Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước khi lên máy bay, tôi đã gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Thần. Cậu rất vui vẻ, nói một tràng không dứt.
Khi tôi xuống máy bay thì đã là nửa đêm, trong sân bay không có nhiều người.
Vị trí của sân bay tương đối xa. Tôi đi theo dòng người thưa thớt ra khỏi sảnh, định ra ngoài bắt taxi.
Vừa bước ra khỏi sảnh, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đứng cách đó không xa, người đó mặc đồng phục học sinh, mặt hơi đỏ.
Tôi vội kéo vali chạy về phía cậu, cậu cũng bước nhanh về phía tôi.
"Em đến lâu chưa? Tại sao lại đứng bên ngoài? Có lạnh không?" Tôi nắm lấy tay cậu, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Cậu mỉm cười: "Em vừa đến, không lạnh đâu."
"Em... Ngày mai không đi học à?"
"Em đã xin nghỉ một ngày, chị về giữa đêm, em lo lắng cho chị."
Tôi cảm thấy trong lòng ấm áp: "Ngốc ạ, có gì phải lo lắng chứ?"
Cậu nói: "Buổi tối trở về không an toàn. Hồi trước em thấy một số tin xấu trên mạng, con gái đi xe một mình vào ban đêm rất nguy hiểm..."
Cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hỏi: "Chị có lạnh không? Thành phố A lạnh hơn Lyon nhiều. Mấy ngày nay lại còn giảm nhiệt độ, càng lạnh hơn." Từ trong túi áo đồng phục rộng thùng thình, cậu lấy ra một đôi găng tay, đeo vào tay tôi: "Đây là găng tay em mua cho chị, đã giặt sạch rồi, sẽ không khó chịu đâu. Trời lạnh nhớ giữ ấm tay, tránh bị tê cóng."
Tôi có chút chạnh lòng, cười nói: "Thật ra cũng không lạnh lắm đâu, sắp đến tháng Tư rồi mà."
Vào năm cuối đại học, tôi đã chuẩn bị sang Châu Phi làm việc, định làm việc ở đó hai năm rồi sang Pháp du học. Nhưng sau đó, vì lý do gia đình nên tôi không đi được, ở lại quê làm giáo viên tại một trường trung học.
Hứa Hiểu Thần hớn hở cầm giấy báo trúng tuyển đến tìm tôi, cậu vui vẻ ôm chầm lấy tôi, nói: "Tiểu Uyển, em đã làm được, chị còn nhớ lời hứa của chúng ta không?"
Tôi gật đầu. So với sự phấn khởi của cậu, tôi cảm thấy buồn bã hơn.
Cậu vui mừng như một đứa trẻ, nắm tay tôi, phấn khích không thể tả được, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Uyển, em có biết không? Ước mơ từ nhỏ của anh là được ở bên em, cuối cùng nó đã thành hiện thực rồi!"
Anh kéo tôi đến công viên giải trí. Vé vào cửa có thể giảm nửa giá cho sinh viên, nhưng vé sinh viên của tôi thì không được.
Anh mua vé cho tôi, rồi quay sang nói: "Tiểu Uyển, sau này anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi em! Tất cả số tiền anh kiếm được đều sẽ dành cho em."
"Nhưng bây giờ anh vẫn còn nhỏ mà."
"Anh không còn nhỏ nữa. Sau này anh sẽ nhận thêm vài công việc bán thời gian."
"Không được."
"Tại sao?"
"Em không muốn anh quá mệt mỏi, mà bây giờ, em cũng không cần anh nuôi em."
Sau kỳ thi đại học, Hứa Hiểu Thần có ba tháng nghỉ ngơi, anh không ngồi yên mà tìm đủ loại công việc bán thời gian. Ngoại trừ buổi tối, hầu như tôi không thấy bóng dáng anh.
Khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, có một ngày, anh bất ngờ chạy đến nhà tôi, từ phía sau lao ra, bịt mắt tôi, giả giọng rất trầm: "Đoán xem anh là ai!"
Tôi gỡ tay anh ra, cười nói: "Là tên ngốc nào đó."
"Anh không phải tên ngốc, anh là thiên tài!" Anh buông tay, cười tươi xuất hiện trước mặt tôi, từ phía sau lấy ra một túi quà: "Tặng em."
Tôi ngạc nhiên: "Cái gì vậy?"
"Em mở ra xem sẽ biết."
Tôi mở ra xem, là một chiếc điện thoại mới tinh.
Anh hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Điện thoại của em hỏng rồi, anh không muốn không liên lạc được với em."
Tôi nghiêm túc nhìn mặt anh, đột nhiên cảm động đến rơi nước mắt: "Đồ ngốc, nhà của chúng ta gần nhau như vậy, làm sao mà không liên lạc được? Mấy ngày nữa em sẽ tự mua."
"Dì Lý nói dạo này tâm trạng của em không tốt lắm, anh muốn làm em vui vẻ."
"Cảm ơn anh. Ừm... Anh có thể lại gần đây một chút được không? Em có chuyện muốn nói với anh."
"Ừm?"
Tôi ghé sát vào tai anh, nói: "Em..." Rồi bất ngờ hôn anh một cái.
Anh ngỡ ngàng, một lúc sau mới hoàn hồn: "Anh cũng muốn hôn lại!"
"Không cho!"
——
Một ngày nghỉ, tôi nghĩ chú dì không có ở nhà nên tôi sang tìm Hứa Hiểu Thần. Tôi nhấn chuông hồi lâu mới nghe thấy giọng nói lười biếng của Hứa Hiểu Thần: "Ai đấy?"
"Là em."
Im lặng một giây, trong nhà vang lên một giọng nói hơi hoảng hốt: "Là Tiểu Uyển à, đợi một chút."
Anh mở cửa, trong mắt có chút hoảng loạn. Anh ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, nhưng cái mũi nhạy cảm của tôi lại ngửi thấy mùi khiếm nhã.
Tôi lặng lẽ khịt mũi, nhăn mặt rồi bước vào phòng khách.
"Tiểu Uyển, em không đi làm à? Sao bây giờ đã về rồi?"
"Em nghỉ việc rồi."
Anh lẩm bẩm: "Nghỉ việc? Tại sao?"
"Em không thích công việc đó... Anh vừa ở trong phòng đúng không?"
Anh hơi xấu hổ, gật đầu.
Tôi: "Em có thể vào được không?"
Anh: "..."
Tôi nghi ngờ nhìn anh: "Chẳng lẽ anh có bí mật gì không thể nói ra?"
"Không có, chúng ta vào trong đi."
Tôi bước vào phòng anh, ngồi trên giường: "Anh vừa làm gì vậy?"
Anh đỏ mặt: "Chơi máy tính."
Tôi liếc qua máy tính của anh, mặt bàn sạch sẽ, không có gì cả. Sau đó, tôi nhìn vào thùng rác cạnh bàn, có vài mảnh giấy vệ sinh, cộng thêm mùi khiếm nhã trong phòng.
Chẳng lẽ anh chàng này đang xem phim người lớn mà bị tôi làm phiền?
Tôi nhìn anh, thấy anh không tự nhiên nhìn sang chỗ khác, có vẻ hơi ngại ngùng.
Tôi cười hiểu chuyện: "Anh đang chơi game, sau đó tưởng ba mẹ về nên vội vàng dọn dẹp phải không?"
Anh mở to mắt gật đầu, nhìn tôi mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi và Hứa Hiểu Thần lén lút yêu nhau, giấu kín chuyện này với mọi người, ngay cả ba mẹ.
Nhưng có lẽ, ánh mắt quá mức mập mờ của Hứa Hiểu Thần đã khiến họ nghi ngờ.
Một ngày nọ, khi đang ăn, mẹ tôi đột nhiên hỏi: "Tiểu Uyển, con và Tiểu Thần đang yêu nhau phải không?"
Tôi sợ đến mức run tay, miếng thịt trong đũa suýt rơi ra: "Mẹ, sao mẹ lại hỏi thế?"
Mẹ tôi nheo mắt: "Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho mẹ biết, con đang yêu thằng bé. Hơn nữa, ngay cả một người ngu ngơ như ba con cũng có thể nhìn ra, sao mẹ có thể không nhìn ra được chứ?"
Thật sự rõ ràng đến vậy sao? Chẳng lẽ dì Trương và chú Hứa cũng nhận ra rồi?
Tôi ngần ngại, không biết nói gì.
Mẹ tôi lại bật chế độ giảng đạo: "Tiểu Uyển à, Tiểu Thần đã đậu vào một trường đại học danh tiếng, tương lai là vô hạn. Con có thể yêu thằng bé, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến việc học của thằng bé. Còn công việc của con thì sao? Mẹ thấy cũng ổn mà, con cũng nên kiềm chế cơn giận lại đi, nếu có thể thì nhẫn nhịn một chút, dù sao ông ta cũng là cấp trên của con."
Ba tôi nghe xong thì không vui: "Nhẫn nhịn cái gì? Không lẽ để con gái chúng ta bị người khác bắt nạt à? Hơn nữa, con gái chúng ta không sai, tại sao phải nhẫn nhịn? Dù sao cũng có rất nhiều công việc, không được việc này thì tìm việc khác."
"Này, ông nói gì hả, cái gì gọi là bị người khác bắt nạt? Tôi không thương con gái mình à? Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cần gì phải làm lớn? Bây giờ tìm việc khó như vậy."
...
Tôi lặng lẽ bịt tai lại rồi nhẹ nhàng trở về phòng, không muốn nghe những lời ồn ào của họ nữa.
Dù sao đi nữa, mỗi lần họ cãi nhau cũng không kéo dài quá năm phút.