Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + Beta: Hạnh Hạnh
E hèm, quý vị và các bạn thân mến, theo chủ trương của tác giả đã nói vào đại học thì đôi bạn trẻ sẽ chính thức iu nhau, vậy nên thân là editor, từ chương này tôi sẽ đổi cách xưng hô nhá.
Từ thành phố Du tới Giang Thành phải đi mất 4 tiếng, vì sáng nay dậy sớm nên Đường Hạnh ngồi trên xe một lúc thì lăn ra ngủ.
Trong xe rất yên tĩnh, đến lúc tới nơi Trình Liễm Nhất mới gọi cô dậy.
Đường Hạnh vươn vai nhìn ra cửa sổ, “Tới rồi hả?”
Trình Liễm Nhất xuống xe, “Đến rồi, bọn mình vào thôi.”
Đường Hạnh tự kéo vali đi bên cạnh Trình Liễm Nhất.
Ở cổng trường có rất nhiều sinh viên tình nguyện, mỗi khoa đều có người hỗ trợ tân sinh viên nhập học.
Hôm nay có rất nhiều sinh viên tới báo danh.
Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất tới cổng trường, cô một đàn anh đi tới, “Hai em học khoa nào?”
“Em học khoa Báo chí.” Đường Hạnh trả lời.
“Y học lâm sàng.”
“Bên kia có sinh viên khoa Y năm hai, em đi theo cậu ấy là được.” Đàn anh chỉ một người khác đứng cách đó không xa.
Trình Liễm Nhất gật đầu, “Cảm ơn.”
“Em học khoa Báo chí đúng không? Anh dẫn em đi.” Chàng trai cười nhìn Đường Hạnh.
Mẹ Trình nghe thế, nói với ba Trình, “Tôi mang Tiểu Hạnh đi báo danh, còn ông đi theo Tiểu Liễm nhé.”
Trình Liễm Nhất nhìn Đường Hạnh, “Anh đi đây, chờ sắp xếp xong xuôi sẽ đi tìm em.”
Đường Hạnh cười vẫy tay với anh, “Bái bai.”
Trình Liễm Nhất vừa đi, nam sinh kia đã bảo để mình cầm vali hộ, “Đàn em, để anh giúp cho.”
Đường Hạnh còn đang định từ chối nhưng không kịp nữa, đàn anh nói: “Cô ơi, cô cứ đi theo cháu ạ.”
Đường Hạnh chỉ đành nói cảm ơn.
Mẹ Trình liếc anh ta một cái.
Ba người đi trong khuôn viên trường, Đại học Giang Thành rất lớn, hai bên đường là hàng cây ngô đồng, đi hết con đường dài mới có lối rẽ.
Nam sinh kia chỉ lối đi bên phải, rồi bắt đầu giới thiệu, “Anh tên là Vương Lỗi, sinh viên năm hai chuyên ngành điện ảnh của khoa Báo chí, cùng khoa với em.”
“Em là Đường Hạnh.”
Vương Lôi giới thiệu cho Đường Hạnh và mẹ Trình sơ qua về Đại học Giang Thành, trên đường đi qua mấy tòa giảng dạy, Vương Lôi nói, “Đại học Giang Thành rất lớn, sinh viên năm nhất hay bị lạc đường, một thời gian sau sẽ quen thôi.”
***
Đi thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng tới Khoa Báo chí.
Thấy có người đến, đàn chị ngồi đó ngẩng đầu hỏi: “Em học khoa Báo chí hả?”
Đường Hạnh gật đầu, lấy giấy thông báo trúng tuyển ra.
Vương Lôi và mẹ Trình đứng cạnh chờ Đường Hạnh làm thủ tục.
Mẹ Trình nhìn theo ánh mắt của Vương Lôi, cậu ta cứ nhìn Đường Hạnh mãi không chớp mắt.
Bà cười hỏi, “Con bé có xinh không?”
Hôm nay Đường Hạnh mặc váy dài đến gối, chân cô vừa dài vừa thẳng, không ít người ghen tị, mà con trai nhìn vào lại không rời mắt.
Vương Lôi nghe thế, xấu hổ ấp úng nói: “Vâng, xinh lắm ạ.”
Mẹ Trình bật cười, nói giọng sâu xa, “Cảm ơn cháu nhé, con dâu tương lai của cô đấy.”
“Cô không phải là mẹ của em ấy sao?” Sắc mặt Vương Lôi biến đổi.
“Không phải, cô là mẹ của chàng trai hồi nãy.” Mẹ Trình mỉm cười.
Vương Lôi nhớ đến gương mặt của Trình Liễm Nhất, sắc mặt trầm xuống, xem ra chuyện vừa nãy làm đều phí công rồi.
Đường Hạnh làm thủ tục xong xuôi, cô nhìn Vương Lôi, “Cảm ơn đàn anh ạ, em không làm phiền anh nữa.”
Vương Lôi gật đầu, “Anh còn có việc, đi trước đây.” Nói xong thì chạy đi.
Đường Hạnh không hiểu nhìn Vương Lôi, cô xách vali đi theo tiền bối cùng khoa.
“Để anh cầm cho.”
Đường Hạnh nói cảm ơn, “Đàn anh, phòng 302 đã tới báo danh hết chưa ạ?”
Đường Hạnh hỏi một số chuyện liên quan, cô được sắp xếp tới phòng 302, vậy nên muốn hỏi một chút.
“Mới có 2 người tới, chắc là đang ở ký túc xá đấy.”
Đường Hạnh hỏi tiếp, học trưởng kia cũng không vội, nghiêm túc trả lời, hai người nói chuyện vui vẻ.
Mẹ Trình đứng cạnh, trong lòng cảm thán, vừa mới vào đại học mà con dâu mình đã được người khác theo đuổi rồi.
Đàn anh kia đi cùng Đường Hạnh tới kí túc xá rồi chạy đi giúp người khác nữa.
***
Đường Hạnh quẹt thẻ vào phòng, nhìn khắp một lượt.
Bên phải là nhà tắm, bên trái là nhà vệ sinh. Có một lối đi dài, hai bên đều có giường tầng, hai giường đã có đệm sẵn, trên bàn cũng rất sạch, để một số đồ linh tinh.
Mẹ Trình nhìn trái rồi lại nhìn phải, vừa lòng nói, “Nhìn qua cũng không tệ, cháu chọn giường đi.”
Đường Hạnh nhìn qua, lựa chọn vị trí bên phải có thể nhìn ra ban công, “Chỗ này ạ.”
Ký túc xá đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng chỗ thành giường vẫn cần quét dọn thêm. Mẹ Trình đi giặt giẻ lau, giúp Đường Hạnh lau qua.
Vừa mới dọn xong thì có hai nữ sinh đến, “Hellu, bọn tớ cũng ở phòng 302 nè.”
Đường Hạnh quay đầu, “Tớ tên là Đường Hạnh, vừa mới tới.”
“Tớ là Từ Viên Viên.” Có cô gái mũm mĩm giới thiệu.
“Tên tớ là Điền Giai Lệ, Giai Lệ trong ba nghìn giai lệ.” Nữ sinh cao gầy nói.
“Chào các cháu, Đường Hạnh mới tới, các cháu cứ nói chuyện đi.” Mẹ Trình cười nói.
Điền Giai Lệ cười, “Dì ơi dì cứ yên tâm đi, chúng cháu là bạn cùng phòng, ở với nhau 4 năm mà.”
“Còn một bạn nữa chưa tới.” Từ Viên Viên kéo tay Đường Hạnh ngồi xuống.
Ba người rất nhanh đã thân nhau, trao đổi số điện thoại.
“Bố mẹ các cậu về rồi sao?” Đường Hạnh nhìn hai cô bạn, tò mò hỏi.
Điền Giai Lệ gật đầu, “Tớ đã làm xong thủ tục nhập học rồi, cũng mua hết đồ dùng hằng ngày nên ba mẹ về rồi.”
“Hôm qua bố mẹ tớ tới, chờ tớ nhập học xong thì đi chơi, giờ chắc đang vi vu ở đâu đó rồi.” Từ Viên Viên nói.
Mẹ Trình ngồi cạnh, tiếng chuông điện thoại vang lên, bà nhấc máy: “Tiểu Hạnh, Tiểu Liễm với bố nó lấy đồ rồi, đang ở dưới, dì dẫn bọn họ lên đây nhé.”
Đường Hạnh đứng lên nói: “Cháu cũng đi.”
“Không cần đâu, để dì đi là được, cháu với các bạn cứ nói chuyện đi.”
Điền Giai Lệ hâm mộ thở dài, “Mẹ cậu tốt thật, không để cậu phải làm gì hết.”
Đường Hạnh ngẩn người: “Có lẽ các cậu không tin, nhưng dì ấy không phải là mẹ tớ.”
“Ơ? Vậy là người thân à?’ Từ Viên Viên kinh ngạc hỏi.
Tai Đường Hạnh đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Không phải, là mẹ của bạn trai tớ.”
Hai cô bạn cả kinh, không nói lên lời.
“Ôi cậu trâu bò quá đi.” Điền Giai Lệ định thần lại, không khỏi tấm tắc.
Từ Viên Viên tròn mắt, vẫn còn kiếp sợ, “Huhu cậu là tấm gương của tớ đó, mới vào đại học đã có người yêu rồi, mà mẹ của người yêu cũng tới giúp cậu nữa.”
“Bọn tớ là thanh mai trúc mã, vậy nên hai nhà rất thân nhau.” Đường Hạnh gãi đầu, ngượng ngùng nói.
“Đỉnh quá bạn tôi ơi.” Điền Giai Lệ giơ ngón cái lên.
Từ Viên Viên thở dài, “Tớ cũng có thanh mai trúc mã mà sau không thành đôi nhỉ?”
“Không sao, Đại học Giang Thành lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người yêu thôi.” Đường Hạnh an ủi.
***
Mẹ Trình xuống dưới lầu, thấy ba Trình và Trình Liễm Nhất cầm hết đồ, có chăn rồi bình nước, chậu rửa mặt…
“Tiểu Hạnh ở tầng 3, để mẹ dẫn hai người đi.” Mẹ Trình vẫy tay, nói.
Ba Trình cầm đồ lỉnh kỉnh đi trước, mẹ Trình và Trình Liễm Nhất xách đồ lặt vặt theo sau, “Tiểu Liễm, mẹ thấy Tiểu Hạnh rất được người ta yêu thích đó nhé.”
“Có chuyện gì sao ạ?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Mẹ Trình đắc ý mỉm cười, “Cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, mẹ giúp con xử lý mấy tên tình địch.”
Trình Liễm Nhất kinh ngạc, không ngờ mới ngày đầu tiên Đường Hạnh đã được theo đuổi, “Cảm ơn mẹ.”
“Con phải nắm chắc đấy, nếu không mẹ làm gì cũng vô ích.” Mẹ Trình thở dài.
Ba Trình đi trước nhưng không nghe rõ, “Hai người đang nói gì đấy?”
“Không phải chuyện của ông.” Mẹ Trình hắng giọng nói.
Ba Trình ủy khuất, vợ với con trai có bí mật mà lại không nói cho ông.
Đường Hạnh nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng đi tới, nhìn thấy Trình Liễm Nhất, cô khẽ cười.
“Anh nhập học và quét dọn xong hết rồi à?”
Trình Liễm Nhất cười với cô, “Ừ, xong hết rồi.”
Điền Giai Lệ và Từ Viên Viên tròn mắt nhìn Trình Liễm Nhất và Đường Hạnh sóng bước đi tới.
Hai cô nàng chứng kiến toàn bộ quá trình Trình Liễm Nhất trải ga giường cho Đường Hạnh, tới lúc người đi rồi vẫn chưa bình tĩnh lại.
Ba mẹ Trình ở hành lang dặn dò một chút rồi chuẩn bị về thành phố Du.
“Tiểu Liễm, con phải chăm sóc Tiểu Hạnh thật tốt nhé.” Mẹ Trình nói thêm một câu mới đi.
Trình Liễm Nhất cũng không ở lại lâu, anh còn có việc bận, “Tí nữa anh gọi cho em nhé.”
Đường Hạnh gật đầu, nhìn anh rời đi.
Cô về phòng thì thấy ánh mắt hâm mộ của hai cô bạn, “Đường Hạnh, nhân sinh này cậu thắng lợi nhất đấy, truyền lại kinh nghiệm cho bọn tớ được khum?”
Đường Hạnh: “……”