thích cậu, bằng không hắn tại sao mỗi ngày đều đưa đón cậu đi học rồi về nhà?”

Lưu Tiêu Di sớm đã không còn là thiếu nữ 17 18 tuổi, tư tưởng đã không còn hồn nhiên như trước kia nữa.

Lưu Trạch Hằng nấu cơm cho cô, đưa đón cô đi học rồi tan học. Có đôi khi  cô sẽ cảm thấy Lưu Trạch Hằng nhất định là thích mình, bằng không tại sao hắn vẫn luôn chiếu cố mình?

Cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, trong lúc vô ý nghe được Hằng mẹ cùng Lưu Trạch Hằng nói chuyện phiếm, đại khái ý tứ là đã tốt nghiệp cấp ba, cho phép Lưu Trạch Hằng cùng Lưu Tiêu Di kết giao, Lưu Trạch Hằng nói hắn không có thích Lưu Tiêu Di. Hằng mẹ cảm thấy thực ngoài ý muốn, con trai mình cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố muội muội nhà bên, cư nhiên lại không thích đối phương. Lưu Trạch Hằng giải thích nói, là nghe lời người lớn nói phải chăm sóc cô.

Kỳ thật trong quá trình trưởng thành, Lưu Tiêu Di hoặc nhiều hoặc ít biết Lưu Trạch Hằng không có thích mình, nhưng ở sâu trong lòng vẫn ảo tưởng rằng hắn kỳ thật có chút thích mình, lại ngượng ngùng nói. Hay là thường xuyên tự mình an ủi: Không quan hệ, hắn hiện tại không thích mình, không đại biểu cả đời đều không thích mình a!

Đời trước, việc ngu xuẩn nhất mà Lưu Tiêu Di đã làm chính là dùng hai mươi mấy năm thanh xuân đi chứng minh một sự kiện ——

Hắn không yêu cô.

Cho dù lúc đưa ra đề nghị ly hôn, trong lòng vẫn mong đợi hắn sẽ giữ mình lại.

Lưu Trạch Hằng thật là có giữ cô lại, nhưng lý do không phải hắn yêu cô. Mà là cảm thấy sau khi cô rời bỏ hắn, chuyện gì cô đều làm không tốt, còn không bằng ngây ngốc mà ở bên cạnh hắn.

Chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm lớp tiến vào, yêu cầu các bạn học nam đi xuống chổ giáo vụ lãnh sách vở về phát cho cả lớp.

Thành tích học tập của Lưu Tiêu Di không tốt, lớp 12 năm đó liều sống liều chết mới thi đậu Tam Bổn, cuối cùng vẫn là bỏ học.

Hiện tại trở về lớp 12, nhìn công thức trong sách, một chút ký ức đều không có, một cái đều sẽ không, giống như một kẻ thất học.

Buổi sáng lúc rửa mặt, Lưu Tiêu Di liền tính toán phải cố gắng học tập, thi đậu trường đại học tốt, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền. Chính là, sau khi xem một đống công thức toán học trong sách giáo khoa, cũng đã quên một ít ký hiệu toán học.

Trước kia tuy rằng chỉ là học tra, nhưng cũng sẽ giải đề a, hiện tại nhìn sách vở, không thể nào xuống tay. Lưu Tiêu Di trãi qua giờ học buổi sáng một cách khốn khổ, cả người đều hư thoát, hoàn toàn không biết lão sư ở trên bục giảng đang nói cái gì.

Vừa mới tính toán phải cố gắng học tập, kết quả lập tức bị vả mặt bôm bốp.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng, lão sư lớp 12- 2 dạy quá giờ. Lưu Trạch Hằng cầm một quyển từ điển tiếng Anh đứng ở hành lang học từ đơn, mọi người đều biết Lưu Trạch Hằng đang đợi Lưu Tiêu Di, rất nhiều bạn học nữ đặc biệt hâm mộ Lưu Tiêu Di  vì có anh trai đẹp trai.

Lưu Trạch Hằng tính tình lạnh nhạt, không có bạn học nào dám trêu chọc hắn, nhưng thật ra Lưu Tiêu Di tương đối hoạt bát, cả ngày ríu rít. Mới đầu mọi người thấy Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng cùng họ, cả ngày cùng nhau đi đi về về, chưa từng có lão sư dạy dỗ bọn họ vì yêu sớm, rất nhiều người đều tự động cho rằng bọn họ là thân thích.

Lưu Trạch Hằng cùng Lưu Tiêu Di trừ bỏ quan hệ hàng xóm, quả thật còn có một chút quan hệ thân thích. Cha Lưu Trạch Hằng cùng Cha Lưu Tiêu Di là huynh đệ cùng thôn lớn lên cùng nhau, mấy thế hệ trước đều cùng tổ tiên, sau khi thành niên từng người lập gia đình mua nhà, trùng hợp làm hàng xóm đối diện. Hằng mẹ cũng yêu thương cô như là con dâu. Lưu Trạch Hằng tính tình lãnh đạm nên cần một cô gái hoạt bát đáng yêu như Lưu Tiêu Di đến sưởi ấm.

Sau 5 kết năm hôn, Lưu Tiêu Di trước sau không làm nóng trái tim Lưu Trạch Hằng, ngược lại là cô, từ một cô gái hoạt bát năng động biến thành oán phụ trầm cảm.

Việc này không trách Lưu Trạch Hằng, muốn trách thì trách chính mình không có công lực cảm hóa Đại Băng Sơn, còn đi trêu chọc hắn.

Lưu Trạch Hằng sẽ gặp được chân mệnh thiên nữ của mình, chỉ là người kia không phải Lưu Tiêu Di mà thôi.

Lão sư ở trên bục giảng lên tiếng: “Tan học.”

Lớp trưởng nhanh chóng nói tiếp: “Đứng dậy!”

Lão sư kéo dài hơn mười phút, các bạn học động tác nhanh nhẹn mà đứng lên: “Cảm ơn lão sư.”

Lưu Tiêu Di thu thập sách giáo khoa xong, liền đi ra phòng học, ánh mắt cô cùng Lưu Trạch Hằng gặp nhau, ai cũng không nói gì,  cả hai ăn ý đi dọc hành lang xuống lầu. Cứ như vậy, một đường trầm mặc đi đến bãi gởi xe.

Trong sân trường Giang Trung không cho phép chạy xe, chỉ có thể đẩy xe đi ra cổng trường. Lúc đi đến cổng trường, Đại Băng Sơn đột nhiên toát ra một câu: “Hôm nay đi học có cảm giác gì?”

Lưu Tiêu Di có chút kinh ngạc, ngày thường Đại Băng Sơn ngoại trừ nấu cơm cho cô, chuyện khác đều mặc kệ, vẫn là lần đầu tiên hắn hỏi nàng như vậy. Bắt đầu từ buổi sáng Đại Băng Sơn không có lấy chân đá cô, cô luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời không đúng chỗ nào.

Lưu Tiêu Di có chút ấp úng: “vẫn tốt……”

Kỳ thật trong lòng cô không có rỗng rãi như vậy, ngủ một giấc dậy, đột nhiên trở lại mười năm trước, cảm giác như là một giấc mộng. Chính là, nhéo mình một cái, lại xác xác thật thật mà cảm thấy đau đớn, cô thật sự đã trở lại. Nhưng mà, trở lại trường học, 9 môn trong chương trình học, trừ bỏ ngữ văn cùng tiếng Anh miễn cưỡng xem hiểu một chút, các môn khác không biết phải nói thế nào. Hơn nữa lúc trước cô vì Lưu Trạch Hằng mới lựa chọn ban tự nhiên mình không am hiểu, X khóa là tuyển vật lý, kết quả thành tích hai người cách xa, Lưu Trạch Hằng học lớp mũi nhọn, cô lại ở lớp bình thường.

Lưu Trạch Hằng đẩy xe đạp, nhìn phía trước, không có xem Lưu Tiêu Di: “Nếu học có chổ nào không hiểu cậu có thể hỏi tôi.”

“A? Có ý tứ gì?” Đã quen Đại Băng Sơn đối với chuyện gì đều mặc kệ, đột nhiên nói một câu như thế, Lưu Tiêu Di hoài nghi chính mình nghe lầm.

“Ý nghĩa trên mặt chữ, thúc thúc thẩm thẩm cũng muốn cậu thi đậu trường đại học tốt, tôi liền tận lực dạy dỗ cậu đi.”

“À……” Nguyên lai lại là do ba mẹ nhờ cậy, nếu không Lưu Trạch Hằng sao lại chủ động bổ túc cho cô?

Lưu Trạch Hằng cũng là người tương đối hiếu thuận trưởng bối, cho nên vô luận là ba mẹ hắn hay là ba mẹ Lưu Tiêu Di, hắn đều là sẽ nghe theo yêu cầu mà bọn họ đưa ra.

Mỗi ngày giữa trưa tan học về nhà, Lưu Trạch Hằng sẽ đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn. Bởi vì cha mẹ phải đi làm, cho nên hắn không thể không tự mình mua đồ ăn. Giống như lúc trước, Lưu Tiêu Di hỗ trợ đẩy xe đạp, Lưu Trạch Hằng phụ trách chọn đồ ăn, mua đồ ăn.

Lưu Tiêu Di cả buổi sáng đều không tập trung, tuy nói cô đã trở lại mười năm trước, chính là phát hiện việc cô có thể thay đổi lại là rất ít. Chỉ cần phải  cố gắng học tập, thi đậu đại học cái tín niệm này liền làm khó cô, học tra như cô thì làm sao có thể từ Tam Bổn thi đậu đại học loại 1.

À, không…… Là từ trình độ thất học, thi đậu đại học loại 1?

Chuyện này quá khó khăn……

Lưu Trạch Hằng ở một tiệm bán đồ ăn, đột nhiên quay đầu lại hỏi cô: “Tiêu Di, hôm nay cậu muốn ăn cái gì?”

Lưu Tiêu Di cảm thấy Đại Băng Sơn hôm nay nói nhiều một chút, trước kia hắn làm sao sẽ hỏi cô muốn ăn cái gì? Đều là hắn nấu cái gì, cô ăn cái đó.

Có đôi khi, nấu phải món cô không muốn ăn, Đại Băng Sơn còn nói cô kén ăn, còn uy hiếp cô nếu lại kén ăn, về sau sẽ không nấu cơm cho cô.

Khi đó, Lưu Tiêu Di thích Đại Băng Sơn, hơn nữa chính cô cũng sẽ không nấu cơm, không thể không ăn món mình không thích.

Hôm nay Đại Băng Sơn đột nhiên hỏi cô muốn ăn cái gì, chờ chút nữa có phải hay không trời sẽ nổi giông bão?

Lưu Tiêu Di cố ý chỉ vào tiệm bán đậu hủ, nói: “Ta muốn ăn đậu hủ chiên.”

Lưu Trạch Hằng liếc mắt một cái, không có trách cứ, nói: “đồ chiên dầu này, ngẫu nhiên ăn một chút cũng được.”

Lưu Tiêu Di gật đầu: “A……”

Lưu Trạch Hằng đi đến tiệm đậu hủ, cùng tiểu tỷ tỷ bán đậu hủ ỷ muốn hai miếng đậu hủ chiên, Lưu Tiêu Di mắt choáng váng, Lưu Trạch Hằng này có thật là Lưu Trạch Hằng cô biết sao?

Từ chợ bán thức ăn đi ra, rõ ràng là giữa trưa tươi đẹp, bầu trời phủ kín mây đen, cũng nổi lên gió to, dáng vẻ như sắp có mưa to.

“Chúng ta mau về nhà, nếu không sẽ bị dính mưa.”

Lưu Trạch Hằng lấy xe đạp trong tay Lưu Tiêu Di, chân dài vừa giẫm, ngồi ở phía trước, Lưu Tiêu Di cũng nhanh chóng ngồi trên đuôi xe.

Lưu Trạch Hằng chạy nhanh như bay mà về nhà.

Lưu Tiêu Di nghĩ trong lòng: Ta liền nói, hành vi của Đại Băng Sơn hôm nay kỳ quái như vậy, khẳng định sẽ có mưa bão cuồng phong, chính là mặt trời mọc ở hướng tây!

Còn có mấy chục mét liền về tới nhà, đột nhiên trời đổ mưa to. Hai người trẻ tuổi lập tức ướt đẫm cả người.

Lưu Tiêu Di xách theo rau thịt, Lưu Trạch Hằng đẩy xe đạp đi gởi trong bãi gởi xe.

Thời điểm Lưu Trạch Hằng trở về, Lưu Tiêu Di còn ở dưới lầu chờ hắn, đồng phục Giang Trung mùa hè là áo Polo trắng, nhưng một khi dính nước thì vải gần như trong suốt. Trang phục hè màu trắng của thiếu nữ ướt đẫm, hoa văn vàng nhạt của áo ngực liền lộ ra.

Dáng người của Lưu Tiêu Di trong thời kỳ dậy thì bằng phẳng. Nhưng dù sao cũng là nữ nhân mình thích, Lưu Trạch Hằng vẫn nổi lên phản ứng sinh lý, hắn cố nén không cho Lưu Tiêu Di phát hiện, lấy rau thịt trong tay cô nói: “Quần áo cậu ướt rồi, về nhà thay đồ trước đi.”

Lưu Tiêu Di không để ý dáng vẻ của mình bây giờ, chỉ là thói quen nghe theo lời hắn, lên tiếng: “Ừ!”

Sau đó, lên lầu về nhà.

Lưu Tiêu Di đổi quần áo xong, lại đi nhà Lưu Trạch Hằng đối diện ăn cơm.

Lưu Trạch Hằng còn vôi vàng trong phòng bếp, Lưu Tiêu Di ngồi ở phòng khách. Tuy rằng trời mưa to, nhưng nhiệt độ không khí vẫn oi bức. Trong nhà Lưu Trạch Hằng có điều hòa, lại rất ít khi mở, người lớn đều tương đối đau lòng tiền điện. Cô đành phải đem quạt trong phòng khách bật số lớn nhất, đứng trước gió dùng tay vẫy vẫy quần áo của mình, kêu thảm: “Nóng quá a……”

Lưu Trạch Hằng vừa vặn xào xong một món, mang qua thì nhìn thấy Lưu Tiêu Di tham lạnh. Kỳ thật hắn có trộm ghi nhớ kỳ sinh lý của cô, ghi chú trong cuốn vở ở ngăn kéo thứ hai trên kệ sách phòng ngủ của hắn, buổi sáng còn lơ đãng mà xem qua, ngày mai hoặc mốt chính là kỳ sinh lý của cô.

Lưu Trạch Hằng nhàn nhạt mà nhắc nhở: “Đừng đứng trước quạt, cách xa một chút.”

“Ừ……” Lưu Tiêu Di nghe lời mà dịch ra xa một chút.

Lưu Tiêu Di cảm thấy mình thật là một người thất bại, cô rõ ràng 27 tuổi, vì cái gì đối với Lưu Trạch Hằng17 tuổi vẫn nghe lời như cũ?

Thói quen này thật khủng bố, phải sửa!

Quảng cáo
Trước /41 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hờn Dỗi

Copyright © 2022 - MTruyện.net