Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bị mất liên lạc với Ôn Mục Tây rất lâu và khi liên lạc lại đã là thứ 6 của tuần sau, nghe nói cùng trưởng bối trong nhà cãi lộn một trận rồi bỏ nhà đi du lịch.
Tô Hiểu Thần đối với loại tính cách phản nghịch đến cực điểm kia của Ôn Mục Tây hiểu rõ như lòng bàn tay, cho nên cũng không hề bất ngờ.
Buổi tối Tần Chiêu Dương có bữa ăn, vừa lúc cùng cô gặp mặt Ôn Mục Tây một chút, Ôn Mục Tây nhiệt huyết dâng trào muốn đi ăn KFC, Tô Hiểu Thần nghĩ bản thân mình bị Thái Tử gia hạn chế đã lâu chưa ăn đồ ăn nhanh của ông già Kenturky, lập tức vỗ bả vai Ôn Mục Tây dáng vẻ khen ngợi."Về sau nên tích cực bỏ nhà đi nhiều lần nhé, trở về sẽ biết cái gì gọi là hi sinh cái tôi nhỏ bé để thành toàn tập thể!"
Ôn Mục Tây đang bưng đồ ăn nhất thời mặt xanh như tàu lá chuối, "Học tỷ chị hãm hại em!"
Tô Hiểu Thần nhét cái chân gà ngăn chặn cái miệng của cậu, "Là chính cậu muốn ăn đồ ăn nhanh Kenturky, tôi cố gắng để cùng đến với cậu tại sao lại thành tôi hãm hại cậu."
Ôn Mục Tây cắn thịt chân gà không xóa bỏ nghi ngờ, "Học tỷ chị không phúc hậu đến thế đâu."
Tô Hiểu Thần thiếu chút nữa muốn đập bàn, "Cái chân bà nội cậu đó, thằng nhóc cậu cũng không bao giờ đối tốt với chị, ra ngoài chơi cũng không biết mang chút lễ vật hiếu kính chị."
Ôn Mục Tây cười đến hoạt bát đáng yêu, "Đại khái em có dự kiến trước, biết chị muốn hãm hại em."
Tô Hiểu Thần rất không thèm giữ mặt mũi cười lạnh vài tiếng, "Biết rõ chị muốn hãm hại cậu còn bị chị hãm hại thành công, cậu cũng thật đủ ngu."
Ôn Mục Tây: "..."
Thì ra nếu nói đến vấn đề ai ngu ngốc như vậy thì buổi nói chuyện sẽ thoải mái hơn nhiều, Tô Hiểu Thần nhét vào miệng một cọng khoai tây nghĩ như vậy.
KFC luôn luôn kín hết chỗ, sau khi ăn đầy bụng, Tô Hiểu Thần lại đi mua một cái bánh ngọt vừa đi vừa ăn, đi một đoạn ngắn, đã nhìn thấy xe Tần Chiêu Dương đi qua đám đông xe cộ nhích lại gần.
Tô Hiểu Thần cùng Ôn Mục Tây nói chuyện cả đêm, đã sớm ngại cậu ta nói nhiều lời vô ích, xe lái đến lập tức nhảy phắt lên xe.
Tần Chiêu Dương hạ cửa kính xe xuống mắt nhìn Ôn Mục Tây cách đó không xa, vẫy vẫy tay.
Ôn Mục Tây cho rằng Tần Chiêu Dương bùng phát lòng tốt muốn đưa cậu ta về trường học, nào ngờ Tần Chiêu Dương chỉ là thông báo với cậu, "Anh nghĩ một mình cậu trở về không an toàn, liền thông báo cho bác trai và bác gái tới đón, cậu quay đầu có thể nhìn thấy."
Ôn Mục Tây sắc mặt thoáng chút liền trắng, "Anh, anh làm như vậy là không nhân đạo."
Tần Chiêu Dương cười đến đặc biệt ôn hòa, "Hẹn hò với bạn gái anh trước tiên phải được anh phê chuẩn, bây giờ nhớ kỹ chưa?"
Ôn Mục Tây: "... Mẹ khiếp, chỉ vì việc này mà anh mật báo!"
Thái Tử gia cười đến càng ôn hòa, "Tô Hiểu Thần chịu không nổi hấp dẫn, anh phải quản thật nghiêm."
Một bên Tô Hiểu Thần tỏ vẻ rất vô tội, "Mục Tây cậu bảo trọng."
Ôn Mục Tây còn chưa đáp lại được, đã bị tài xế đằng sau chạy tới trực tiếp nửa mời nửa lôi đi...
Tần Chiêu Dương lúc này mới kéo cửa kính xe lên, thản nhiên giải thích một câu, "Cậu ấy rất lì lợm, người trong nhà tìm cậu ta đều tìm đến điên rồi gọi điện thoại cho cậu ta cũng không về ngược lại lại hẹn em đi ra ăn cơm."
Tô Hiểu Thần phân tích một chút, cảm thấy ý nghĩa đằng sau câu kia mới là trọng điểm. = =
Cách một ngày sau hẹn Tư Tư cùng nhau ăn cơm, Tần Chiêu Dương lúc xế chiều còn họp ở công ty, Tô Hiểu Thần trước tiên đi nhà hàng TC tìm vị trí bàn ăn đã đặt. Tư Tư, Tẩm Thất Trường cùng với lão nhị tới trước.
Các cô vừa đi vào bàn ăn, sau lưng Tần Noãn Dương cũng đã tiến vào, nhìn thấy là Tô Hiểu Thần liền tùy ý ngồi xuống ở bên cạnh cô, "Anh của chị không tới à?"
"Đang họp." Tô Hiểu Thần rót cho cô chén trà, vừa nâng mắt mới phát hiện đối diện ba người đã muốn hóa đá, lúc này mới nhớ tới cô còn chưa giới thiệu về Tần Noãn Dương với các bạn.
A, không đúng; là đã từng nói qua Thái Tử gia có một người em gái, nhưng vẫn chưa nói em gái đó là ai...
Cùng nhau giới thiệu một chút, Tần Noãn Dương trừng mắt nhìn vươn tay ra bắt tay cả đám người đang ngồi chỗ đó, không chỉ bắt tay cứng nhắc cũng phá lệ nhu hòa nói một câu, "Xin chào, tôi là Noãn Dương."
Tô Hiểu Thần nhìn ba người sửng sốt ngốc nghếch, cảm giác tự hào tự nhiên mà sinh ra, lực miễn dịch của cô quả nhiên cường đại, Aha ha ha ha ha ha ha ha.
Tần Noãn Dương tới nơi này còn có việc, ngồi một lát một lát rồi rời đi.
Tư Tư trơ mắt nhìn người rời đi, nhất thời có chút điên cuồng kéo Tô Hiểu Thần, "Mẹ kiếp, đây là em gái Thái Tử gia, bà cô này thật là thô tục!!! Tần Noãn Dương lại là em gái Thái Tử gia!!!!"
Tô Hiểu Thần bình tĩnh trả lời: "Miệng cậu cũng sắp thô tục."
Tư Tư trừng mắt: "..."
Tẩm Thất Trường tốt xấu là nhìn quen tình cảnh này, thần hồn trở về chậm một chút, "Quả nhiên là anh em khí chất đều cường đại, gen quá trội."
Lão nhị tiếp tục như đi vào cõi thần tiên hư không...
Gần đây Tần Noãn Dương là nữ thần mà Tư Tư hâm hộ nhất trong số những người ở đẳng cấp cao, trước kia Tần Noãn Dương làm gì cô cũng điên cuồng cập nhật cả đêm post bài đầu tiên thậm chí có chút nhập ma, hôm nay lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
"Thì ra phía sau nữ thần là tài sản khủng của gia đình, khó trách hình tượng cường ngạnh tớ còn vẫn cho là do đại gia bao dưỡng mà có."
Tiếng nói vừa dứt, Tần Chiêu Dương liền đẩy cửa vào tới.
Tay trái anh cầm áo khoác tây trang, vừa đi vừa kéo lỏng cổ áo trên và hai cúc áo, bước chân bước lại ổn vừa nhanh, khi đi đến bên cạnh Tô Hiểu Thần ngồi xuống rất tự nhiên ở kề bên cô.
"Xin lỗi, anh đã tới chậm."
Tẩm Thất Trường làm người thống lĩnh đại cục lập tức tỏ rõ lập trường, "Chúng tôi cũng vừa đến, anh đến trước năm phút so với thời gian đã hẹn."
Tần Chiêu Dương cong khóe môi cười cười, rất có thành ý, "Để cho mọi người chờ tôi là do tôi không phải, đợi lát nữa tự phạt ba ly."
Trừ bỏ Tô Hiểu Thần, còn lại ba vị đều là nhất trí hoan hô.
Tô Hiểu Thần tỏ vẻ thực ưu sầu, "Vậy lát nữa ai lái xe?"
Tần Chiêu Dương nghĩ nghĩ, "Tài xế. Nếu đã gặp người nhà mẹ đẻ em không uống rượu chẳng phải là không thành ý? Tài xế đã chờ ở dưới lầu, nếu uống say, nếu không trở về Kí túc xá có thể nói liền trực tiếp đến ở trong khách sạn."
Xem ra Thái Tử gia đã sắp xếp xong xuôi toàn bộ...
Thấy cô còn muốn nói điều gì, Tư Tư lập tức dùng một loại biểu tình vô cùng đau đớn ngắt lời cô, "Còn chưa xuất giá đã muốn quản Thái Tử gia."
Tô Hiểu Thần vốn là muốn nhắc nhở Tư Tư các cô đừng chuốc rượu Thái Tử gia... Theo quan sát trong khoảng thời gian này, tất cả mọi ý đồ chuốc rượu Thái Tử gia người bình thường đều là đi vào thẳng người rồi bò ra ngoài không có ngoại lệ.
Nhưng nếu Tư Tư nói như vậy, cô dứt khoát câm miệng.
Có thể tưởng tượng, chiến tích quả nhiên rất thảm thiết, Tần Chiêu Dương còn cười đến như làn gió xuân, ba người đối diện đã muốn nằm bò ra bàn.
Tô Hiểu Thần là người tỉnh táo nhất trong số bọn họ, gắp đồ ăn ăn từng miếng từng miếng, thỉnh thoảng xem trạng thái Tư Tư và hai người kia một chút, khi nhàm chán liền đếm bình rượu chơi.
Tư Tư có tửu lượng tốt nhất trong cả phòng, giờ phút này thần trí còn rất thanh tỉnh, "Rượu ngon như vậy đều bị trâu uống, rất đáng tiếc..."
Tần Chiêu Dương gắp vào bát Tô Hiểu Thần mấy miếng thịt cá trắng nõn, "Thích thì nói người ta gói mấy bình cầm về."
"Tôi không cần." Tư Tư nói thầm một câu, "Anh chỉ cần đối với Hiểu Thần của chúng tôi tốt là được rồi."
Thanh âm của cô ấy lầu bà lầu bầu, nghe cũng không được rõ ràng, nhưng Tô Hiểu Thần cũng nghe thấy được, Tần Chiêu Dương gắp miếng thịt cá tới đây còn có xương, cô vốn là muốn dùng miệng bỏ ra, cuối cùng trực tiếp nuốt vào lại bị mắc lại trong cổ họng làm đau đau.
Tần Chiêu Dương nhíu nhíu mày, gọi phục vụ cầm dấm chua đến cho cô, cô chỉnh chỉnh uống hơn phân nửa bình, cái kia thứ mới mềm ra, trong miệng của cô đều là mùi dấm nồng đậm, chua cực kỳ.
Tần Chiêu Dương đại khái cũng có chút say rượu, một làn sóng nước trong đôi mắt lưu chuyển, ánh nước nhàn nhạt mỉm cười nhìn cô, "Tô Hiểu Thần em thật ngốc."
Tô Hiểu Thần: "... Em không so đo với người say."
"Ừ." Anh gật đầu thừa nhận, "Là anh say." Nói lời này thì ánh mắt vẫn đang nhìn cô.
Tô Hiểu Thần cho ba người kia uống canh giải rượu, chờ tỉnh rượu chút, lại gọi chút đồ ngọt đến.
Cô cảm thấy các cô ấy mỗi ngày đều nhiệt tình muốn làm thịt Tần Chiêu Dương một trận, lại uống cả rượu đêm, cuối cùng còn phun ra toàn bộ... Sau khi trở về khẳng định là hối hận không kịp.
Tần Chiêu Dương đối với bữa ăn luôn luôn không có kiên nhẫn, nhưng ấm áp như vậy lại là lần đầu, không khỏi cả mặt đều mang theo chút xuân ý, cầm tay của cô ở dưới bàn nhẹ giọng nói: "Anh hối hận, Tô Hiểu Thần."
Tô Hiểu Thần đêm nay không uống nhiều nhưng cũng thấy có chút men say, trong đầu lộn xộn, "Hả?"
"Nếu anh không xuất ngoại..." Anh dừng một chút, đáy mắt có ý tiếc nuối.
Nếu anh không xuất ngoại, hai người họ hẳn là đã sớm ở cùng một chỗ, bạn cùng phòng anh biết Tô Hiểu Thần la ó tên cô ầm ĩ, anh cũng sẽ mang cô đi gặp bạn cùng phòng anh. Cũng cùng cô như cũ, cùng cô không nhanh không chậm, bình yên bước qua thời gian học đường này.
Chẳng sợ anh ở lại trong nước, phải cần nhiều thời gian hơn để đi đến vị trí hôm nay này, cũng tốt hơn bỏ qua bốn năm cùng cô.
Tô Hiểu Thần lòng bàn tay nóng nóng, bị anh nắm bàn tay càng nóng, có chút không được thoải mái, lại không muốn buông ra.
Trái tim Tần Chiêu Dương rất khó tới gần, giờ phút này cô mới thật cảm thấy mình đã ở trong tim của anh, chạm đến bộ phận cực nóng kia của anh.
Cô được anh nâng niu trên tay, trân quý ở trong lòng, cái này với cô, là một điều vô cùng tuyệt vời.
Bữa cơm này ăn đến cuối cùng, thức ăn trên bàn đã trở thành hư không, ba người trong phòng hết sức thỏa mãn, ôm bụng rất không tử tể mở miệng, "Tần thiếu, về sau đều là người mình, tôi cho anh biết anh phải cẩn thận Tô Hiểu Thần, sẽ bị lây bệnh chỉ số thông minh thấp."
Tô Hiểu Thần: "..." Đêm nay không cùng người say so đo.
Tần Chiêu Dương quay đầu nhìn cô một cái, như cười như không, "Tôi sẽ không cho cô ấy cơ hội truyền nhiễm bệnh cho tôi... Có môi giới truyền bá phỏng chừng cũng không cách nào thay đổi."
Tô Hiểu Thần: "..." Thật là không biết xấu hổ! Hừ!
Tư Tư trầm mặc một hồi mới nói: "Tần thiếu, Hiểu Thần rất đơn thuần, từ bé đến bây giờ cô ấy cũng chỉ thích một mình anh. Cứ như vậy ương ngạnh thích anh, anh ngàn vạn không thể cô phụ cô ấy. Nếu anh và cô ấy không thể đi đến cuối cùng, tôi thật sự sẽ thất vọng với tình yêu."
Mọi người đều sắp phải bước ra xã hội tàn khốc kiểm nghiệm cùng rèn luyện, Tô Hiểu Thần may mắn cỡ nào, từ nhỏ đã có người cùng đường làm bạn lớn lên, mỗi hành trình trong cuộc đời đều có người nắm tay cô đi qua.
Thanh mai trúc mã, tình cảm tốt nhất thế gian này, tình cảm tốt đẹp như vậy đáng giá để quý trọng nâng niu.
Tô Hiểu Thần cong khóe môi cười, trong lòng lại cảm động không hết. Đáy mắt cũng hơi hơi ẩm ướt, Tần Chiêu Dương cầm tay cô siết chặt.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, anh đang nhìn cô, khóe môi hơi hơi giơ lên, thong thả lại kiên định nói: "Chỉ cần Tô Hiểu Thần không gặp Dị Tư Thiên, tôi tuyệt đối có thể giữ vững trận địa."
TôHiểu Thần nhất thời... Không biết nên bày vẻ mặt như thế nào...