Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong trường quay, đạo diễn đang thương lượng với biên kịch về chuyện đổi vai, Trần Hi và Trần Luy đang ngồi ở một góc khác vừa xem kịch bản vừa nói chuyện.
Không có ai chú ý đến sự xuất hiện của Cố Tương cả, có lẽ là cố ý lạnh nhạt cô, chung quy cô cũng vừa cãi nhau với nữ diễn viên chính, bất luận như thế nào thì người khác cũng sẽ không đứng về phía cô.
Văn Tĩnh vội vàng chạy tới, sợ cô làm loạn lên nữa, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì chuyện gì chứ ?"
"Không có sao đâu." Cố Tương nói.
Tính tình của cô cũng không tốt lắm, bởi vì vốn không phải người của giới giải trí, không chịu được sự ức hiếp, cho dù là sau khi cô kết hôn với Lương Quý thì tính tình cũng không thay đổi nhiều. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để cô cáu kỉnh.
Lúc đó , Cao Lập đang từ từ đi lại. Bộ dạng anh ta cao lớn, đẹp trai, bình thường cũng nhận rất nhiều vai chính diện, nhưng đây là lần đầu tiên quay phim tình cảm. Tranh chấp giữa những nữ diễn viên với nhau hắn cũng không muốn tham gia, có thể thấy được bình thường cũng là một người khéo đưa đẩy. Hắn gật đầu với Cố Tương, Cố Tương cười lại, Cao Lập hơi sửng sốt.
Khách quan mà nói, Cố Tương thật sự rất đẹp. Ở một nơi đầy những người đẹp nhờ công nghệ thì vẻ đẹp của Cố Tương rất tự nhiên. Là cô gái mà tất cả đàn ông đều khen ngợi, toàn thân cô không có chút tục khí, phối hợp với khí chất thanh thuần của bản thân, quả thật là tiểu tiên nữ trên trời.
Trần Hi trừng mắt nhìn Cố Tương, cô chưa bao giờ thấy người không biết điều như vậy. Chỉ là một bộ phim, bản thân cũng không có giá trị gì, thế mà dám tự cao tự đại. Dù sao bây giờ Cố Tương này chỉ còn cách ngoãn ngoãn diễn vai không lời thoại.
Cố Tương không có phản ứng gì, đi tới bên cạnh đạo diễn, thái độ thành cẩn nói: "Đạo diễn, mới vừa rồi tôi hơi kích động quá, xin lỗi, tôi bây giờ đã điều chỉnh tốt tâm trạng rồi, tiếp theo có thể bắt đầu quay rồi."
Đạo diễn Lưu sửng sốt một chút, thái độ của Cố Tương bây giờ so với lúc nãy quả là khác nhau một trời một vực. Mới mấy phút trước Cố Tương còn ở trước mặt các nhân viên trong đoàn mắng to không công bằng, thậm chí còn chỉ vào mũi Trần Hi nói cô ta đi cửa sau, ông không phải chưa từng thấy người mới ngạo mạn, nhưng loại người không biết trời cao đất rộng này phải nói là mới gặp lần đầu. Hiển nhiên là còn chưa hiểu quy tắc ở giới giải trí, ông tức giận đến mức muốn gọi điện cho công ty của Cố Tương.
Bây giờ Cố Tương cúi đầu, thận trọng nhìn ông, đôi mắt xinh đẹp còn mang theo kinh hoàng và bất an, bị một cô gái xinh đẹp nhìn trìu mến như vậy, lòng Lưu đạo diễn cũng đã mềm hơn một nửa rồi. Không biết vì cái gì, tức giận đã giảm hơn một nửa, ông nhìn Trần Hi và Trần Luy đang ngồi ở đằng kia, thở dài trong lòng. Nghĩ trong lòng, người mới kiếm ăn cũng không dễ dàng, huống hồ trong chuyện này Trần Hi là người không đúng, liền nói: "Cô đi thay quần áo hóa trang đi, rồi quay tiếp."
Chàng trai vừa rồi mang mũ lưỡi trai chính là thợ trang điểm, nghe vậy liền nói với Cố Tương: "Đi theo tôi."
Cố Tương cúi đầu với đạo diễn, sau đó theo chàng trai vào phòng hóa trang. Bởi vì vai của cô chỉ là một cô gái thôn dã qua đường nên quần áo cũng chỉ là đồ của thôn nữ, một cái áo màu lam và váy hoa. Mái tóc lòa xòa được vén lên, rũ lọn xuống hai bên tai.
Chàng trai đội mũ vừa hóa trang cho Cố Tương xong, nói: "Thấy cô là người mới, tôi mới nói những thứ này, gặp chuyện như thế này cũng đừng nghĩ mình bị ức hiếp, xin lỗi đạo diễn một chút, thì xong việc rồi. Giới giải trí không chỉ dựa vào thực lực, còn phải dựa vào quan hệ. Lần này không được, thì cũng có được mạng lưới quan hệ, lần sau chính là cơ hộ. Cô vừa mới ra mắt, sợ gì không có cơ hội chứ."
Cố Tương nghe hắn ta nói. Cô đương nhiên biết trong giới giải trí quan hệ quan trọng bao nhiêu, đáng tiếc trước đây cô chưa bao giờ là một người khéo đưa đẩy, kiếp trước lúc Kiều Ánh Tình kết hôn với Lương Quý, bạn bè xung quanh không ai quan tâm đến cô cả, ngược lại còn chúc phúc đôi cẩu nam nữ kia.
Vai diễn của cô cũng không quan trọng, lại mặc trang phục thôn nữ, nên cơ bản cũng không cần hóa trang gì, mũ nam* chỉ đánh cho cô một tầng phấn mỏng, bôi một chút son, liền vỗ tay: "Xong rồi."
*Ý chỉ chàng trai đội mũ (cách gọi tắt, kết hợp từ đầu và từ cuối)
Cố Tương đứng dậy, cười với mũ nam: "Cảm ơn anh."
Cô môi hồng răng trắng, khác với những nữ diễn viên khác, cô chỉ dựa vào đôi đồng tử xinh đẹp và sóng mắt để có được dung nhan tinh xảo, được xem như tố nhan, dù vậy cũng không ngăn được diễm quang*. Rõ ràng chỉ ăn mặc giản dị nhưng ngũ quan lại sáng láng, không nhạt nhẽo chút nào, mới nhìn liền làm cho người khác cảm thấy thất thần.
Mũ nam tỉnh lại sau một thoáng thất thần, nuốt một ngụm nước bọt, ngữ điệu vô thức cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Không có việc gì, mau đi đi."
Cố Tương rời khỏi phòng trang điểm.
Trường quay, Trần Hi và Trần Luy đang nói chuyện. Trần Luy nói: "Chỉ là một người mới, đã vậy không biết diễn xuất chỉ biết làm càn, cũng không nghĩ tới bản thân mấy cân mấy lạng."
"Bớt nói vài câu." Trần Hi khẽ giọng trách móc, tuy nói như thế nhưng ánh mắt cô ta lại đầy vẻ khinh miệt: "Em so đo với cô ta làm gì? Chỉ là một người chạy vặt thôi."
Trần Hi là người mới, ở trong nghề là một người rất có tầm nhìn, thời điểm cô lớn lên cũng là khi trong giới giải trí có rất nhiều người đẹp như mình, nói một cách bình thường là có phong cách thời trang tốt, lại còn khá là trẻ. Bây giờ chỉ cần là người đẹp không phẫu thuật thẩm mỹ thì mức độ được công chúng chấp nhận rất cao. Cô muốn theo con đường điện ảnh, bộ phim này cũng là lần đầu cô làm nữ chính phim điện ảnh, tự nhiên rất quan trọng.
"Chị, chị nghĩ lần này em có thể nổi tiếng không?" Trần Luy hỏi. Một cô gái chưa tới 20 tuổi, chỉ nhìn thấy giới giải trí rực rỡ sắc màu nhưng lại không nhìn thấy sự cực khổ trong đó. Một lòng một dạ chỉ muốn nổi tiếng, cách làm hay quá trình đều không quan trọng, cho nên mới không hề áy náy cướp mất vai diễn của người khác. Về phần người mới kia tốn trăm cay nghìn đắng mới có được vai diễn kia nay chỉ có thể đóng vai một người qua đường, vậy mà trong lòng Trần Luy không hề có một chút cảm giác tội lỗi.
Sau khi Trần Hi nói với em gái vài câu, bĩu môi nhìn về phía máy quay nói: "Nhìn kìa, cô ta tới rồi."
Cố Tương là người mới không hề có thân phận gì, Trần Hi cũng không chú ý đến cô ấy lắm, lúc đầu khi cô nhìn thấy Cố Tương cũng chỉ cảm thấy cô ấy chỉ là một người mới xinh đẹp mà thôi, không có kĩ thuật diễn xuất cũng không có đầu óc. Nhưng bởi vì trận sóng gió này, cô kết thù với cô ta, Trần Hi tự nhiên sẽ chú ý tới Cố Tương.
Cảnh này là một cảnh quá độ (ta để theo nguyên bản vì trình độ có hạn, bạn nào biết nhớ nói ta nhé), Cao Lập diễn vai một người lính trở về quê sau khi kết thúc chiến tranh, gánh hát lúc trước đã bỏ đi, người lính nhớ tới địa chỉ quê nhà mà nữ chính đã nói cho anh biết lúc trước, đó là một ngôi làng nhỏ xa xôi, theo địa chỉ đã cho anh tìm được tới nơi, ở đầu làng anh gặp được một cô thôn nữ đi gánh nước, hỏi đường cô ấy. Cô thôn nữ chỉ đường, ngôi làng ấm áp thuần phác trong miêu tả của nữ chính bây giờ đã trở nên điêu tàn, chung quanh tràn ngập một cỗ không khí lạnh. Người lính này đương nhiên không tìm được vai nữ chính, đành quất ngựa trở về.
Nơi này chỉ nhấn mạnh sự tàn khốc của chiến tranh và kết thúc buồn, mà vai diễn của Cố Tương chính là cô thôn nữ chỉ đường cho anh lính, chỉ xuất hiện mấy giây.
Một nhân vật chạy chân chân chính.
Đoạn này chủ yếu là đặc tả nhân vật của Cao Lập, Cố Tương chỉ là nhân tiện xuất hiện thôi.
Sau khi chuẩn bị xong, đạo diễn Lưu ngồi đằng sau máy theo dõi, nói chuyện với thư kí một chút.
Bắt đầu.
Nhân vật người lính của Cao Lập cưỡi ngựa dằng dặc đi tới, khuôn mặt hắn anh tuấn*, thân mặc nhung trang, ngàn dặm xa xôi tìm kiếm quê hương cô gái mình yêu, hi vọng gặp được người đó. Cao Lập cũng là một diễn viên lão làng, nhất cử nhất động đều có tác phong của người lính, trong ánh mắt thể hiện vẻ thâm tình dẫn dắt người khác vào vai.
Xa xa xuất hiện một thôn trang nhỏ, tại nơi non xanh nước biếc, phảng phất giống như tiên cảnh.
Cao Lập tung người xuống ngựa, một tay dắt dây cương đi về phía trước, vừa vặn nhìn thấy một cô gái đang lấy nước bên cạnh giếng, hắn tiến lên dò hỏi: "Xin hỏi, đây là làng Phượng Kê hả?"
Trong màn hình, cô thôn nữ tựa như vì bất ngờ mà buông tay, làm thùng nước rớt trên mặt đất, nhưng cô ấy không đi đỡ lấy thùng nước mà chỉ bất an nhìn anh lính.
Trần Hi và Trần Luy nhíu mày, trong kịch bản đâu có phần này, chỉ để "Thôn nữ dùng tay chỉ đường". Mà bây giờ thùng nước bị đổ, bộ dạng im lặng hoảng sợ này, rõ ràng là Cố Tương đang tự do phát huy.
Trần Hi muốn nói gì đó, đạo diễn dừng lại một chút rồi phất tay tiếp tục. Vì thế Cao Lập tiếp tục diễn theo kịch bản, hắn hỏi lại một lần nữa.
Thôn nữ do dự một chút, chỉ vào cửa làng, lập tức cúi đầu, đỡ thùng gỗ lên nhưng không múc nước nữa.
Lúc này Cao Lập nói cảm ơn với thôn nữ rồi dắt ngựa bỏ đi.
"...Dừng!" Đạo diễn hô.
Cố Tương sửa lại mái tóc, nghe đạo diễn nói: "Được rồi, vai diễn của cô đã hết, có thể đi rồi."
Văn Tĩnh nhìn thoáng qua Cố Tương, cắn cắn môi, cô thân là người đại diện, nhìn nghệ sĩ của mình bị đối xử như vậy nói không tức giận là giả. Nhưng hôm nay Cố Tương là người mới, nếu làm không tốt sẽ bị truyền ra những tin tức phản đối, lời nói khó nghe, nếu Trần Hi muốn ngáng chân Cố Tương một chút, vẫn chỉ có thể nhịn.
Trần Luy trừng mắt nhìn Cố Tương, nhỏ giọng nói: "Còn biết diễn thêm cho mình."
Cố Tương không thay đổi sắc mặt đi qua bên cạnh cô ta, xem như không nghe thấy gì. Trần Luy thấy thế, dậm chân, cô chính là không thích nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của Cố Tương, bản thân không có năng lực giữ vai diễn thì dựa vào cái gì dám dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô chứ. Giới giải trí chính là như vậy, kẻ mạnh ở trên.
Nhưng Trần Luy cũng không có thời gian càu nhàu, bởi vì đã tới cảnh cô diễn chung với Trần Hi, vì vậy hai người bắt đầu chuẩn bị.
Cố Tương quay về phòng nghỉ thay quần áo, Văn Tĩnh theo sau, nhỏ giọng nói: "Tương Tương, vừa nãy em làm rất tốt, lần này khổ cho em rồi, lần sau chúng ta nhất định có thể có vai diễn tốt hơn."
Cố Tương quay đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt Văn Tĩnh đầy vẻ hối lỗi, người đại diện và nghệ sĩ trước giờ đều dính liền nhau. Không thể phủ nhận, Văn Tĩnh đối xử với cô rất thật lòng, sau này cô đổi rất nhiều người đại diện, nhưng chưa có ai lo cho sức khỏe của cô, nhận vai cũng không xem chất lượng, cũng bởi vậy sau này mới rối loạn. Về phần quan hệ xã hội cũng trở nên rối rắm, à, thiếu chút nữa cô cũng quên mất, người đại diện cuối cùng của cô, cũng là người theo cô lâu nhất, không phải là Lương Quý giới thiệu sao?
Văn Tĩnh thấy Cố Tương không nói gì, không khỏi ngẩng đầu lên, lại bị vẻ mặt của Cố Tương làm cho bất ngờ. Tính tình Cố Tương bình thường cũng không xem là tốt, nhưng dù sao cũng vì còn trẻ, có chuyện gì cô cũng cho qua, chính là một cô gái sáng sủa, nhưng vẻ mặt âm trầm bây giờ, ánh mắt nặng nề làm cho người khác không đoán được cảm xúc, chỉ là trực giác làm người ta khủng khiếp.
"Tương Tương." Cô thử dò xét nói.
Cố Tương lấy lại tinh thần, nói: "Không sao, chị đã an bài công việc tiếp theo chưa."
Văn Tĩnh cảm thấy kì lạ, Cố Tương trước giờ luôn muốn chơi, lúc nào thì quan tâm tới lịch trình làm việc: "Gần đây công ty cũng nhận được mấy lời mời, phim truyền hình và điện ảnh đều thiếu người, chị đã xem trước một số đề tài và kịch bản rồi, nếu thấy được thì sẽ liên hệ với em, chúng ta lại tìm đến công ty để tranh thủ cơ hội thử vai. Mặc dù chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng cũng không thể tùy tiện nhận vai, miễn cho chuyện hỏng nhân khí."
"Ừ" Ý nghĩ này của Văn Tĩnh và Cố Tương đúng là không mưu mà hợp.