Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một tháng trôi qua, Lục Quân Cường thực hiện lời hứa lúc trước, tặng cho Lục Khôn Đức món quà quý giá nhất trong vòng mấy năm nay.
Lục Khôn Đức xuống xe, nhìn tiểu viện quen thuộc, hàng rào gỗ sơn màu trắng, con đường lót đá xanh, vườn hoa tulip, bước vào cổng, bên trong bây giờ trống không, tường giấy hơi cũ bong ra từng mảng, sàn gỗ phía trên cầu thang đều vênh hết lên, hết thảy quen thuộc như thuở nào.
Anh kích động xoay người nhìn Lục Quân Cường, Lục Quân Cường cười cười, đưa cho anh một phần giấy tờ.
Là giấy chứng nhận sở hữu bất động sản của ngôi biệt thự trên đường Thiên Thọ, lấy danh nghĩa của anh mà mua, thời gian giao dịch là ngày hôm qua.
Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức mỉm cười: "Hoan nghênh về nhà."
Lục Khôn Đức trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, cẩn thận bỏ giấy chứng nhận sở hữu bất động sản vào túi, lại chạy nhanh lên lầu hai, thẳng đến phòng ngủ trước kia của bọn họ.
Phòng ngủ cũng trống rỗng, Lục Khôn Đức bình tĩnh đứng ở cửa nhìn.
Nơi này cũng không phải căn nhà duy nhất của bọn họ ở kiếp trước, thậm chí còn không bằng những cái kia, không có đầy kỷ niệm như căn chung cư ba mẹ Lục để lại cho bọn họ, cũng không như trang viên Đồng Nhạc sang quý xa hoa, nhưng xác xác thật thật là nơi Lục Khôn Đức thích nhất, chính là tại nơi này, anh tiếp nhận tình yêu của Lục Quân Cường, cùng cậu vượt qua một năm ngắn ngủi nhưng tràn ngập niềm vui, cũng là ở thư phòng nơi đây, Lục Quân Cường nổ súng kết thúc sinh mệnh chính mình, cùng với sau đó là hai năm Lục Khôn Đức lặng yên sinh hoạt.
Lục Quân Cường đi lên lầu từ phía sau ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ muốn trang hoàng xong rồi mới mang anh hai tới, nhưng em nhịn không được muốn tranh công... Ngày mai chúng ta bắt đầu trang hoàng nha? Anh có thể tự thiết kế rồi để cho bọn họ làm..."
Lục Khôn Đức lau lau đôi mắt, quay đầu dựa bên gáy cậu cùng cậu hôn môi, nói giọng khàn khàn: "Anh rất thích."
Những ngày tiếp theo Lục Khôn Đức không hề thanh nhàn, đầu tiên là thuê nhân viên vệ sinh rửa sạch toàn bộ phòng trong vòng hai ngày, lại tìm công ty trang trí, cùng bọn họ thiết kế, làm dự toán, Lục Khôn Đức một chút cũng không yên tâm để cho người khác làm, ngay cả mua vật liệu đều phải đi theo chọn lựa.
Căn biệt thự kiểu Tây này có lịch sử rất dài, nhưng đã trải qua vài thập niên được mưa gió cọ rửa, nhiều lần được đại tu vẫn vững chắc như cũ.
Lục Khôn Đức đầu tiên là nhờ người cải tạo hệ thống thoát nước, hệ thống cung cấp điện và gas, lại cạo sạch sẽ mấy lớp giấy dán tường, cửa sổ cũng tháo dỡ toàn bộ, từ bên ngoài nhìn qua dường như một cái nhà thô (1), khiến cho Lục Quân Cường một tuần sau đến tham ban hoảng sợ.
(1)Là loại nhà mới được xây xong phần móng cùng bể ngầm, mái bê tông, cầu thang đã đổ bê tông và xây bậc, hệ thống tường bao che và tường ngăn chia ,tô trát tường đã xây, các hệ thống kết cấu chịu lực như khung, cột, dầm, sàn bê tông
Lục Khôn Đức cực kỳ hứng thú, mỗi một chỗ đều tỉ mỉ thiết kế an bài, may mắn đang là mùa hè, sơn lót và sơn phủ đều mau khô, cũng không làm chậm trễ công trình, bận rộn không đến ba tháng liền hoàn thành, dựa trên tiền đề tận lực tái hiện bộ dáng trước kia lại làm thêm rất nhiều điều chỉnh nhỏ, khiến cho người ở trong biệt thự thoải mái cực kỳ.
Lục Khôn Đức cực kỳ hứng thú, thông gió một tháng (2)liền gấp không chờ nổi mà dọn vào.
(2) Nhà mới xây sẽ có mùi sơn, vôi vữa trong nhà rất khó chịu và có thể ảnh hưởng đến sức khoẻ nên mới cần vệ sinh và thông gió
Chuyện trang hoàng Lục Quân Cường toàn quyền giao cho Lục Khôn Đức làm, trung gian cũng xem qua vài lần, rất vừa lòng với phong cách thiết kế của anh, hào phóng, thoải mái.
Ngày hôm sau Lục Khôn Đức liền gọi Vu Hạo Phong và Đồng Kha đến nhà để "khoe của".
Lục Khôn Đức đắc ý dạt dào dẫn Vu Hạo Phong và Đồng Kha đến từng phòng nhìn, cười nói: "Thế nào? Tuy rằng không lớn bằng nhà các cậu, nhưng phong cách vẫn không tệ đi."
Đồng Kha gật đầu, nhìn giường lớn bằng đồng khắc hoa trong phòng ngủ chính thích không thôi, ở phía trên lăn một cái rồi nói với Vu Hạo Phong: "Chúng ta cũng đổi giường thành như vậy đi... Loại đầu giường này..."
Lục Khôn Đức tiếp lời nói: "Chỉ là đầu giường không tốt lắm, dựa không thoải mái, nhưng mà để thêm mấy cái gối dựa lớn là tốt hơn nhiều rồi, lúc ấy mua nó chủ yếu là cảm thấy lớn, hai người lăn thế nào cũng không ngã."
Đồng Kha vẻ mặt say mê vuốt bông hoa bằng đồng trên cây cột đầu giường, lẩm bẩm nói: "Không để gối dựa mới tốt chứ, như vậy nếu là lúc kia trói tay các thứ..."
Lục Khôn Đức Vu Hạo Phong: "..."
Chỉ gọi Vu Hạo Phong và Đồng Kha đến để khoe còn chưa hết, hôm sau Ngô Hạo đến đưa tài liệu cho Lục Quân Cường, cũng bị Lục Khôn Đức nhiệt tình lôi kéo tham quan một lần, Ngô Hạo nhìn rõ phòng ngủ của hai người bị doạ sửng sốt một phen, làm bộ cái gì cũng không phát hiện, gãi đúng chỗ ngứa khen phẩm vị(3) của Lục Khôn Đức.
(3) Ý nói ánh mắt, cách nhìn của người nào đó
Ngô Hạo trước đây từng hoài nghi thái độ của Lục Quân Cường đối với Lục Khôn Đức, hiện giờ cơ hồ có thể khẳng định, nhưng cũng may Ngô Hạo người thành thật, cảm kích đối đãi của cậu với mình, đối với loại sự tình này sau khi kinh ngạc cũng không có gì phản cảm, ngược lại giữ kín như bưng sợ để cho người khác biết việc tư của ông chủ.
Ngô Hạo xác thật không có quảng cáo về biệt thự mới của Lục Quân Cường với người trong công ty, nhưng vẫn có rất nhiều người biết chuyện ông chủ mua nhà ở trên đường Thiên Thọ, Lục Minh Khả biết được liền về nhà nói cho bác hai và bác gái nghe, cùng ngày người một nhà liền xách trái cây tới.
Ở cửa có camera giám sát, Lục Quân Cường thấy là bọn họ liền định giả bộ không có ở nhà không muốn để ý tới, Lục Khôn Đức thấy Lục Quân Cường chậm chạp không mở cửa, thò đầu qua nhìn, vừa thấy liền vội mở cửa đón người vào.
"Ha ha, bác nghe chị con nói con chuyển nhà, nên mới cùng bác hai con lại đây xem thử." Bác gái ở cửa đợi một buổi cũng mà nụ cười không hề vơi bớt, vui tươi hớn hở vào cửa, "Chuyện lớn như vậy mà không nói với bác, không thì cũng giúp đỡ được tụi con rồi."
Lục Khôn Đức vội cười mời bọn họ ngồi xuống, nói: "Đều là thuê người làm cho, sao có thể phiền toái các bác, gần đây công việc của chị Minh Khả có tốt không? Cái này cho Minh Kiệt ăn." Lục Khôn Đức đẩy một dĩa vải qua cho Lục Minh Kiệt, Lục Minh Kiệt cũng không mời ai, chụp lấy một quả liền bắt đầu ăn.
Lục Minh Khả lo nhìn trang hoàng trong phòng khách không nghe thấy Lục Khôn Đức nói, bác hai vội vàng đẩy Lục Minh Khả một cái, thay cô ta trả lời: "Đều tốt đều tốt, làm việc trong bộ phận này rất thanh nhàn, Tiểu Quân phát tiền lương lại cao, không có gì không tốt." "Nói cái gì đâu!" Bác gái trắng mắt liếc bác hai một cái, lại quay đầu cười nói với Lục Quân Cường, "Chị Minh Khả của con cũng không phải chỉ giúp làm người phục vụ như người ta, cả ngày đều nghĩ làm sao quản lý rồi thì làm sao về sau làm đảm đương công việc cho tốt, yên tâm đi, không sai được."
Lục Quân Cường ngồi ở trên tay vịn sô pha dựa vào người Lục Khôn Đức, nghe vậy không chút để ý "ừm" một tiếng, lấy một quả vải, chậm rãi lột ra, vỏ quả đỏ tươi trên ngón tay thon dài trắng nõn của cậu hết sức đẹp, Lục Minh Khả bình tĩnh nhìn Lục Quân Cường ngây người, Lục Quân Cường có phát hiện, hờ hững nhìn cô ta một cái, thuận tay đút quả vải đã lột cho Lục Khôn Đức.
Lục Minh Khả: "..."
Lục Khôn Đức hơi xấu hổ, âm thầm dùng khuỷu tay thúc cậu một cái ý bảo còn có người ngoài kìa. Phòng khách lâm vào không khí xấu hổ, bác gái cười cười nói: "Minh Khả con cứ nhìn Tiểu Quân làm gì, cả ngày ở khách sạn không phải đều thấy sao."
Lục Quân Cường nhàn nhạt đáp: "Không có, mỗi ngày kiểm tra xong con đều ở trong văn phòng, không gặp."
Lục Minh Khả cũng không biết nghĩ tới cái gì, ngượng ngùng nói: "Về sau...làm quản lý hẳn là có thể thường xuyên nhìn thấy."
Lục Quân Cường nhếch mắt nhìn cô ta một cái, nhỏ giọng nói với Lục Khôn Đức: "Bình thường em cũng không có gặp Úc Đan, chỉ có nói chuyện nhiều với Ngô Hạo thôi."
Lục Khôn Đức biết cậu đang sợ mình ghen, cảm thấy buồn cười, buông tha bác hai bác gái cười nói: "Đã tới rồi thì trưa mọi người ở lại đây ăn đi, Tiểu Quân... Đi, à, làm chút gì đó đi."
Lục Quân Cường không mặn không nhạt "ừ" một tiếng, đứng dậy đi vào phòng bếp. Lục Khôn Đức kêu bọn họ lên lầu tham quan những phòng khác, bác gái nhìn lầu hai trang hoàng sang trọng thanh lịch tấm tắc khen ngợi, liên tục khen Lục Quân Cường có khả năng, Lục Khôn Đức cười nói đúng đúng, trong lòng nghĩ đều là mình thiết kế liên quan gì tới nó đâu.
Thời điểm đi đến phòng ngủ Lục Minh Kiệt nhìn thấy laptop Lục Quân Cường mới mua cho Lục Khôn Đức kinh ngạc hô một tiếng, hỏi cũng không hỏi liền chạy tới cầm lên.
Lúc này laptop vẫn còn rất quý, Lục Quân Cường mua chính là muốn cho Lục Khôn Đức lúc đi học mang theo chơi gϊếŧ thời gian. Nhà bác hai ngay cả loại để bàn còn chưa mua, càng không nói đến loại xách tay, thấy Lục Khôn Đức cứ như vậy tùy tiện đặt máy tính trên thảm, đều liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ thầm Lục Quân Cường mấy năm nay thật sự kiếm được không ít của cải.
Lục Minh Khả vây theo ở phía sau, vẫn luôn không nói lời nào như suy tư gì đó.
Chờ đến khi ăn cơm Lục Minh Khả vài lần muốn nói lại thôi, đến khi sắp ăn xong mới do do dự dự nói: "Tiểu Quân... Em dọn đến bên này khá tốt, cách Đức Mỹ gia rất gần."
Lục Quân Cường: "..."
Lục Quân Cường không đáp, Lục Minh Khả có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói tiếp: "Em xem... Nhà của chị cách Đức Mỹ gia quá xa, mỗi ngày chị ngồi xe công cộng gần một giờ lận."
Lục Quân Cường: "..."
Lục Khôn Đức không hiểu ra sao không biết Lục Minh Khả muốn cái gì, nhìn sắc mặt Lục Quân Cường trầm xuống cũng không dám nói tiếp. Bác gái và Lục Minh Khả là truyền thừa một mạch, nháy mắt minh bạch ý tứ của cô ta, chớp mắt tiếp lời nói: "Đúng rồi, cả ngày đều ở trên đường, con gái mà như vậy cũng khiến người không yên tâm! Nếu là cách Đức Mỹ gia gần chút thì bác và bác hai con cũng yên tâm."
Lục Quân Cường: "..."
Giờ thì Lục Khôn Đức cũng hiểu ra là có ý tứ gì, nhất thời không biết nên nói sao. Lục Minh Khả buông đũa, nhìn Lục Quân Cường nói: "Tiểu Quân, em xem chỗ các cũng không quá bừa bộn, nếu không... Cho chị ở lại đây, gần khách sạn hơn, đối với em cũng có chỗ lợi."
Lục Khôn Đức quay đầu nhìn hỏi ý Lục Quân Cường, riêng anh không thích Lục Minh Khả ở lại đây, như vậy thế giới của anh và Lục Quân Cường sẽ bị quấy rầy, nhưng lại sợ Lục Quân Cường mà trực tiếp cự tuyệt bác hai thì sẽ hơi khó coi.
Không nghĩ tới Lục Quân Cường cũng buông đũa xuống, hướng về phía Lục Minh Khả cười nói: "Được chứ, thu dọn dẹp một chút rồi dọn qua đây."
Lục Khôn Đức nhất thời ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới gật gật đầu nói: "Vậy... được rồi, như vậy đi, theo lời Tiểu Quân nói."
Bác hai không nghĩ tới Lục Minh Khả sẽ nói ra yêu cầu như thế, giật mình phản ứng lại, lập tức nóng nảy, trách mắng Lục Minh Khả: "Nói bừa cái gì! Một đứa con gái mà không biết xấu hổ! Thấy nhà người ta đẹp là muốn vào ở, bộ con không có nhà à?!"
Bác gái liếc bác hai một cái, nói: "Không phải là sợ Minh Khả đi làm không an toàn sao! Ông thì biết cái gì, nó có thể ở lại bao lâu? Không ra khỏi cửa chắc? Một năm hai năm nữa là lấy chồng rồi, không cẩn thận sao được!"
Lục Quân Cường cười: "Không có việc gì, muốn đến ở thì cứ đến."
Lục Khôn Đức cũng theo đó nói thêm vài câu, nhưng đến khi một nhà bác hai đi rồi liền rầu rĩ.
Lục Quân Cường đóng cửa lại hơi cúi đầu nhìn Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Không vui, đúng không? Không chịu cười."
Lục Khôn Đức miễn cưỡng cười một chút, vẫn nhịn không được nói: "Sao lại... để cho người khác vào ở."
Lục Quân Cường nhẹ nhàng đẩy anh lên tường, hai tay chống ở hai bên sườn anh, cúi đầu nhìn anh ủy khuất, ôn nhu nói: "Biết được không phải cái gì cũng đều có thể nhường cho người khác chưa? Đối xử tốt với một số người bọn họ vĩnh viễn sẽ không thấy đủ, chỉ biết yêu cầu càng nhiều càng quá đáng thêm."
Lục Khôn Đức ngẩng đầu nhìn Lục Quân Cường, uể oải nói: "Anh biết sai rồi... Kỳ thật anh đều hiểu hết, nhưng rất nhiều lời anh không nói được..." Lục Khôn Đức lấy lòng vòng tay qua cổ cậu, nhỏ giọng nói, "Vậy... Em đừng cho chị ấy tới nhà chúng ta nha."
Lục Quân Cường bật cười nói: "Đều đã đáp ứng rồi sao có thể không cho cô ta tới."
Lục Khôn Đức lập tức thất vọng, đẩy cánh tay Lục Quân Cường muốn đi ra, Lục Quân Cường chống cánh tay không nhúc nhích, sức lực anh không bì nổi, đẩy nửa ngày vẫn bị giam cầm ở trong ngực cậu, không khỏi có chút sốt ruột, nói: "Tránh ra!"
Lục Quân Cường cười cười, đơn giản cúi sát vào ôm anh, hôn một cái nói: "Được rồi, cho anh cái giáo huấn, thấy anh hôm nay một chút cũng không biết giữ gìn địa bàn của chúng ta nên muốn giáo huấn anh, yên tâm đi, em khiến cô ta ở không đến... không đến hai tháng, nhiều nhất hai tháng, em khiến tự cô ta phải đi, cũng không dám trêu chọc tới đây nữa, anh đừng để ý đến cô ta là được."
Lục Khôn Đức nhìn Lục Quân Cường bất an nói: "Thật sự... chỉ hai tháng?"
Lục Quân Cường cười, chớp chớp đôi mắt hồ ly không đứng đắn huýt sáo, hài hước nói: "Anh hôn em một cái, em khiến cho cô ta đi sớm thêm một chút."
Lục Khôn Đức bị chọc cười, vẫn có hơi không tin, hỏi: "Em làm thế nào khiến chị ấy tự đi? Anh thấy chị ấy còn rất thích em... Lục Minh Khả, kỳ thật không có quan hệ huyết thống với chúng ta."
Lục Quân Cường lắc đầu, lại cười: "Đã biết rồi, anh ghen tị, yên tâm đi." Lục Quân Cường thanh âm dịu lại, "Cô ta năm lần bảy lượt không biết tốt xấu, em cũng coi như là nể tình cảm thân thích đủ rồi."