Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hiểu Thần đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy, cô lật người, liếc nhìn đồng hồ, lười biếng đứng dậy mặc quần áo.
Vào lúc này hai ngày trước cô còn đang lăn lộn trên giường, nhưng nay vì cuộc sống mưu sinh bức bách, tất nhiên phải bắt đầu dậy sớm rồi.
Cô đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa ra, theo bản năng nhìn sang cửa sổ phòng đối diện.
Trong phòng của Tần Chiêu Dương đã không một bóng người, chăn mền đã được gấp thật chỉnh tề, ánh sáng mặt trời đã chiếu sáng một mảnh giường.
Tô Hiểu Thần quay đầu nhìn lại cái giường bừa bộn như ổ chuột của chính mình, vô cùng xấu hổ bắt đầu gấp chăn.
Hàn Tiêu Ly đã rất lâu rồi không có dậy sớm như hôm nay để làm điểm tâm, lúc nghe được chuông đồng hồ báo thức vang lên còn đấu tranh vùng vẫy rất lợi hại. Tô Khiêm Thành nghe trong chốc lát, hơi hơi nhíu mi, trực tiếp nhấn tắt đồng hồ báo thức, đem Hàn Tiêu Ly vừa mới giằng co ấn lại vào trong ngực.
"Ngủ tiếp đi."
Lý trí còn sót lại duy nhất của Hàn Tiêu Ly vẫn đang không ngừng giãy giụa, "Không được, em còn phải dậy làm bữa sáng cho Hiểu Thần."
Tô Khiêm Thành ngoéo ngoéo môi, hàm hàm hồ hồ nói một câu: "Việc này để cho bạn trai nó lo."
Hàn Tiêu Ly cũng không cẩn thận nghe, chỉ biết bữa sáng của Tô Hiểu Thần đã có rồi, cũng rất yên lòng mà bỏ qua giãy giụa, gục trong lòng Tô Khiêm Thành, tiếp tục ngủ.
Lúc Tô Hiểu Thần xuống lầu dưới, không có một bóng người, cô nhìn vòng vo bốn phía, đáng thương mò điện thoại gửi cho Tần Chiêu Dương một tin nhắn.
"Em chưa ăn sáng."
Tần Chiêu Dương đang kéo ghế ra, chuẩn bị ngồi xuống ăn sáng, thấy được tin nhắn thì nhíu mày, cầm lên áo khoác treo trên ghế liền đi ra ngoài, "Thím Trương, cháu không ăn ở nhà đâu."
Thím Trương nhìn một bàn bữa sáng nóng hôi hổi, rất là đau lòng a, đã chuẩn bị xong đâu vào đấy rồi mà....
Tô Hiểu Thần đang ở trước cửa buộc dây giày thì nhận được tin nhắn của anh, tin nhắn ngắn gọn: "Ra đây, anh dẫn em đi ra ngoài ăn."
Tô Hiểu Thần vô cùng vui mừng phấn khởi mà đi ra cửa.
Tần Chiêu Dương đã lái xe đến chờ cô ở trước cửa, thấy cô đi ra liền nghiêng người qua mở cửa xe, "Dậy sớm thật đấy."
Tô Hiểu Thần đắc ý nhếch lên cái đuôi, "Bởi vì hôm qua đặt báo thức đã không muốn ở trên giường ỷ lại, cho nên hôm nay chuông báo thức vừa reo liền dựa vào ý chí to lớn bò dậy đấy!"
Tần Chiêu Dương nhếch môi bật cười, rất không khách khí khen ngợi: "Đồ ngốc."
Trước cửa Đế Tước thế gia có một quán bán đồ ăn sáng, lúc trước khi còn đi học, nếu không ăn sáng ở nhà, bình thường đều tới chỗ này ăn.
Tô Hiểu Thần rất thích bánh quẩy chấm sữa đậu nành ở đây, bánh quẩy thơm phức lại xốp giòn, một ngụm cắn xuống còn có chút cứng, sau khi chấm thêm sữa đậu nành lại mềm nhũn, ngọt ngào, cắn một ngụm, sữa đậu nành bên trong đều trào ra, đầy miệng đều là hương thơm ngọt ngậy.
Tần Chiêu Dương biết rõ thói quen của cô, sau khi gọi cho cô một phần, lại nhìn thực đơn hỏi thêm: "Còn muốn ăn gì nữa không?"
Tô Hiểu Thần chăm chú nhìn, gật một cái về phía tiểu hoành thánh bên kia, "Chén nhỏ! Không hành! Thêm dấm, thêm cay!"
Tần Chiêu Dương nhíu mày nhìn cô một cái, cũng không có ngăn cản, chỉ kêu người bán hàng lấy thêm một ly nước ấm.
Quán ăn sáng này cũng là một quán ăn lâu đời, trong quán sáng sủa lại rộng rãi, may là hôm nay bọn họ tới sớm, tới trễ một chút nữa có khi còn không có chỗ mà ngồi.
Anh cởi áo khoác treo ở trên ghế, cả người đều đắm chìm trong ánh nắng sớm mai.
Cô ngồi đối diện với anh, ngón tay không an phận xoay xoay chiếc đũa. Thỉnh thoảng liếc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có thể trông thấy người qua lại đang vội vã đi làm hoặc đi học.
Bánh quẩy sữa đậu nành của cô đã được đem lên, cô dùng đũa chia thành hai phần, lăn một chút qua sữa đậu nành rồi gắp bỏ vào trong chén anh, "Đợi lát nữa đến lượt em ăn cháo của anh."
Anh cũng không nói gì, cầm đũa lên ăn một miếng, nửa phần bánh quẩy đã ăn xong, rút khăn giấy lau tay, "Anh đã không ăn sáng như thế này thật lâu rồi."
Lúc Tô Hiểu Thần nuốt xuống miếng bánh quẩy cuối cùng, hoành thánh cũng đã được đem lên, hiện lên trong nước canh màu sắc đẹp mắt là những miếng hoành thánh nhỏ bé trắng trắng mềm mại, trông giống như từng đám mây trắng lửng lơ vậy.
Nghe được anh nói những lời này, động tác hơi dừng lại một chút, dùng muỗng múc bỏ vào trong chén cho anh, "Vậy anh vì sao lại không trở lại, ngay cả lúc nghỉ cũng không quay về."
Thanh âm cô nói chuyện nhẹ nhàng, con mắt cũng hơi hơi rũ xuống, yên lặng cắn từng miếng hoành thánh.
Cô bất kể là ăn mì hay ăn bất cứ cái gì, đều thích thêm dấm thêm ớt, thói quen giống y như Noãn Dương. Khẩu vị của anh lại thiên về thanh đạm hơn một chút, hoành thánh cô gắp tới đều phải trộn qua một lần trà xanh.
Nhưng hôm nay lại chưa từng được nhúng qua, liền lấy một cái trong bát cắn xuống, chua chua, mang theo một chút cay cay, anh xuyên qua sương mù nhìn sang, cô vẫn như cũ rất im lặng ăn, không có một chút dao động.
Tần Chiêu Dương nghĩ, cô bé của anh cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
Ăn sáng xong, anh đưa cô đi làm, mặc dù công ty hai người cũng không phải là rất gần, nhưng dù sao cũng thuận đường.
Anh một đường đưa cô đến trước cửa công ty, lúc này mới hỏi cô: "Vẫn còn ở trong phòng ngủ sao? Có bất tiện hay không?"
Tô Hiểu Thần sửng sốt một chút, ngay sau đó lại nhíu nhíu mày, "Chắc có một chút.... Mỗi ngày ít nhất phải dậy sớm hơn một tiếng."
Anh tựa hồ là ngẫm nghĩ một lúc, "Dọn đến chỗ anh đi?"
Tô Hiểu Thần trầm mặc chốc lát, dùng từ rất chính nghĩa mà cự tuyệt, "Em tạm thời còn chưa có ý nghĩ sống chung phi pháp nghe không, anh cũng dẹp ngay ý nghĩ này đi. Ba em mà biết được, chắc đánh gãy chân em quá."
Tần Chiêu Dương vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhìn bộ dạng cô nghiêm túc như vậy, lại không tự chủ được cao hứng trêu chọc ý kiến của cô, "Vậy để anh nói với chú một tiếng nha? Nếu như mà chú phát hiện ra chúng ta ở chung, đánh anh là được, không cần đánh em."
Tô Hiểu Thần rốt cuộc cũng bật cười lớn: "Em vẫn là ở trong phòng ngủ thôi, còn chưa tốt nghiệp nữa, dọn ra ngoài ở không tốt."
"Ừm." Anh thuận tay xoa xoa tóc cô, thấy cô đẩy cửa ra muốn đi liền nắm chặt lấy cổ tay cô, rất nghiêm túc nói: "Ông chủ của công ty này anh rất quen, nếu có ai bắt nạt em thì cứ nói cho anh biết."
Tô Hiểu Thần mới vừa rồi còn nghĩ, mẹ nó, rốt cuộc cũng hưởng thụ được cái gọi là "Phúc lợi tiêu xứng của bạn gái Tần Chiêu Dương", miệng còn chưa nói ra đâu.
Tần Chiêu Dương lại bồi thêm một câu: "Ngay cả em cũng dám động, lá gan chắc chắn không nhỏ, có thể thăng quan tiến chức."
Tô Hiểu Thần: "...." Cô đã biết rõ!
Tần Chiêu Dương tối nay lại có tiệc, buổi chiều tan tầm không có cách nào tới đón cô, vốn định để tài xế đến đón cô, nhưng lúc gần đến thời gian trà chiều lại nhận được điện thoại của Noãn Dương, hẹn cô đi ăn tối.
Tô Hiểu Thần nghĩ nghĩ, dù sao thì cũng không có việc gì, liền đáp ứng.
Từ khi Tần Chiêu Dương nói Noãn Dương giờ đã trở thành ngôi sao đầu bảng, cô liền chú ý hơn một số tin tức bát quái giải trí, thế mới biết được tên tuổi Tần Noãn Dương bây giờ giống như tân tấn hoa đán, chạm vào có thể bỏng tay.
Buổi chiều tan làm, Noãn Dương tới đón cô. Tô Hiểu Thần vừa mở cửa nhìn thấy người ngồi ở băng ghế sau, thiếu chút nữa nhận không ra.
Thật đúng là đã rất lâu rồi không gặp, cảm giác thấy được người thật so với ảnh chụp hoàn toàn khác nhau, hơn nữa trong bốn năm này bọn họ còn rất ít liên lạc với nhau.
Tần Noãn Dương tháo kính mát xuống nhìn cô một cái, có chút không được tự nhiên sờ sờ mặt mình, "Làm sao vậy?"
Người đại diện của cô cười híp mắt nhìn cô, "Thế nào, có phải người thật nhìn đẹp hơn một chút phải không?"
Tô Hiểu Thần ở trước mặt người ngoài, khí độ những kiểu trêu đùa giả tạo này đều có đủ, lập tức rất hào phóng cười cười, ngồi vào trong xe đóng cửa lại, "Xin chào, tôi là Tô Hiểu Thần."
"Xin chào, tôi là Mễ Nhã." Cô xoay người lại cùng Tô Hiểu Thần bắt tay, "Tôi là người đại diện của Noãn Dương."
"Chị mới từ thành phố B về đây." Noãn Dương cười cười, hơi mở cửa sổ ra cho thoáng khí, "Gần đây vẫn luôn không có thời gian, thực ra thì chị đã muốn sớm được gặp lại em rồi cơ."
Buổi chiều Tô Hiểu Thần còn đang nhìn chằm chằm vào ảnh bìa tạp chí cùng những tấm ảnh khác của Noãn Dương, bây giờ thấy được người thật lại có chút cảm giác không chân thực.
Tần Noãn Dương so với trước kia thì càng ngày càng đẹp hơn, ngũ quan đều nảy nở, vừa tinh tế, khéo léo, lại vừa thông minh. Thời điểm khóe mắt đuôi mày hơi cong lên, càng làm cho người ta nhịn không được yêu thích từ tận đáy long.
Không biết có phải người Tần gia đều như vậy hay không, tự có một loại ưu nhã, quý phái, hồn nhiên sẵn có. Cho dù chỉ là ngồi một chỗ mà không làm bất cứ điều gì, cũng đã có thể hấp dẫn toàn bộ tâm hồn người ta.
Tần Noãn Dương và Tần Chiêu Dương đều là những người như vậy, vừa đứng ở nơi nào, nơi đó liền trở thành tiêu điểm.
Cô tận đáy lòng thầm tán tụng, trên mặt lại không lộ ra nửa phần, chỉ là lúc nhìn Tần Noãn Dương đáy mắt đầy ý cười lại rất rõ ràng.
Người đẹp mắt như vậy, không tiến vào giới giải trí tạo phúc cho người xem thì thật là lãng phí!
Thân phận Tần Noãn Dương bây giờ đặc thù, không thể đi đến những nơi công khai, cuối cùng vẫn là chọn đi hội quán TC.
Trong phòng chỉ có hai người các cô, ngay cả Mễ Nhã cũng không vào.
Noãn Dương gọi một bàn đồ ăn, hỏi cô có ăn đủ hay không, nhìn cô một bộ dáng hai mắt phát sáng, hai người liếc nhìn nhau, tất cả đều bật cười.
"Chị nghĩ như thế nào lại tiến vào giới giải trí, vô cùng mệt mỏi." Cô nhai thịt, uống một ngụm to nước trái cây, hỏi Noãn Dương.
Tần Noãn Dương gắp lên miếng thịt chấm thêm một chút tương, lúc này mới chậm rãi bỏ vào trong miệng, "Nhất thời mà nói với em thì cũng không rõ lắm đâu, dù sao thì chị cũng đã không cẩn thận vào rồi, em có muốn vào cùng với chị không?"
Tô Hiểu Thần nhanh chóng lắc đầu, đừng nói Tần Chiêu Dương sau khi biết sẽ đánh cô, đoán chừng Tô ba mà biết chắc chắn cũng không thể nào bỏ qua được.....
Mặc dù cô cũng cảm thấy mình trời sinh đoan trang, không làm chuyến này quả thực cũng có chút đáng tiếc, nhưng mà bây giờ những bình luận đối với giới giải trí xác thực không thể nào tốt được, cô, một cô gái trong sạch như thế đến đó chắc chắn cũng sẽ bị chọc cho đục ngầu.
Nghĩ tới đây, cô nhíu mày, "Noãn Dương...."
Cô muốn nói lại thôi, Tần Noãn Dương hơi nghĩ một chút cũng biết, gắp lên tôm bóc vỏ ăn một miếng lớn rồi mới lên tiếng: "Không sao đâu, em muốn nói cái gì cứ nói cái đó, giới giải trí này người khác chơi không nổi, chị chẳng lẽ cũng chơi không nổi sao?"
Tô Hiểu Thần suy nghĩ vòng vòng, phát hiện xác thực là như vậy.
Trong nhà có một người bước vào vương quốc giải trí, muốn đứng vững thì phải có một hậu trường mạnh mẽ, một người tùy tiện ở trong giới giải trí này cũng đều phải có rất nhiều người ủng hộ, lãng phí tài nguyên thì thật không tốt.
Tần Noãn Dương đối với đề tài này cũng không muốn tiếp tục thêm nữa, "Em đừng có ghen tỵ anh chị hao tốn nhiều tâm tư ở trên người chị nhé, chị cho em biết, anh ấy đối với em là hết lòng hết dạ, những kế hoạch nâng đỡ chị đều là do cấp dưới viết, anh ấy chỉ ký một cái tên thôi, còn bất kỳ cái gì khác cũng đều không làm!"
Tô Hiểu Thần "Phốc" một tiếng bật cười, "Chị bớt giùm em chút đi."
Tần Noãn Dương cũng nở nụ cười, Tô Hiểu Thần nhìn một chút liền trúng chiêu, đẹp đến tất cả giới tính cũng đều không buông tha, quả thực là làm cho người người căm phẫn mà!
Tần Noãn Dương lại như nhớ tới cái gì đó, hỏi cô: "Làm sao mà nhanh như vậy đã bị anh chị bắt lại hả, chị còn nghĩ em sẽ phải kiên trì một chút chứ."
Tô Hiểu Thần lập tức yên.... Cô từ trước tới giờ đều không phải là đối thủ của Tần Chiêu Dương a.
Tần Noãn Dương lại nở nụ cười, lần này càng cười càng lớn hơn, "Nhưng mà nói thật, em nếu như ngay cả anh chị cũng chướng mắt, đời này chắc cũng không ai thèm lấy. Anh ấy đối tốt với em đến nỗi khiến chị đây cũng phải ghen tỵ đấy, em có biết không hả, Tô Hiểu Thần."
Tô Hiểu Thần thành thật lắc lắc đầu, "Em không biết, anh ấy từ trước đến giờ vẫn chẳng bao giờ chịu nói."
Tay Tần Noãn Dương đang đưa ra gắp thức ăn dừng lại một chút, một đôi mắt nghiêm túc nhìn cô, "Chị biết em vẫn còn trách cứ anh ấy lúc đó nói đi là đi, khi đó hai người đang tốt như vậy phải không?"
Thanh âm của cô trong trẻo, còn mang theo ấm áp, "Nhưng có lẽ em cũng biết rõ anh ấy đang phải gánh vác cái gì cho nên mới làm cái gì cũng giống như chưa từng phát sinh đúng không?"
Tô Hiểu Thần nhịn không được đều gật đầu....
Tần Noãn Dương lúc này mới tổng kết một câu: "Anh ấy bốn năm này cũng không tốt hơn được chút nào, cả đêm mất ngủ, đều phải dựa vào uống thuốc ngủ mà duy trì. Áp lực trong lòng lớn, lại thêm nhớ em, có đôi khi chị nhìn thấy đều rất đau lòng. Anh ấy thời gian qua luôn như vậy, bất kể là tốt hay xấu anh ấy cũng đều không muốn nói, cuối cùng vẫn là một mình gánh vác, người không hiểu anh ấy chắc chắn sẽ hiểu lầm, nhưng Hiểu Thần, em không thể hiểu lầm anh ấy.... Em mà hiểu lầm anh ấy, anh ấy thực sự sẽ cảm thấy rất khổ sở."
Anh ấy rời đi, cũng không phải là vạn bất đắc dĩ, nhưng chính là vẫn lựa chọn rời đi. Nhưng mỗi người đều có con đường phải tự mình bước đi, anh trở về, là tốt rồi.
TôHiểu Thần bốn năm này thực ra vẫn luôn nghĩ như vậy.