Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sang năm thời tiết ấm lên, Lục Quân Cường lại có ý tưởng mới.
"Em mua nhiều nhà trệt ở đông giao (1) như vậy để làm gì?" Lục Khôn Đức bị Lục Quân Cường làm cho tức giận đến mức bốc hỏa, "Tích cóp tiền bạc là muốn cho em mua luôn mặt bằng tiệm cơm, như vậy ít nhất bảo đảm được thu nhập cơ bản nhất, em mua mấy cái nhà ở vô dụng đó để làm chi? Nuôi gia súc sao?"
(1) Vùng ngoại ô phía đông
Lục Quân Cường không biết nên nói như thế nào, bất đắc dĩ nói: "Cung đường này không tốt, cần gì mua lại? Lại nói em cũng không định tiếp tục, này chỉ là thời kỳ tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn thôi..."
Lục Khôn Đức hoàn toàn phát điên rồi: "Không định tiếp tục?! Hiện tại kiếm nhiều tiền như vậy em tính không làm nữa? Nghe anh đi! Muachỗ này rồi thì không cần phải giao tiền thuê nữa... đỡ tốn biết bao nhiêu."
"Không phải..." Lục Quân Cường căn bản nói không rõ, lúc này người ta vẫn còn chưa có khái niệm về địa ốc, nhưng cậu biết nhà ở đông giao trong hai năm nữa sẽ cấp tốc tăng giá trị, Lục Quân Cường bình tĩnh lại, nói: "Anh không tin em sao? Lúc trước thời điểm em muốn thuê chỗ này anh cũng phản đối, nhưng hiện tại chúng ta vẫn ăn nên làm ra đó thôi, đúng không?"
Một khi dính tới tiền là Lục Khôn Đức liền khẩn trương vô cùng, lại nói không lại Lục Quân Cường, khuôn mặt đỏ bừng giống như đứa trẻ, cũng không chịu nói lý, nằng nặc không chịu: "Anh mặc kệ em nói như thế nào, tiền này là do em mệt muốn chết mới kiếm ra được, nói sao cũng không thể ném đá trên sông (2)!"
(2) Ý nói một người đã đầu tư rất nhiều tiền tài và sức lực vào một việc gì đó nhưng lại không đạt được lợi ích gì dù là nhỏ nhất
Lục Khôn Đức theo bản năng che quầy tính tiền lại, Lục Quân Cường bật cười: "Anh lại vậy nữa, trong quầy mới có mấy ngàn... Haizz anh nghe em đi, rồi em sẽ kiếm lại gấp mấy lần cho anh."
Lục Khôn Đức dầu muối không ăn, cũng không chịu nghe Lục Quân Cường giải thích: "Dù sao sổ tiết kiệm ở chỗ anh, anh không cho em."
Đàm phán hoàn toàn thất bại, Lục Quân Cường cũng không có biện pháp, đành phải lui bước, thương lượng nói: "Vậy... em lấy một nửa thôi? Tiền cho anh đi học khẳng định có, chừng này thì tiệm cơm lo được..."
Lục Khôn Đức giận lên kêu to: "Anh không phải sợ không có tiền đi học!"
Lục Quân Cường lập tức ôm lấy Lục Khôn Đức đang phát điên, cười làm lành nói: "Em biết em biết, anh là đau lòng em kiếm tiền khó khăn, này không phải tìm được biện pháp kiếm tiền dễ dàng hơn sao? Không tới hai năm... tuyệt đối sẽ có lời vài phần."
Lục Khôn Đức hậm hực nói: "Đừng quăng hết vào là được, một nửa thì một nửa vậy." Lục Quân Cường cười cười, đi ra ngoài lo liệu chuyện mua nhà.
Lục Khôn Đức uể oải ghé vào trên quầy xem sổ sách.
"Khôn Đức!" Đồng Kha lưng đeo một cái túi nhỏ bước vào trong tiệm, vẻ mặt không cao hứng, sau khi vào tùy tiện ném túi lên trên bàn rồi nằm nhoài trên ghế.
"Làm sao vậy?" Lục Khôn Đức ngáp một cái, "Không vui?"
Đồng Kha không nói lời nào, Tiền Nhiều Hơn chạy tới nhào lên đùi cậu, Đồng Kha ôm cái đầu to của nó xoa loạn một hồi, ngây người trong chốc lát mới nhìn Lục Khôn Đức, vừa muốn nói chuyện thì hốc mắt liền đỏ.
Lục Khôn Đức đoán hẳn là cãi nhau với Vu Hạo Phong, nhìn dáng vẻ của cậu cũng không hỏi nhiều, nghĩ nghĩ nói: "Tôi mới vừa cùng Lý sư phó học cách cắt xoài mới, tôi làm cho cậu coi thử nha."
Lục Khôn Đức đi đến phòng bếp chọn mấy quả xoài lớn, Đồng Kha ghé vào một bên nhìn, Lục Khôn Đức hướng cậu cười cười, anh cầm một con dao gọt hoa quả lớn, theo chiều dọc quả xoài cắt mỗi quả thành hai nửa hai bên, lại cầm dao nhọn rạch thành ô vuông, buông dao tay cầm miếng xoài, ngón cái nhẹ nhàng nặn, một đám ô vuông lập tức giống như nở hoa mà nổi lên.
Đồng Kha cười: "Thật là lợi hại! Tôi bình thường ăn xoài toàn là lột vỏ rồi gặm thôi à." Nói rồi cầm một miếng bắt đầu ăn, Lục Khôn Đức bất đắc dĩ: "Tôi còn chưa có xong tạo hình đâu!"
Đồng Kha ghé vào trên bàn nhìn Lục Khôn Đức cắt xoài, Lục Khôn Đức cắt nửa trái cậu liền ăn nửa trái, ăn xong ba quả lớn mới lười nhác nói: "Ợ... được rồi, không cần lại phô diễn kỹ thuật cắt thái của cậu nữa, ăn không vô."
Lục Khôn Đức bi phẫn múa may con dao gọt hoa quả: "Cái tôi chân chính muốn khoe khoang chính là cái tạo hình cuối cùng kìa! Cậu là đồ heo!" Lục Khôn Đức lại cắt mấy miếng, căm giận tự mình gặm ăn. Đồng Kha cũng không nói lời nào, đi theo anh lê lết trên ghế phơi nắng ăn xoài, lại chọc chọc Tiền Nhiều Hơn, thuận tiện cũng cho nó ăn một miếng.
Hai người biếng nhác như vậy suốt một buổi trưa, thẳng đến khi Lục Quân Cường trở về.
Lục Quân Cường uống mấy ngụm nước, đang muốn nói chuyện mua nhà với Lục Khôn Đức thì Vu Hạo Phong vội vội vàng vàng chạy tới, Lục Khôn Đức lòng có xúc động gật gật đầu: "Rốt cuộc cũng tới rồi ha."
Lục Quân Cường vừa thấy bộ dáng này cũng minh bạch vài phần, cùng Lục Khôn Đức trốn đến sau quầy giả bộ không nhìn thấy, mặt Tiền Nhiều Hơn dính đầy nước xoài, ngồi xổm dưới lòng bàn chân Lục Khôn Đức liên tục liếm.
Lục Khôn Đức lấy phần xoài còn dư lại cắt đưa cho Lục Quân Cường: "Thương lượng thế nào?"
Lục Quân Cường cười cười: "Giá cả rất tiện nghi, có điều đó đều là nhà nhiều năm không ai ở, có người muốn mua bọn họ đã thật cao hứng, em chưa nói chắc, định đến xem lại. Chờ nói xong rồi còn phải dùng thân phận của anh làm chứng." Lục Quân Cường vài cái ăn hết nửa quả xoài, "Em còn chưa thành niên, có nhiều việc làm không được."
Lục Khôn Đức gật gật đầu, Lục Quân Cường nhìn Vu Hạo Phong ôm Đồng Kha, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ làm sao vậy?"
Lục Khôn Đức lắc đầu, cũng nhỏ giọng nói: "Không biết, lúc Đồng Kha tới thiếu chút nữa là khóc, phỏng chừng cũng không có chuyện gì, đều để Vu Hạo Phong ôm chút là xong." Lục Quân Cường cười cười, cũng từ phía sau ôm Lục Khôn Đức, cười nói: "Em cũng ôm anh, đừng giận em, buổi sáng là em nói chuyện không lễ phép, em biết anh cùng em không có tư tâm."
Trong khoảng thời gian này Lục Quân Cường luôn cùng anh thân mật, Lục Khôn Đức quen rồi cũng không nghĩ nhiều, thả lỏng thân thể dựa lên trên người cậu, ngáp một cái: "Anh không giận đâu."
Một bên Vu Hạo Phong ôm Đồng Kha lại đau lại dỗ, đôi mắt Đồng Kha đỏ rực, nước mắt muốn rớt cũng không xong, Vu Hạo Phong nói vài lời liền cầm túi của Đồng Kha lên còn không quên quay đầu lại cùng Lục Khôn Đức chào hỏi: "Không có việc gì, chúng tôi về trước đây."
Đồng Kha hít hít mũi theo Vu Hạo Phong đi rồi, thuận tay còn cầm luôn mấy quả xoài.
Lục Khôn Đức cười cười: "Tiểu đánh tiểu nháo, kỳ thật... bọn họ như vậy cũng khá tốt, cũng không giống như là không thể kết hôn." Lục Quân Cường trong lòng vừa động, cơ hồ muốn thổ lộ với Lục Khôn Đức, cậu nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, khó khăn ngăn chặn nóng nảy trong lòng.
Tới giờ ăn cơm chiều, khách khứa kéo tới, Lục Khôn Đức cùng Lục Quân Cường bắt đầu bày biện đồ, Lý sư phó từ sau phòng bếp nhô đầu ra: "Xoài đâu hết rồi?"
Lục Khôn Đức: "......"
Lục Khôn Đức lười nhác ghé vào trên quầy tính tiền, trải qua thời gian dài rèn luyện kỹ thuật thu tiền của anh đã thực thành thục, không còn cần tới Lục Quân Cường hỗ trợ. Lục Quân Cường bởi vì một câu vừa rồi của Lục Khôn Đức khiến nỗi lòng còn đang kích động, bên ngoài lại như cũ bất động thanh sắc.
Lục Khôn Đức đang ghi sổ, ngẫu nhiên chọc chọc Tiền Nhiều Hơn hoạt bát, lơ đãng nhấc đầu, vừa lúc thấy Phương Phương cùng vài sinh viên đi đến. Lục Quân Cường cũng thấy Phương Phương, quay đầu lại nhìn Lục Khôn Đức liếc mắt một cái, ánh mắt hai người giao nhau, anh nhanh chóng trốn vào phòng bếp.
Nồi nhỏ trong phòng bếp đang hầm canh cá đù với nấm phục linh Lục Quân Cường làm cho Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức thèm thuồng vây quanh nồi hít ngửi, không ngừng lẩm bẩm: "Thơm quá thơm quá..."
Lục Quân Cường lạnh mặt nói: "Vào đây làm gì, anh còn sợ cổ?"
Lục Khôn Đức cầm muỗng nhỏ nhẹ nhàng quậy quậy nồi canh, thở dài: "Anh hiện tại căn bản không thể nói chuyện với cổ, gặp mặt nhiều thì xấu hổ, cổ hẳn là không biết đây là cửa tiệm nhà chúng ta."
Lục Quân Cường hờ hững nói: "Họ đang ngồi ở trên bàn ngay bên ngoài phòng bếp, anh chuẩn bị ở đây trốn đến khi họ đi luôn sao?"
Lục Khôn Đức không nói lời nào, Lục Quân Cường cũng biết tính anh, không nói thêm gì, vào bếp giúp đỡ Lý sư phó.
Lục Khôn Đức ở trong bếp đợi một lát liền không chịu được, Lục Quân Cường không cho anh chạm vào đồ đạc gì hết, cái gì cũng không cho anh làm, Lục Khôn Đức ngắt cái này bốc cái kia trộm ăn một chút, nhàm chán ghé vào cửa xem bọn Phương Phương ăn cái gì, quay đầu lại dặn dò Lý sư phó: "Đồ ăn ở bàn cơm số tám cứ tùy tiện làm là được."
Phương Phương bận cùng Hội Sinh viên suốt một ngày, cô là người rất có ánh mắt, là sinh viên năm nhất duy nhất trong đám, tới tối lập tức đưa ra lời mời mọi người đi ăn cơm. Có người đề nghị tiệm cơm này không tồi, Phương Phương căn bản không nghĩ đến sẽ là tiệm nhà Lục Khôn Đức.
Một học trưởng vừa ăn vừa cùng Phương Phương nói giỡn: "Tiểu Phương, nghe nói em đang quen một nam sinh cùng khoa à?"
Trên mặt Phương Phương có chút khó coi, cười cười: "Ai nói? Giỡn hoài, tụi em chỉ là bạn bè."
Một đàn chị cũng tò mò: "Sao chị nghe nói các em chia tay rồi? Nháo ra gì không vui à?"
Phương Phương tự giễu nói: "Căn bản không phải, uầy... Vốn dĩ tụi em cũng khá tốt, tất cả đều là tại em trai cậu ta..." Phương Phương uống chút rượu, rốt cuộc vẫn là thiếu nữ đôi mươi, mang sự kiện nửa năm trước kia vừa khóc vừa kể ra.
Lục Quân Cường giúp đỡ cắt đồ ăn được một lát, lau tay đi đến cửa bếp ôm bả vai Lục Khôn Đức: "Anh dựa ở đây cả buổi rồi đó..."
Phương Phương khóc, một đàn chị nhỏ giọng an ủi cô, Lục Khôn Đức quay đầu nhìn Lục Quân Cường, trên mặt nửa phần ý cười cũng không có, trầm giọng hỏi: "Tiểu Quân, em vì cái gì mà muốn tính kế Phương Phương?"