Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe tiếng mở cửa, Thượng Kiệt đang nằm quay lưng phía bên kia bỗng giật mình. Vì thế ta biết cô đã tỉnh.
"Tôi không thấy em dưới nhà, cho nên tôi lên đây xem em bị sao..." Hướng phía giường bước tới, ta nói.
Cô nằm đó không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng chẳng thèm mở.
Ta ngồi xuống bên giường, cách khoảng 30 cm lẳng lặng nhìn khuôn mặt đoan trang tái nhợt tiều tụy, kia còn có đôi mắt thâm quầng.
Nhất định là do đêm qua lao lực quá nhiều. Trước kia nghe tụi bạn nói, một đêm mà lêи đỉиɦ mười mấy lần thì hôm sao sẽ không tài nào xuống giường nổi. Ta sợ tay đau, chưa từng hầu hạ bạn gái kiểu đó bao giờ, cho nên lúc này tay ta đau như gãy, hay phản ứng bây giờ của Kiệt đều làm ta hơi bỡ ngỡ.
"Kiệt, em khó chịu chỗ nào sao?"
"Kiệt..."
"Muốn ăn cái gì không? Tôi đi lấy giúp em."
"Tôi biết em tỉnh rồi."
"Thực xin lỗi."
Tình hình kiểu này, đến đứa ngốc cũng biết mình đang bị chán ghét.
Ta biết lần này ta sai, sai vô cùng lớn, nhưng ta đã nhận lỗi, cô còn muốn thế nào?
Lòng kiêu ngạo không cho phép ta ngồi đây tiếp tục ăn nói khép nép. Vì thế ta không nói thêm gì, đứng lên nhanh chóng rời đi. Đóng cửa "Phanh" một tiếng lớn, trong nháy mắt tim ta lại nhói lên. Trước đây đánh nhau cùng bọn con trai cũng chưa đau đến vậy. Ta ôm ngực ở cửa ngồi xổm xuống.
A... đau quá, thật sự đau quá, nếu không vì cái gì nước mắt tự nhiên rơi xuống thế này?
. Ngôn Tình Trọng Sinh
Ta bỗng nhiên nhận ra, quan hệ ta và Thượng Kiệt đã tới hồi kết thúc.
Đây không phải vấn đề ngươi có chấp nhận hay không, mà là sự thật. Cái gọi là thực tế chính là thứ mà ngươi không thể nào phủ nhận, lúc trước cô đã nói với ta như vầy – cô phán ta tử hình, ta không thể không bị knockout.
Kỳ thật cũng tốt. Bởi nếu loại quan hệ này tiếp tục, ta cũng chẳng biết chính mình sẽ làm ra loại chuyện gì. Từ lúc ta bỏ thuốc ngủ cho anh ba, sau đó bên cạnh anh làʍ t̠ìиɦ cùng Thượng Kiệt, ta biết chuyện này không còn đơn giản như lúc đầu nói 'giải tỏa nhu cầu' nữa rồi. Du͙© vọиɠ độc chiếm của ta đang dần phá hủy gia đình này, nếu không thu tay lại trước khi quá muộn, hậu quả khó lường.
Vì vậy, ban đêm ta thu dọn hành lý rời khỏi nhà.
Sau đại học, ta vẫn luôn ở riêng bên ngoài, cho nên nói đi trong nhà cũng không có phản ứng gì lớn. Bọn họ biết ta không chịu nổi khi ở nhà. Có thể cùng bọn họ sống chung một tháng đã là kỳ tích.
Một căn hộ nhỏ trong chung cư cao tầng ba mua cho, tầng 17 nhìn ra cửa sổ cả bốn mùa, có thể thấy từng ngóc ngách phức tạp dưới phố -- đây cũng là bức chân dung ta tưởng tượng về tìиɧ ɖu͙©, từ cái nhìn đầu tiên đã như thế. Có lúc ta dẫn bạn gái về nhà, bọn họ đều khen nơi này rất đẹp, với ta, ta chưa từng cảm thấy nó đẹp.
Thích biển rộng hơn...
Hơn một tháng, ta trở về nhà của mình.
Để đề phòng, ta đã kêu nhân công quét tước lại sạch sẽ, về tới là có thể ở. Đem hành lý vức ở cửa, ngồi xuống sô pha trong phòng khách, cả người ngã vào ghế tựa mềm mại.
Bỗng nhiên nghĩ đến, nếu chẳng phải vì cô, ta sẽ không trở về nhà kia.
Cô cô cô!!
Cô là ai? Ai là cô?
Quên người đó đi. Ta tự nhủ với mình: Dương Thành, xem như lần này mày chơi quá lố đi. Chỉ là một nữ nhân thôi mà, thiếu gì chứ. Không cần lụy tình, còn nhiều việc phải làm lắm.
Đúng! Chính là như vậy, chính là như vậy.!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");