Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi không có người nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau..."
Ba giờ sáng, trong phòng khách vắng vẻ, Tần Chiêu Dương lẻ loi một mình ngồi trên sofa, mím chặt đôi môi, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào tin tức thời sự trên tivi, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Điện thoại cầm trong lòng bàn tay anh đã lâu cho nên nóng lên, nhưng anh lại không hề phát giác ra điều này, chốc lạt lại gọi vào số máy kia cho nên anh đã gần như thuộc dãy số ấy trong lòng.
Giọng nói máy móc lạnh băng của cô gái kia chưa bao giờ khiến Tần Chiêu Dương tuyệt vọng như lúc này.
"Hôm nay vào lúc 10 giờ tối, tại thị trấn K xảy ra động đất lớn 7 độ richte, bây giờ cách lúc thời gian vụ tai nạn xảy ra đã 5 tiếng đồng hồ, số người tử vong đã lên đến 2568 người..."
Nhìn chằm chằm vào con số không ngừng tăng lên trên màn hình, mắt Tần Chiêu Dương chợt nhói. Tay anh run rẩy, lại bấm dãy số quen thuộc ấy lên màn hình điện thoại, gọi nhiều lần.
Nhưng vẫn âm báo bận như cũ, Tiếng "Tút tút tút" lạnh lẽo giống như là một con dao cắt vào quả tim anh, đau đến đến mức cả lưng anh đều toát mồ hôi hột.
Đúng lúc này, nhạc chuông đặc biệt dành riêng cho người đó vang lên, anh phấn khơi tiếp máy, từ đầu đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của một người: "Chiêu Dương."
"Ừ." – Anh vừa mở miệng, mới phát hiện cổ của mình đã khàn đến mức không thể nói thành lời, anh ho nhẹ một cái, âm thanh của anh vẫn khó khăn như cũ, vội vàng hỏi: "Thế nào, có tin tức rồi?"
"Còn chưa có..." – Bên kia khựng một chút, lập tức bổ sung: "Tôi biết anh đang chờ cho nên đánh điện thoại thông báo với anh một tiếng, anh đừng có gấp, nếu có tin tức của Hiểu Thần sẽ báo ngay cho anh, bây giờ đang cố gắng xác nhận. Anh ngủ trước một giấc đi, đại khái buổi sáng ngày mai sẽ có tin tức chuẩn xác."
Sáng ngày mai?
Giọng của hắn trầm thấp đến đáng sợ: "Tôi chờ không được, tôi phải lập tức biết tin tức của cô ấy."
"Chiêu Dương, đường vào thị trấn K đã bị đóng băng rồi, một chút tín hiệu thông tin cũng không có. Anh kiên nhẫn chờ thêm một chút có được không..."
Đầu kia chưa nói xong, anh đã muốn đứng dậy, thuận tiện cầm chiếc áo khoác, "Anh cũng biết người ấy đối với tôi, có quan trọng đến thế nào mà."
Nói xong, anh không nhiều lời nữa, cúp luôn điện thoại, vội vàng đi ra ngoài.
Tần Chiêu Dương đón máy bay đến nơi lân cận thị trấn K, vừa đến sân bay đã có người trực tiếp ở đó, lấy xe đón anh vào thị trấn K.
Đường chính của thị trấn K đang bế tắc, giao thông đình trệ, mấy người cứu viện đã phải xuống xe đi bộ vào đó, chiếc xe của anh đã đứng trước cửa khẩu vào thị trấn K nhưng lại không có cách nào đi vào được.
Anh nguyên một đêm không ngủ, lúc này hai con mắt đã phải đỏ bừng. Dù như vậy, anh vẫn là không ngừng gọi điện thoại cho Tô Thần Triệt đang cứu trợ ở thị trấn K suốt hôm nay.
Từ lúc tin tức thời sự phát sóng, đã tròn 12 tiếng trôi qua, nhưng vẫn như cũ không có tin tức của cô ấy.
Thất vọng cùng với sợ hãi bao phủ lấy anh, anh nhìn bầu trời u ám ngoài cửa xe trong chốc lát, cố gắng hết sức trấn định trái tim mình: "Còn chưa có tin gì à?"
"Xin lỗi, Tần thiếu gia." – Tài xế ngồi kế bên ân cần nhìn anh một cái, "Trước mắt thì chưa có tin tức gì của Tô tiểu thư."
Nghe được tin tức này sắc mặt anh tái nhợt, nhưng vẫn âm thầm đè nén cảm xúc của bản thân mình, đợi con đường phía trước khơi thông trở lại.
Trong khoảng thời gian chờ đợi này, di động của anh vẫn luôn không ngừng vang lên, anh nắm lấy nó, yên lặng ngồi nghe tin tức trên radio, trực tiếp tắt những dãy số đang gọi đến.
Người tài xế ngồi kế bên đã không thể chịu đựng được nữa, nhìn mấy chiếc xe hỗn loạn phía đằng trước, vẫn nhắc nhở: "Tần thiếu gia, cậu muốn ăn cái gì trước không? Tần tổng..."
"Có tin tức gì sao?" – Anh cắt ngang lời nói của anh ta, một đôi mắt trầm tĩnh như cái giếng cổ, nhìn qua có vẻ như không có chút gợn sóng nào, nhưng lại sâu đến nỗi không lường được.
Người tài xế ngồi kế bên sửng sốt, không nói thêm lời thừa thãi nào, xoay người sang chỗ khác tiếp tục gọi điện thoại.
Anh cảm thấy giờ phút này đối với thần kinh anh không cách nào ngừng sự căng thẳng, trong lòng như một dây cung yếu ớt không thể nào chịu nổi việc này, chỉ cần một tí tin tức xấu nào, thì có thể khiến cho nó đứt thành từng đoạn nhỏ.
Tín hiệu dòng điện "Sột soạt" trên Radio tiếng giống như là tiếng đếm ngược thời gian; bầu không khí bên trong xe nặng nề đến mức anh không thể thở nổi.
Ngón tay anh cởi bỏ hai nút áo trên cùng của áo sơmi, tùy tiện mở rộng cổ áo sơmi, làm như thế này mới khiến anh có cảm giác khá hơn một chút.
Thị lực chung quanh chỉ còn lại một mảnh xám xịt u ám, bởi vì vẫn còn dư âm còn lại của cơn động đất, toàn bộ nơi đây như đang phủ lên một chiếc áo khoác màu xám tro, trong không khí đều mang theo những hạt bụi nhỏ trong đó.
Lúc này dư chấn vẫn chưa ngừng lại, hoặc rất nhẹ hoặc có thể cảm thấy hơi rung chuyển, nhưng anh lại không có không chút cảm giác nào với nó, trong con ngươi toàn là tơ máu, yên lặng đến mức khiến người khác không thở nổi.
Ngay ở lúc tâm trạng của anh ngày càng tệ, sắp tiến đến mức độ yên tĩnh lớn nhất thì người tài xế ngồi kế bên lại lên tiếng nói.
"Tần thiếu gia!" – Giọng nói anh ta có chút run rẩy, hơi không dám tin – "Có tin tức của Tô Tiểu thư, nhưng mà..." – Anh ta ngừng nói, mấp máy môi, khó khăn nói: "Nhưng mà tình huống cũng không khả quan cho lắm."
Lúc Tần Chiêu Dương nghe thấy 3 chữ "Không khả quan", trái tim anh giống như đang rơi vào vũng nước biển mênh mông, nháy mắt sức lực trở nên cạn kiệt, muốn hỏi lại một câu cũng không có dũng khí, kinh sợ mà ngồi yên tại chỗ.
Đúng lúc này, trận động đất đột nhiên mạnh lên, tất cả mọi nơi trong khu vực bỗng nhiên rung lên bần bật.
Những chiếc xe nối đuôi nhau chợt phát ra tiếng va chạm với nhau, cho dù cách một lớp cửa sổ vẫn có thể nghe được tiếng thét liên tiếp vang vọng lên bên ngoài xe.
Đôi mắt Tần Chiêu Dương lại âm trầm đến cực hạn, anh đang ở bên trong cơn địa chấn này, trái tim hoảng loạn của anh không thể hiểu nổi chính mình.
Người ấy, làm sao lại có thể khiến anh lo lắng đến nỗi đi đến tận nơi đây?
*****
Tần Chiêu Dương không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc đó lại kéo cái ghế của cô về phía mình một tí, ngó Tô Hiểu Thần đang ngồi bệt dưới đất, cậu đột nhiên vui vẻ đứng lên, cười tủm tỉm vươn tay với cô: "Ngã đau không?"
Trong mắt Tô Hiểu Thần đều là hơi sương, nước trong suốt, dường như trong nháy mắt có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt mình, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, ôm cái mông nhỏ đứng lên, cũng không dám thở mạnh mà giờ tay với lấy chiếc ghế đặt lại tại chỗ rồi ngồi xuống, chờ mông chạm mặt ghế thì cô mới yên tâm thở phào một hơi.
Tần Chiêu Dương cũng không giận, thu tay lại ngồi vào vị trí của mình.
Người ngồi bên cạnh cậu ta là một tên nghịc ngợm hay gây sự, cười chạy đến vỗ lên bàn: "Tần Chiêu Dương, cậu cố..."
Lờichưa dứt, liền bị ánh mắt uể oải của Tần Chiêu Dương nhìn qua, chột dạ nghiêng đầu qua một bên coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
******
Tô Khiêm Thành thấy Tô Hiểu Thần nhà mình trong vòng một ngày lại bị đụng bàn những hai lần, mới ý thức được phòng khách nhà mình so với phạm vi hoạt động của con gái quá nhỏ. Lập tức anh có chút đau đầu suy nghĩ chuyện này, hình như phải chuyển nhà rồi đây.
Tô Hiểu Thần càng ngày càng trưởng thành khỏe mạnh, cánh tay cẳng tay đều có thể dùng mắt thường để nhận thấy rằng nó đang phát triển nhanh cỡ nào, phạm vi hoạt động không lớn hơn chút nữa thì khả năng va chạm rất lớn.
Nghĩ đến đây, không bao lâu sau, Tô Khiêm Thành nhanh chóng mua một căn biệt thự tên là "Đế Tước Gia", làm hàng xóm với nhà Tần gia bên kia.
Tô Hiểu Thần vừa dọn qua đây cũng chưa biết rõ mọi chuyện như thế nào, bận rộn đến mức tự mình phải khiêng một đống đồ chơi tích lũy nhiều năm lên trên lầu, quả thực mệt như một con chó vậy đó. Cơm tối còn chưa ăn đã lăn ra ngủ mất tiêu, một lúc sau cô bị mẹ Hàn đánh thức nên phải đi tắm, thời điểm đi ngang qua cửa sổ thì đôi mắt lập tức mở cực to, không dám tin vào cảnh tượng bên cửa sổ đối diện phòng của cô.
Tần Chiêu Dương đang ở bên đó thay đồ ngủ, rèm thì chỉ kéo mới một nửa, cô lại đang đứng trước cửa sổ phòng cậu ta, lại nhìn Tần Chiêu Dương thanh cao không mặc đồ, trong lòng ngực vô cùng hoảng hốt.
Tần Chiêu Dương đang mặc quần thì cảm thấy có gì đó là lạ, theo bản năng nhìn qua hướng đối diện, măt khiếp sợ tạo thành quả trứng gà to đùng! Nhà sát vách, lại có người rình cậu ta thay đồ hả?
Sắc mặt của cậu chợt âm u trong chốc lát, nhưng Tô Hiểu Thân cảm thấy, cho dù như vậy ngũ quan của cậu ta vẫn xinh đẹp vô cùng, lỗng lẫy vô cùng.
Tần Chiêu Dương đi nhanh mấy bước định kéo tấm rèm cửa lại, nhưng con người nhìn qua bên đó, lập tức nổi trận lôi đình! Rãnh rỗi cậu lại có thể đem Tô Hiểu Thân kia chơi đùa rồi đây!!!
Trong mắt Tô Hiểu Thần bây giờ đều là da thịt non mềm trắng nõn của vị Thái tử nhà kế bên, rõ ràng thấy bộ dáng cậu ta đang nổi giận không thể tóm được cô lại không thể cho cô ăn đòn, mà cô lại chớp chớp mắt đứng đó nhìn lại cậu ta. Nhưng kỳ thật, chẳng qua là cô chưa kịp phản ứng mà thôi, mãi cho đến khi người đối diện tức giận kéo lại tấm rèm, cô mới yên lặng xoay người, sờ cái mũi đã nóng bừng, hoảng sợ chạy đi báo cho ba biết rằng cô nhìn thấy Tần Chiêu Dương.
Đêm hôm đó Tô Hiểu Thần lăn qua lăn lại đến rất lâu mới ngủ được, thậm chí trong giấc mộng, mơ thấy một bàn đầy Bạch Trảm Khê (một món ăn chế biến từ gà). Sau đó cô định giơ tay bẻ cái đùi gà ngon lành, món Bạch Trảm Khê ấy liền biến thành Tần Chiêu Dương, cô muốn nói với cậu ta cô vừa chuyển đến kế bên nhà cậu, sau này có thể không cần đưa đón cô nữa rồi, món Bạch Trảm Khể kia mới biến thành Tần Chiêu Dương ấy đã tra hỏi cô nguyên một buổi tối...
Ngày hôm sau Tô Hiểu Thần như nước sôi lửa bỏng vậy... Nếu như phải nhờ đến ví dụ minh họa cho khổ nạn bi ai của cô, vâng, Tô Hiểu Thần cảm thấy thà để một con gà tra hỏi mình cả đêm còn sướng hơn bị hung thần kia làm thế
******
Trên lớp học chồi, những lúc Tô Hiểu Thần ngồi cùng bàn với Tần Chiêu Dương giống như một bi kịch của cộc đời cô, cô thay đổi chỗ ngồi nguyên một ngày khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, xuống tinh thần.
Nếu như những động tác đứng dậy hoặc là ngồi xuống của Tần Chiêu Dương cứ lặp lại liên tiếp như vậy, đoán chừng trái tim bé bỏng của cô sẽ bị cắt thành từng lát làm đồ ăn. Dù bình tĩnh như Thái Tử gia kia, cũng sững sờ bởi vì biểu hiện ghét bỏ của cô mà trở nên buồn bực nguyên một ngày, sắc mặt cũng tồi tệ vô cùng.
Tô Hiểu Thần khi đó vừa học được cách viết tên của mình, mới được phát sách xuống đã nhanh chóng viết tên mình lên đó. Viết xong tên mình, cô hiếu kỳ muốn xem tên của Tần Chiêu Dương viết như thế nào.
Tần Chiêu Dương đã xếp xong sách vở trên bàn, đang lúc cô len lén xốc một bên quyển sách lên coi nhưng còn chưa kịp nhìn, tay cậu ta đã hạ xuống, không thương hoa tiếc ngọc vỗ lên mu bàn tay của cô: "Em định làm gì?"
Tô Hiểu Thần rút tay về, đáng thương cắn ngón tay ngẩng đầu nhìn cậu: "Em muốn nhìn tên của anh một chút."
Tần Chiêu Dương liếc cô một cái, mười phần hoài nghi tự hỏi cô có thể hiểu được mấy chữ đó không mà xem, nhưng vẫn vẫn rộng lượng đưa sách qua cho cô.
Tô Hiểu Thần nhận lấy sách bài tập nghiêng đầu cẩn thẩn nhìn ba chữ trên bìa, nhận ra chữ Hán thật sự rất uyên bác cao thâm, nếu như không biết cậu ta tên là Tần Chiêu Dương, thì có lẽ một chút cô cũng không nhận ra được chúng nó có nghĩa là gì.
Tần Chiêu Dương nhìn khuôn mặt không hiểu của cô, khóe miệng gợi lên nụ cười mỉm.
Bất quá chờ sau này cô lên lớp lớn, cô vẫn ngồi cùng bàn với Tần Chiêu Dương như cũ, hơn nữa sau khi cô được Tần Chiêu Dương bày vẽ thì từ vựng của cô không ngừng tăng lên, không chỉ có thể lý giải ý nghĩa tên của Tần Chiêu Dương, thậm chí còn tìm được điểm chung giữa hai tên của bọn họ như thế nào.
Dương trong Tần Chiêu Dương có thể hiểu là ánh mặt trời, Thần trong tên Tô Hiểu Thần của cô cũng có nghĩa là ánh mặt trời.
Tần Chiêu Dương nhìn cô viết tên cậu lên tờ giấy trắng, tuy rằng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng không biết như thế nào, cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt này ngoại trừ có gan bé một chút, phiền phức một chút, chỉ số thông minh ít một chút, khẩu vị tốt hơn một chút hình như còn lại không có gì đặc biệt cả...
Trong lòng cậu yên lặng liệt kê nhưng khuyết điểm của cô, không tự chủ thở dài một hơi, may là không còn cái gì không được nữa, có điều một thứ không hết thuốc chữa chính là...
Tô Hiểu Thần nghe thấy cậu thở dài, nhướng mày lên hỏi cậu: "Anh cũng cảm thấy đồ ăn trưa hôm nay không ngon đúng không?"
Tần Chiêu Dương: "..."
Nha đầu này chỉ có được cái ưu điểm là di truyền khuôn mặt của chú Tô mà thôi, còn lại thì.
Kiếp sống học tập trong nhà trẻ cứ như vậy kết thúc, Tô Hiểu Thần không có điều gì ngoài ý muỗn vẫn ung dung lên tiểu học như bao người, lấy những hy sinh của chính mình cô nhận được một thứ "phần thưởng cho bé ngoan", cô giáo tặng cho cô một bông hoa hồng nho nhỏ, làm phần thưởng để cho cô cố gắng tiến bộ sau này.
Tần Chiêu Dương tiện tay nhét tấm giấy khen vào trong cặp sách, một chút vui mừng vì được khen thưởng cũng không có, nhìn cô nhóc đứng bên cạnh hí ha hí hửng, không tự chủ nâng nụ cười nhẹ nhàng: "Rất vui à?"
Tô Hiểu Thần gật đầu như giã tỏi, tay nhỏ vẫn luôn vuốt tấm giấy khen yêu thích không muốn rời nó nửa bước.
Tần Chiêu Dương nở nụ cười, hơi cong khóe mắt, khiến cho nụ cười ấy càng thêm chói mắt, rực rỡ như ánh mặt trời: "Vậy em cứ tiếp tục cố gắng đi."
Tô Hiểu Thần nhận sự cỗ vũ của cậu ta, càng thêm sục sôi ý chí chiến đấu: "Mình phải thủ kỳ sau lấy thêm phần thưởng an ủi mới được!"
Tần Chiêu Dương rốt cuộc cũng cười to, sau đó dường như là nghĩ tới cái gì, hỏi cô: "Tiểu học anh học ở đâu?"
"Chúng ta không học chung à?" – Cô nói lời đương nhiên, nhưng cảm thấy có chút gì đó không đúng nên vội đúng lên.
Mấy năm nay cô núp dưới bóng Tần Chiêu Dương rồi, dù không thiếu sự bắt nạt của cậu, nhưng đến khi nào hai người mới sống trong hào bình đây?
Về chiều nắng trở nên ấm hơn, cô ngồi dưới ánh mặt trời, một gương mặt tràn trề sức sống, bên môi còn mang theo mỉm cười ngọt ngào, một đôi đôi mắt cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm.
Cậu nhất thời bị ánh nắng phía sau cô làm cho lung lay, hơi nhíu mày rồi dời đi tầm mắt: "Chúng ta không học chung."