Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những ngày sau khi thi đại học vẫn luôn rất nhẹ nhàng, lúc này việc ghi danh phải tiến hành trước khi biết điểm thi đại học, Lục Khôn Đức đã xác định phải vào đại học Hưng Bang, mà điểm chuẩn của đại học Hưng Bang bao năm qua đều thấp hơn ba bốn mươi điểm so với thành tích ngày thường của Lục Khôn Đức, ghi danh thành công cơ hồ là chuyện không có gì phải lo lắng. Không có này đó phiền não, Lục Khôn Đức lập tức thả lỏng không ít.
"Anh ở nhà nhàn rỗi không có việc gì! Tới tiệm hỗ trợ thôi mà có sao đâu?" Lục Khôn Đức lại bắt đầu tiến hành tranh chấp đã kéo dài suốt một tuần.
Lục Quân Cường bất đắc dĩ nói: "Thật sự không cần, trong tiệm không bận, anh hai thật vất vả mới không cần đọc sách, ở nhà chơi thì có gì không tốt, em đã giúp anh liên hệ với đoàn du lịch, đều là thí sinh thi đại học, đến lúc đó anh có thể..."
"Em điên rồi sao?!" Lục Khôn Đức như con mèo bị dẫm đuôi : "Đi du lịch! Bộ em nhiều tiền lắm à?!"
Lục Quân Cường tự giác câm miệng, nghĩ thầm xong rồi, chạm tới nghịch lân của Lục Khôn Đức rồi. Không biết có phải những ngày còn nhỏ thiếu tiền đối Lục Khôn Đức ấn tượng quá khắc sâu hay không, Lục Khôn Đức đối tiền thật là chấp nhất, nói anh tham tiền cũng không quá.
Lục Khôn Đức còn muốn nói thêm nữa, Lục Quân Cường sợ anh, cười trấn an nói: "Được rồi được rồi, đáp ứng anh tới tiệm, nhưng mà em nói trước, cho anh làm thì làm nấy, cho anh chừng nào tan tầm thì phải tan tầm! Cái này không được thương lượng."
Lục Khôn Đức được cho phép, khó khăn lắm mới nhịn xuống được kích động. Lục Quân Cường nhịn không được lại chọc anh: "Anh như này cũng coi như là làm công, một tháng muốn bao nhiêu tiền?"
Lục Khôn Đức lắc đầu: "Tiền cái gì, anh không cần, nhưng mà.." Hai mắt Lục Khôn Đức đột nhiên tỏa sáng, "Em cho mấy người phục vụ mới thuê thôi việc hết đi, để Lý sư phó, Ngô Hạo, em với anh là đủ rồi, như vậy thì mỗi tháng sẽ tiết kiệm được không ít tiền."
Lục Quân Cường dở khóc dở cười, đeo tạp dề lên đi nấu cơm, không hề cùng Lục Khôn Đức thảo luận.
Lục Khôn Đức tà tâm không chết, lại cọ đi theo, một bên trợ giúp Lục Quân Cường một bên nói: "Em xem, chính chúng ta làm khẳng định so với phục vụ sinh dụng tâm hơn, cũng có thể làm trong thời gian dài hơn một chút, tiền dư lại còn có thể cho em..."
"Anh hai!" Lục Khôn Đức nhịn không được đánh gãy anh, "Trước tiên không nói em làm thế nào cho bọn họ nghỉ việc, anh hai đi làm hai tháng là đi học rồi, anh muốn em lại gọi người ta trở về à? Lại nói bây giờ trong tiệm lo liệu không hết quá nhiều việc, em còn muốn mở rộng quy mô thêm một chút, anh kêu em cho người ta nghỉ việc..."
"Ha! Em không phải nói trong tiệm không bận sao?!" Lục Khôn Đức tóm được chuyện Lục Quân Cường lúc trước lừa anh trong tiệm không bận không cần anh đi nói, "Em chính là không muốn để anh đi! A anh biết rồi... Em ở trong tiệm vụиɠ ŧяộʍ hút thuốc!"
Lục Quân Cường bất đắc dĩ nói: "Này không phải đồng ý cho anh đi rồi sao... Em nói em đã bỏ, haizz... Đưa tỏi cho em đi."
Lục Khôn Đức vẫn lẩm bẩm lầm bầm nói kế hoạch của anh, Lục Quân Cường cùng người anh trai không hiểu kinh thương này hoàn toàn nói không thông, cũng lười giải thích, hừ hừ ha ha đáp lời.
Hôm sau Lục Khôn Đức ngồi trên xe đạp của Lục Quân Cường, hai người lắc lư đi tới tiệm cơm.
Lục Quân Cường đơn giản cùng Lý sư phó bọn họ giải thích một chút, lại âm thầm dặn dò Ngô Hạo để mắt tới Lục Khôn Đức, để anh làm vài việc cho có chút ý tứ là được, ngàn vạn lần đừng để mệt, Ngô Hạo gật đầu tỏ vẻ minh bạch.
Lục Quân Cường nghĩ nghĩ, cho Lục Khôn Đức tạm thời làm thu ngân, Lý Thanh giúp đỡ bưng đồ ăn, lúc nào Lục Khôn Đức không có mặt thì vẫn là Lý Thanh làm như cũ. Lý Thanh có chút không vui, nhưng e ngại người ta là anh trai của ông chủ, lại nghĩ đến Lục Khôn Đức một khi khai giảng thì đi rồi, liền không nói gì nữa.
Lục Khôn Đức lần đầu tiên công tác, lại là cửa hàng nhà mình, không khỏi thấy hưng phấn. Anh hận không thể ôm hết tất cả công việc về mình, nhưng bất hạnh là đã thoả thuận với Lục Quân Cường, chỉ có thể thu tiền ghi sổ, rất có cảm giác thất bại.
Lý Thanh rốt cuộc gặp được anh trai ông chủ trong truyền thuyết, âm thầm quan sát Lục Khôn Đức vài ngày, không cảm thấy có điểm nào đặc biệt lợi hại đáng giá ông chủ phải chiếu cố như vậy, nhưng trong tiệm những người khác đều rất khách khí với Lục Khôn Đức, ví như mấy ngày hôm trước Lục Khôn Đức bởi vì không quen thuộc công tác, chân tay vụng về chậm trễ rất nhiều khách nhân tính tiền đều không có người bất mãn, ngược lại toàn nói Lục Khôn Đức mới vừa làm việc, có thể được như vậy đã không tồi. Lý Thanh thay Lục Quân Cường cảm thấy không đáng giá, nhưng lời Ngô Hạo cảnh cáo cô còn nhớ rõ, đối Lục Khôn Đức cũng rất là khách khí lễ phép.
Thời điểm giữa trưa hôm nay khách đến cực nhiều, cùng lúc đó người chờ tính tiền đều xếp thành một hàng, Lục Khôn Đức vừa sợ làm lỗi vừa sợ khách chờ phiền, luống cuống tay chân, lập tức hoảng sợ càng tính không được rõ ràng, Lý Thanh đang bưng đồ ăn nhìn thấy, vốn dĩ muốn giúp đỡ chiếu cố một chút, nghĩ lại không phải ông chủ để cậu ta tính tiền sao, xem xem có thể làm ra bao nhiêu sai lầm. Lý Thanh liếc mắt nhìn Lục Khôn Đức một cái, bưng mâm trở về phòng bếp.
Vừa vặn Lục Quân Cường từ bên ngoài nhập hàng trở về, thấy Lục Khôn Đức vội đổ mồ hôi, còn miễn cưỡng cười với khách hàng, liên tiếp xin lỗi: "Xin ngài chờ một chút, lập tức liền xong, lập tức liền xong." Vài người phía sau không kiên nhẫn đã bắt đầu có ngữ khí không tốt.
Lục Quân Cường ở bên ngoài chào Ngô Hạo một tiếng, còn chưa có dỡ hàng liền vào đại đường, một tay chống lên quầy, trực tiếp từ vách ngăn cao một mét nhảy vào quầy. Đại đường một mảnh kinh hô trầm trồ khen ngợi.
Lục Quân Cường lạnh mặt, tiếp nhận hoá đơn trong tay Lục Khôn Đức, cũng không cần tới máy tính, liếc mắt nhìn hoá đơn một cái đã quét xuống hơn mười món ăn trực tiếp tính ra số, tính tiền rồi lấy tiền, đôi tay bay nhanh đếm đếm rồi đưa cho khách, chỉ chốc lát sau liền đuổi được một loạt khách nhân đi.
Lục Khôn Đức phát giác Lục Quân Cường cảm xúc không tốt, do dự một chút liền nhỏ giọng nói: "Tiểu Quân... Anh mang cho em thêm phiền phải không? Anh luyện thêm thì tốt rồi..."
Lục Quân Cường cười cười với Lục Khôn Đức: "Không có, anh mới vào làm việc đương nhiên không quen thuộc, qua mấy ngày thì tốt rồi, em... em chính là bực bọn họ cho anh sắc mặt không tốt." Lục Khôn Đức buông tâm, trong lòng một trận ấm áp, đối Lục Quân Cường cười nói: "Bận quá nên anh căn bản không có thấy người cho anh sắc mặt gì, vốn dĩ chính là tại anh." Lục Quân Cường khịt mũi: "Anh trai em là sinh viên đấy, cho bọn hắn tính tiền còn dám có thái độ đó."
Lục Khôn Đức dở khóc dở cười, buồn bực vừa rồi trở thành hư không, cười nói: "Em vừa rồi thật lợi hại, như thế nào nhiều đồ ăn như vậy em lập tức có thể biết giá bao nhiêu tiền?"
Lục Quân Cường cười một cái, hơi mang lúng túng nói: "Trước kia thời điểm bán bánh rán... luyện ra." Lục Khôn Đức cười to.
Lúc sau khách cũng không quá nhiều Lục Khôn Đức có thể ứng phó, Lục Quân Cường liền giúp đỡ Ngô Hạo đi dỡ hàng. Lý Thanh thu thập hảo mấy bàn khách mới rời đi, thật cẩn thận cọ đến bên người Lục Quân Cường nói: "Ông chủ... cậu tính nhẩm thật lợi hại! Tôi còn không..."
"A?" Lục Quân Cường đang khiêng ba thùng cải trắng chồng lên nhau đi lùi từng bước ... Lý Thanh "bang" một tiếng, bị một thùng cải trắng quật cho ngã ở trên sàn nhà.
Ngô Hạo nhìn Lý Thanh, khóc không ra nước mắt.
Tới hai giờ chiều vị khách cuối cùng mới đi, có Lục Khôn Đức ở đây hỗ trợ, Lục Quân Cường giữa trưa lại không cần đi ra ngoài đưa cơm, trong tiệm công tác nhẹ nhàng không ít.
Mỗi ngày lúc này Lục Quân Cường đều sẽ kêu mọi người ở đại đường nghỉ ngơi hai tiếng, vừa hay hôm nay cuối tháng, Lục Quân Cường thông báo tháng này lại tăng lương, Lý sư phó thêm ba trăm, Ngô Hạo thêm hai trăm, hai người mới tới thêm một trăm. Lý sư phó thực vừa lòng, cũng không nghỉ ngơi, lẩm nhẩm bài hát lắc lư đến phòng bếp tiếp tục nghiên cứu món ăn mới Lục Quân Cường buổi sáng nói với ông. Mấy phục vụ sinh trẻ tuổi cũng vui vẻ vẫn luôn cùng Lục Quân Cường nói lời cảm tạ. Lục Quân Cường lại lần nữa xác nhận nhiệm vụ từng người. Ngô Hạo chủ yếu là ở đại đường chiêu đãi, thu thập bàn ghế, sàn nhà và phòng bếp, Tống Tiểu Ba chủ yếu là ở phòng bếp giúp Lý sư phó làm việc, Lý Thanh vào thời điểm không có Lục Khôn Đức làm thu ngân, Lục Khôn Đức lúc ở đại đường chiêu đãi khách, bưng đồ ăn. Đến nỗi chính Lục Quân Cường, vẫn luôn làm công việc nhập hàng cùng tạp công.
Lục Quân Cường phát tiền lương tháng này cho mọi người, Lý Thanh rốt cuộc vẫn là tính tình con nít, ngay lúc đó đã mở phong thư ra, cười ha hả nói: "Cảm ơn ông chủ, đi làm tháng thứ ba liền được phát lương." Lục Quân Cường mỉm cười, Lục Khôn Đức nhìn Lý Thanh cầm tiền, sắc mặt phức tạp.
Lục Quân Cường biết Lục Khôn Đức bệnh cũ lại tái phát, cười cười không hề để ý đến anh. Lý Thanh đếm tiền, thấy Lục Khôn Đức đang nhìn mình, tâm tính con nít lại tái phát, cười nói: "Anh trai ông chủ sao lại không có tiền lương vậy nha?"
Lục Khôn Đức không biết ý đồ của Lý Thanh, cười nói: "Tôi tới làm không công, không có tiền lương."
Lý Thanh cười thầm, vừa định nói thêm thì thấy Ngô Hạo đưa mắt ra hiệu, Lý Thanh không nói chuyện nữa, trộm ngắm Lục Quân Cường liếc mắt một cái, Lục Quân Cường đối Lục Khôn Đức cười cười: "Anh đương nhiên không có tiền lương, tiền lời nơi này đều là của anh, còn chưa đủ?"
Lý Thanh Ngô Hạo ngạc nhiên, không nghĩ tới Lục Quân Cường cư nhiên cùng anh trai tuy hai mà một.
Lục Quân Cường lại tiến đến bên tai Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Trở về tiền chúng ta kiếm được đều không đem đi gửi, để ở trong nhà cho anh đếm chơi." Lục Khôn Đức cười ha hả, thuận thế tựa ở trên người Lục Quân Cường, nói: "Đứng mấy tiếng mệt quá, nghỉ ngơi một chút." Lục Quân Cường một tay đỡ Lục Khôn Đức một tay cầm giấy tờ đối chiếu.
Ngô Hạo cùng Tống Tiểu Ba chơi trong chốc lát nhàm chán, thấy đám trẻ trong tiệm bên cạnh đá cầu liền cũng xô xô đẩy đẩy đi, Ngô Hạo cùng Tống Tiểu Ba hợp với đám trẻ bên cạnh tổng cộng năm người, vây thành cái vòng, anh một cái em một cái truyền đá trái cầu. Lục Khôn Đức lập tức tinh thần tỉnh táo, bò dậy đi theo chơi.
Trời vẫn còn rất nóng, Lục Khôn Đức chỉ chốc lát sau liền đổ mồ hôi, cười lớn hướng Lục Quân Cường kêu: "Lại đây! Lại đây cùng anh chơi!" Lục Quân Cường sợ nóng, đứng ở cửa tiệm lắc đầu nói: "Em sợ nóng, anh chơi đi."
Lục Khôn Đức ài một tiếng, vừa vặn quả cầu truyền tới phía anh, Lục Khôn Đức hào phóng la lên một tiếng: "Tiểu Quân! Tiếp anh một trái!"
Lục Quân Cường: "......"
Quả cầu theo tiếng Lục Khôn Đức "viu" một tiếng bay về phía Lục Quân Cường, Lục Quân Cường không phản ứng lại, bị quả cầu bay tới đáp ngay giữa mặt.
Lục Khôn Đức cùng nguyên đám người cười to, Lục Quân Cường lòng tự trọng bị "khi nhục" vội vã muốn đòi lại, diện vô biểu tình gia nhập cùng bọn họ, giơ chân đỡ trái cầu, cùng hoà vào tiếng kêu quỷ bạch bạch bạch tạp của Ngô Hạo và Tống Tiểu Ba.