Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tớ cảm thấy, nếu không quen, chúng ta có thể làm quen.
Nếu không thân, cũng có thể làm thân."
"Nếu cậu cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn nhiều khoảng cách, vậy tớ sẽ cố gắng rút ngắn, rút ngắn...
...ngắn đến khi không còn khoảng cách nữa!"
Năm phút sau.
Bên trong nhà có động tĩnh.
Ninh Khả Ngọc áp mặt vào cánh cửa, nhìn rõ bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần.
Thẩm Trạch Nhiên ở nhà vẫn mặc quần dài áo thun.
Quá kín cổng cao tường!
Ninh Khả Ngọc tiếc hùi hụi.
Nhưng nghĩ lại anh đang bị sốt, trong lòng tự nhủ:
"Chắc chắn lần sau cậu ấy sẽ ăn mặc mát mẻ hơn!"
Trong thời gian Ninh Khả Ngọc đang suy nghĩ mờ ám, Thẩm Trạch Nhiên đã bước đến mở cửa.
Thấy cô, anh hơi bất ngờ: "Tại sao cậu lại ở đây?"
"Tại sao tớ không thể ở đây?"
"..."
Cảm thấy nếu đứng ngoài đường, bệnh tình của anh chỉ thêm không bớt, Ninh Khả Ngọc viện cớ: "A Nhiên, tớ khát rồi."
Mau mời tớ vào nhà đi!
Người kia đáp lại một câu lạnh lẽo, vô tình: "Cửa hàng tiện lợi ở ngã ba."
Sự thật đau lòng!
Ninh Khả Ngọc vẫn không chịu thua: "Nhưng tớ muốn uống ngay bây giờ."
"..."
"Cậu không thể cho tớ vào nhà sao?"
"Ừ.", trong nhà không có ai, Thẩm Trạch Nhiên thật sự thấy không tiện.
"Vậy được.
Tớ sẽ mua nước ở ngã ba."
Anh chưa kịp phản ứng, Ninh Khả Ngọc lại nói tiếp, "Năm phút sau, cậu ra nhặt xác khô cho tớ."
"..."
Cuối cùng, Thẩm Trạch Nhiên vẫn phải cho cô vào nhà.
Ninh Khả Ngọc vào trong, quan sát một vòng rồi ngồi xuống sô pha.
Lúc này, Thẩm Trạch Nhiên mang cho cô một cốc nước.
Ninh Khả Ngọc không uống, đẩy cốc nước về phía anh, lấy một bịch thuốc cảm để lên bàn.
"Cái này là tớ đặc biệt mang đến cho cậu."
Thẩm Trạch Nhiên trầm mặc một lúc, nói câu lịch sự: "Cảm ơn."
Anh vẫn ít nói như thường ngày.
Ninh Khả Ngọc càng thêm hùng hổ: "Tớ đến đây thăm cậu, tiện thể tính sổ với cậu!"
Thẩm Trạch Nhiên chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô lại mồm mép tép nhảy: "Hôm nay vì đợi cậu mà tớ đi học muộn."
Đối lập với sự chỉ trích của cô, Thẩm Trạch Nhiên khá từ tốn: "Tôi không bảo cậu đợi."
Ninh Khả Ngọc như mắc nghẹn ở cổ.
Ấy vậy, vẫn rất mặt dày: "Tớ đợi cậu cùng đi học, không phải sợ cậu nhớ tớ, sợ cậu cô đơn hay sao?"
"Tớ biết tự vác như vậy, cậu phải khen tớ mới phải!"
"Hơn nữa, cậu bệnh, nhưng người phiền lòng là tớ, tan học liền chạy một mạch đến đây.
Lại còn phũ phàng như vậy.
Cậu đúng là cái đồ không có lương tâm!"
Ngưng một lát, Ninh Khả Ngọc khoanh tay trước ngực, phùng má: "Tớ nói cho cậu biết.
Tớ thật sự giận rồi đấy!"
Bị mắng một tràn dài, Thẩm Trạch Nhiên hơi ngớ người.
Anh nghiêng đầu thăm dò ý tứ của Ninh Khả Ngọc, cô liền hất cằm qua hướng khác.
Trông bộ mặt đáng yêu kia, đó mà là tức giận ư?
Hai bên má phình to, rất giống...
Con cá nóc!
Thẩm Trạch Nhiên dở khóc dở cười.
Ninh Khả Ngọc nhìn dáng vẻ không biết hối lỗi của anh mà phát tiết: "Cậu cười cái gì?"
Thẩm Trạch Nhiên thu lại ý cười.
Anh đưa tay ra sau gáy cổ, gãi nhẹ, chối bỏ: "Không có."
Rõ ràng cô đã nhìn thấy mà!
Cô không cận, càng không bị mù!
Ninh Khả Ngọc lập tức phản biện: "Cậu rõ ràng là có!"
"Nếu cậu không dỗ tớ, tớ sẽ đi về, sau này không thèm nhìn mặt cậu nữa!"
Có vẻ quyết tâm.
Thẩm Trạch Nhiên suy nghĩ hồi lâu cũng thốt ra được một câu, ngữ khí có phần dè dặt: "Dỗ cậu cần những gì?"
Nghe được câu nói này, sự tức giận của Ninh Khả Ngọc nhanh chóng bay đi mất.
Khóe miệng cô cong lên, cười híp mắt: "Mau cho tớ số điện thoại của cậu."
Anh do dự.
Ninh Khả Ngọc giả vờ buồn rầu: "Haizzz, cậu đúng thật là, không chân thành chút nào."
Cuối cùng, Thẩm Trạch Nhiên đành thỏa hiệp:
"Được."
Ninh Khả Ngọc mừng rỡ như vớ được vàng.
Nếu có thể, cô muốn nhảy bổ lên ôm anh.
Nhưng bây giờ mà làm vậy, khẳng định sẽ bị đá ra khỏi nhà không thương tiếc.
Ninh Khả Ngọc chìa tay ra, Thẩm Trạch Nhiên hiểu ý đưa điện thoại của mình cho cô.
Màn hình điện thoại là ảnh gia đình anh.
Bố mẹ đều trông rất đẹp, thảo nào Thẩm Trạch Nhiên sinh ra đã anh tuấn như vậy.
Đột nhiên nhớ lại chuyện hôm trước Trình Thừa kể, Ninh Khả Ngọc tiện mồm hỏi.
"A Nhiên, cậu thường ở nhà một mình sao?"
Thẩm Trạch Nhiên gật đầu.
Dường như hễ nhắc đến gia đình, tâm trạng của anh đều không được tốt.
Cô quan sát sắc mặt người đối diện một lúc, quay lại ấn số gọi qua máy mình.
Khi đã lưu số anh vào điện thoại, Ninh Khả Ngọc đáp: "Tớ cũng vậy."
Người kia im lặng, cô nói tiếp.
"Cho nên...sau này chúng ta có thể ở cùng nhau!".