Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hạnh Hạnh – Beta: Choco
Đường Hạnh chạy lên tầng, không để ý tới Trình Liễm Nhất đang đuổi theo đằng sau.
Cô về tới nhà nhà, cắm chìa khóa mở cửa rồi bước vào.
Khi Trình Liễm Nhất chạy tới, đúng lúc Đường Hạnh đóng cửa đập vào mũi cậu.
Trình Liễm Nhất sờ mũi, bất lực mỉm cười, xoay người đi về nhà.
Mẹ Trình thấy cậu về, tò mò hỏi: “Thế nào? Hôm nay ra ngoài chơi với Tiểu Hạnh có vui không?”
“Sao mẹ biết con đi với Hạnh Hạnh?” Trình Liễm Nhất cau mày, lúc sáng cậu không nói với ai cả mà.
Mẹ Trình ngẩng đầu, tỏ vẻ nhìn thấu hồng trần, “Hôm nay là Thất tịch, nếu không phải có hẹn thì con ra ngoài làm gì. Từ nhỏ tới lớn bên cạnh con có mỗi Tiểu Hạnh, mẹ nhìn qua là biết.”
Trình Liễm Nhất nhớ lại lời Đường Hạnh nói, cảm thấy không vui vẻ gì.
Mẹ Trình thấy vậy, nói: “Con sao thế?”
“Mẹ, có phải hồi còn bé mọi người ghét con lắm không?” Trình Liễm Nhất đột nhiên hỏi.
“Đâu chỉ có người khác ghét con, quả thật con chính là một tiểu ma vương.” Mẹ Trình cao giọng, “May quá, qua nhiều năm như vậy cuối cùng con cũng nhận ra vấn đề này rồi.”
Trình Liễm Nhất: “…”
Lúc nhỏ cậu tệ vậy sao…
Mặt mày Trình Liễm Nhất ủ rũ, tràn ngập trong đau thương: “Bây giờ thì thế nào? Có phải con đã tốt hơn rất nhiều rồi không?”
“Ừ, khá hơn nhiều. Lúc nhỏ con ỷ vào bản thân giỏi giang, tự cao tự đại, coi người khác không bằng mình, sau này mới có tình người hơn nhiều.” Mẹ Trình cười nói.
Bà phát hiện ra Trình Liễm Nhất thay đổi từ khi Đường Hạnh ngã xe. Một người vốn không coi ai ra gì như cậu lại dần dần quan tâm đến mọi người hơn, cũng sẽ suy nghĩ cho người khác, thấy con mình như thế bà rất vui.
Trình Liễm Nhất dở khóc dở cười, “Hóa ra ấn tượng về con trong mắt mọi người lại tệ như vậy à?”
“Con phải cảm ơn Tiểu Hạnh, con làm con bé ngã ra nông nỗi vậy mà nó còn không trách con.” Mẹ Trình nhớ lại dáng vẻ cả người đầy máu của Đường Hạnh hôm đó.
Sắc mặt Trình Liễm Nhất trầm xuống, hối hận nói: “Con sẽ đền bù cho cậu ấy.”
“Tiểu Hạnh đỗ đại học, mẹ muốn tặng quà cho con bé, giờ cũng đã biết nên tặng gì rồi.” Mẹ Trình nhìn cậu.
“Mẹ sẽ không…” Trình Liễm Nhất nhìn ra suy nghĩ của bà.
Mẹ Trình bật cười, “Con đừng giả vờ, sao mẹ lại không hiểu con chứ, con là con trai của mẹ đấy.”
Trình Liễm Nhất cười khổ, còn tưởng mình che giấu rất kỹ, “Vậy mẹ đừng nói cho ai nhé, bây giờ bọn con vẫn chưa yêu nhau đâu.”
“Con non lắm, còn không theo đuổi được con gái nhà người ta.” Mẹ Trình đả kích cậu.
Mặt Trình Liễm Nhất đen thui, cắn răng nói: “Con sẽ cố gắng.”
Bà không đặt nhiều hy vọng, “Sắp lên đại học rồi, Tiểu Hạnh sẽ gặp được nhiều người khác, đến lúc đó con bé sẽ không thích con đâu.”
“Mẹ không tin con ư?” Trình Liễm Nhất nhìn bà.
Mẹ Trình ho khan một tiếng, “Không có, mẹ chỉ muốn đi dạo phố với Đường Hạnh thôi.”
“Con và ba đều không thích mấy thứ mẹ mua, nên mẹ mới kéo Hạnh Hạnh về phe mình, vì có mỗi cậu ấy hợp gu thẩm mỹ của mẹ đúng không?”
Mẹ Trình lườm cậu, “Mắt nhìn của con với ba con quá kém, chỉ có Tiểu Hạnh hiểu mẹ.”
“Hứ, mẹ chỉ muốn cậu ấy khen mình thôi.” Trình Liễm Nhất cười nói.
Mẹ Trình phản bác, “Còn lâu nhé, Tiểu Hạnh còn thân với mẹ hơn nhiều.”
“Cảm tạ trời đất, cuối cùng con cũng thoát khỏi gu thẩm mỹ quái lạ của mẹ rồi.” Trình Liễm Nhất thản nhiên đáp.
Mẹ Trình nói: “Con còn chưa thoát được đâu, nói vớ vẩn.”
Cậu khẽ hừ một tiếng rồi đi về phòng.
***
Sang ngày hôm sau, rốt cuộc Đại học Giang Thành cũng gửi tới thông báo trúng tuyển. Nhất Trung gọi Trình Liễm Nhất và Đường Hạnh cùng đến lấy.
Đường Hạnh rất kích động, lúc nhận thư cô sờ tới sờ lui, ánh mắt chăm chú không rời.
“Cậu vui đến thế sao?” Trình Liễm Nhất cười hỏi cô.
Đường Hạnh lườm cậu, “Cậu thì biết gì chứ, ba tớ còn định mang về đóng khung treo lên đó. Trong nhà chỉ mỗi tớ có trình độ cao nhất, đương nhiên là vui vẻ rồi.”
“Không có tiền đồ.” Trình Liễm Nhất cười.
Cô tức giận nói: “Đưa thư của cậu đây, tớ xem có khác so với cái của tớ không.”
“Không có, khác mỗi khoa thôi.” Trình Liễm Nhất đưa cho cô xem.
Quả nhiên, thư trúng tuyển của Trình Liễm Nhất ghi khoa Y học lâm sàng, còn của cô là khoa Báo chí.
Về nhà, ba mẹ Đường ngắm nghía bức thư, chụp ngang chụp dọc, Đường Hạnh ngồi trên ghế vắt chân ăn kem, “Mẹ, còn một tháng nữa là nhập học rồi. Trường có đưa tài khoản ngân hàng cho con, hôm nào mẹ với con đi đổi mật khẩu nhé, cũng phải nộp tiền học nữa.”
Cô chưa từng đến ngân hàng lần nào, cũng không biết phải thao tác ra sao, đây là chiếc thẻ đầu tiên của cô. Nghĩ đến chuyện sau này nhận được tiền sinh hoạt, Đường Hạnh vui vẻ không thôi.
“Mẹ biết rồi, mai đi đổi với con, còn phải mua vali nữa, mấy đồ dùng hằng ngày đến trường mua sau cũng được.”
Ba Đường nhìn thư trúng tuyển, vẻ mặt tươi cười, “Mai ba sẽ đem khoe với đồng nghiệp, con gái của ba giỏi quá.”
“Mẹ ơi, mẹ cho con bao nhiêu tiền thế?” Đường Hạnh cười hì hì ngồi cạnh mẹ Đường.
“Yên tâm, mẹ không bạc đãi con đâu.” Con gái sống bên ngoài, phải tiêu nhiều tiền, trong lòng bà đã tính qua.
Đường Hạnh nghe thế, ánh mắt sáng bừng lên, sung sướng đi về phòng.
***
Chạng vạng tối, Trình Liễm Nhất nhắn tin cho Đường Hạnh, bảo cô tới nhà mình.
Đường Hạnh đi theo Trình Liễm Nhất vào phòng, thấy cậu đưa một bức thư cho cô.
“Đây là cái gì?” Đường Hạnh khó hiểu.
Trình Liễm Nhất nói: “Thư tình”
“Là thư người khác tặng tớ hả?” cô có chút kích động hỏi.
Trình Liễm Nhất bực bội trả lời: “Là tớ tặng cho cậu, sao cậu cứ mong thư tình của bọn họ mãi thế.”
Đường Hạnh ồ một tiếng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Cậu tức giận đến đau lòng, “Tớ tặng thư tình cho cậu làm cậu không vui à?”
“Cũng không phải.” Đường Hạnh chớp mắt, “Chỉ là tớ thấy rất thần kì.”
Từ nhỏ đến lớn Trình Liễm Nhất chỉ nhận thư tình của người khác chứ chưa từng viết gửi ai bao giờ, đây là lần đầu tiên.
“Vậy cậu đọc đi.”
“Bây giờ á?” Đường Hạnh sửng sốt, “Không phải là nên về nhà mới xem sao?”
Trình Liễm Nhất kiên quyết, “Bây giờ đọc luôn cũng được.”
Đường Hạnh làm theo lời cậu, mở bức thư ra nhìn tờ giấy bên trong, thật ra cô cực kì mong đợi.
Cô vừa mở ra, sắc mặt đã lập tức thay đổi.
Cả một tờ giấy chỉ có 8 chữ, 2 hàng, chỉ cần nhìn thoáng qua đã đọc hết.
Tớ thích cậu.
Người viết, Trình Liễm Nhất.
Vừa ngắn gọn lại còn nhạt nhẽo nữa.
“Chỉ có vậy thôi à?” Đường Hạnh giơ lên cho cậu xem, cô từng đọc qua thư của người khác, người ta viết mấy nghìn chữ, chữ nào chữ nấy đều đong đầy tình cảm.
“Mọi người viết thư không phải để tỏ tình sao? Mấy chữ này là đủ rồi.” Trình Liễm Nhất bình tĩnh nói.
Đường Hạnh gấp tờ giấy lại, “Tớ hiểu rồi, về đây.”
“Được.” Trình Liễm Nhất gật đầu.
Cô kinh ngạc nhìn cậu, xoay người về nhà.
Đường Hạnh vốn nghĩ chuyện này đã chấm dứt ở đây, nhưng hôm sau cô lại bị Trình Liễm Nhất gọi tới. Cậu đưa một bức thư tình cho cô, trên giấy vẫn là 2 dòng 8 chữ đó.
Ngày thứ ba vẫn thế…
Ngày thứ tư…
Nửa tháng nay ngày nào Trình Liễm Nhất cũng đưa thư tình cho Đường Hạnh, cô trách cậu:
“Rốt cuộc cậu mua bao nhiêu bức thế?” Cô vừa mở thư vừa hỏi.
Trình Liễm Nhất cười, “Không nhiều lắm, tớ sẽ viết đến bao giờ cậu đồng ý mới thôi.”
Đường Hạnh cầm bức thư, dù sao đều là 2 dòng chữ nhạt nhẽo, cô chỉ làm theo trình tự mà thôi.
Nhưng lúc đọc lá thư này, hô hấp cô dần chậm lại.
Hạnh Hạnh, tương lai của tớ là cậu, tớ đã lên sẵn kế hoạch cho mọi thứ rồi, chỉ chờ cậu bước đến mà thôi.
Người viết, Trình Liễm Nhất.
Đường Hạnh run rẩy, cô không phải là người lòng dạ sắt đá, cũng chẳng phải kẻ vô tình vô nghĩa, sao có thể không rung động được.
“Cậu…” Đường Hạnh ngước mắt, muốn nói rồi lại thôi.
Trình Liễm Nhất ôm cô vào lòng, “Tớ đã đợi ngày này rất nhiều năm, cậu có biết không?”
“Tại sao?” Đường Hạnh nghẹn ngào.
Trình Liễm Nhất thở dài, “Không vì lý do gì hết, chỉ vì người đó là cậu mà thôi.”
Mấy năm nay Trình Liễm Nhất từng hỏi bản thân, tại sao lại là Đường Hạnh, sao cứ nhất định phải là cô, nhưng đây là câu hỏi không có đáp án.
Đường Hạnh là bài toán duy nhất mà Trình Liễm Nhất dùng cả đời cũng không thể giải được, nhưng cậu cam tâm tình nguyện.
“Sao trước kia cậu không nói với tớ?” Đường Hạnh rầu rĩ hỏi.
“Trước đây phải tập trung học tập, tớ không muốn cậu gặp rắc rối, hy vọng cậu luôn vô tư vui vẻ. Cậu rất ưu tú, hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ.” Trình Liễm Nhất trả lời.
Đường Hạnh lập tức hiểu ra, “Cho nên cậu mới giúp tớ học tập để thi đại học sao?”
“Đúng vậy, chúng ta học cùng trường, mai sau càng có nhiều thời gian bên cạnh nhau hơn.” Trình Liễm Nhất cười nhạt.
Đường Hạnh ngẩng đầu, bất mãn, “Hóa ra cậu đã tính toán hết rồi, quả nhiên bụng dạ khó lường mà.”
“Tất cả đều là vì cậu cả, cậu mới là người đầu sỏ gây tội đó.” Trình Liễm Nhất cúi đầu, trong mắt toàn là ý cười.