Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âu Dương Kỳ điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút rồi nói: “Phi nhi, ta biết ngươi vẫn còn thích ta.”
Mạc Phi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi nghĩ sai rồi, ta một chút cũng không thích ngươi.”
Âu Dương Kỳ lập tức phủ nhận: “Phi nhi, sao ngươi lại không chịu thừa nhận trong lòng ngươi vẫn còn có ta, ta biết nếu không phải vì ta, ngươi cũng không từ chối nhiều mối hôn sự như vậy.”
Mạc Phi trừng mắt, vội vàng nói: “Làm người không thể tự mình đa tình, ai vì ngươi chứ!”
Âu Dương Kỳ nghiêm túc nhìn Mạc Phi, thở dài: “Phi nhi, tam hoàng tử không thích hợp với ngươi.”
Mạc Phi cười nhạc, gương mặt lộ rõ biểu tình xem thường: “Vậy ai mới thích hợp với ta? Ngươi à?
Âu Dương Kỳ mỉm cười cứng ngắc: “Nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể bắt đầu lại.”
Mạc Phi cau mày, có chút mất kiên nhẫn nói: “Ngươi nghĩ sao vậy, tam hoàng tử thể chất cấp S tinh thần lực cấp S, đáng giá để ta vì ngươi mà từ bỏ một người xuất sắc như vậy à? Chút tư chất như ngươi chẳng là gì trước mặt tam hoàng tử cả, ngươi nghĩ mình là ai mà có thể so với ngài, ngươi biết tam hoàng tử suất cỡ nào không? Ngươi biết hắn lợi hại cỡ nào không? Ngươi biết hắn giàu cỡ nào không? Ngươi căn bản còn không bằng một ngón chân người ta.”
Gương mặt Âu Dương Kỳ nhịn không được lộ ra biểu tình xấu hổ: “Tam hoàng tử cái gì cũng tốt, chính là người ta chướng mắt ngươi!”
Mạc Phi nhíu mày: “Đây là chuyện vợ chồng chúng ta, không liên quan tới ngươi.”
“Phi nhi, hoàng gia thâm sâu, ngươi bước chân vào đó chính là vạn kiếp bất phục.” Âu Dương Kỳ sâu xa nói.
Hoàng gia thâm sâu, nếu bị cuốn vào chỉ có thể phó mặc số phận, từ hôn người khác thì dễ nhưng nếu từ hôn tam hoàng tử thì Mạc Phi lại càng cùng đường hơn.
Nhìn biểu tình lạnh nhạt của Mạc Phi, Âu Dương Kỳ bất đắc dĩ nói: “Kia cứ xem như ta xen vào chuyện người khác đi.”
…
Nhìn theo bóng lưng Âu Dương Kỳ rời đi, Mạc Nhất nói: “Thiếu gia, Âu Dương thiếu gia đi rồi.”
“Đi thì tốt, dù sao cũng trả tiền rồi, đi thì bớt người giành ăn với chúng ta.” Mạc Phi dương dương tự đắc nói.
Mạc Nhất ngồi xuống đối diện Mạc Phi, từng ngụm từng ngụm ăn: “Thiếu gia, lúc thì ngươi nói tam hoàng tử không bằng một ngón tay Âu Dương thiếu gia, lúc lại nói Âu Dương thiếu gia không bằng một ngón chân tam hoàng tử, kia rốt cuộc là ai hơn ai a?”
Mạc Phi ghét bỏ nói: “Một tên bạc tình một tên keo kiệt, đều không phải thứ tốt.”
Mạc Nhất gật gù: “Nói rất đúng.”
“Bất quá nói đi nói lại thì ít ra Âu Dương Kỳ cũng mời chúng ta được bữa cơm, còn cái tên tam hoàng tử chết tiệt kia, mời tới chỗ sang quý như vậy lại không chịu trả tiền.” Mạc Phi gắp một miếng thịt, ăn ngấu nghiến.
Mạc Nhất đồng ý: “Thiếu gia, theo ta thấy thì mặc kệ là Âu Dương thiếu gia hay tam hoàng tử đều thua một cọng tóc của ngài.”
“Đúng! Đúng! Ngươi có kiến thức như vậy đủ bỏ xa Âu Dương Kỳ cùng tam hoàng tử kia mấy con phố.”
Mạc Nhất bật cười: “Thiếu gia quá khen, ta nào có bản lĩnh đó.”
…
Nhìn màn hình giám thị, sắc mặt Lâu Vũ biến đổi.
Tô Vinh quan sát sắc mặt Lâu Vũ nói: “Tam hoàng tử, tam hoàng tử phi điện hạ thực đặc biệt a!
“Đúng vậy! Thực đặc biệt.” Lâu Vũ gật gật đầu.