Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh, tủ lạnh hết chân giò hun khói rồi, em đi siêu thị mua.” Đường Viễn đeo dép lê in hình gấu mèo đi ra ngoài. Tia Chớp đang cắn quả bóng nhỏ lập tức bỏ đó, vung vẩy đuôi bám theo sau Đường Viễn.
“Hả?” Đường Niệm đem chồng bát vừa rửa xong đặt lên kệ, xoa xoa tay, nói: “Bên ngoài trời đang mưa to, buổi tối còn lạnh hơn, em đợi ở đó, anh đi mua cho.”
“Không phải lát nữa anh còn hẹn với Văn Suất đi phó bản sao? Cứ để em đi. Trưa nay em còn để quên vài thứ ở kí túc xá, tiện đường đến đó lấy luôn.” Đường Viễn thay giầy thể thao, rút ra hai tờ một trăm, sờ sờ đầu Tia Chớp: “Đừng làm rộn, chút nữa về chơi với mày!”
Đường Niệm “Ừ” một tiếng, đứng ở cửa phòng bếp nói với ra: “Tiểu Viễn! Em phải mặc ấm vào, đừng chỉ mặc mỗi áo mưa. Ra ngoài đóng cửa luôn cho anh nha.”
Tia Chớp thấy Đường Viễn đi rồi, nó liền quay lại ngậm bóng, lon ton chui vào bếp, ngồi xổm sau lưng Đường Niệm, cái đuôi ve vẩy.
“Ông tướng! Anh đang bận việc, ngồi đây vướng chân vướng tay quá, ra phòng khách ngay cho anh!”
Tia Chớp không động đậy, Đường Niệm lại nghiêng trang nhắc lại một lần nữa. Cuối cùng cậu quay đầu lại, dùng tay củng củng mũi nó. Tia Chớp lập tức bật người dậy, cũng học theo dụi dụi cái mũi vào chân cậu.
Đường Niệm thở hổn hển cười to: “Dụi cái gì mà dụi, đi ra ngoài cơ mà!”
Trận mưa thu này tới thành phố A vội vàng mà cuồng bạo. Bất quá, hiện tại tuy rằng gió vẫn thổi mạnh, nhưng mưa đã nhỏ hơn và không còn sấm chớp như trước nữa.
Đường Viễn ngồi trên xe taxi, một đường đều ngẩn người, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ sau khi trận bóng kết thúc, cảm giác khó hiểu và tim đập nhanh vẫn khiến cho hắn có chút bất an. Trực giác của Đường Viễn cảnh báo rằng chuyện này có liên quan đến mèo Mun. Bàn tay vẫn đút trong túi áo khoác nắm chặt, hắn rất muốn gọi điện thoại hỏi Cố Thiếu Cảnh hoặc là Cố Viêm hoặc là tùy tiện một người ở BOF nào đó biết đến mèo Mun, để hỏi xem tình trạng của nó hiện tại ra sao.
Nhưng mà, với thân phận hiện giờ của hắn thì lại không tìm được lý do nào để hỏi chuyện này. Những cảm xúc phiền não cứ liên tục nhiễu loạn trong lòng làm hắn cảm thấy thật bứt rứt khó chịu.
“Haizz! Cháu xem mưa rơi ầm ầm thế này thôi, ngày mai nhất định sẽ nắng to.” Bác lái xe là một người rất nhiệt tình, ông mỉm cười liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, lại nói tiếp: “Cháu tự đón xe về nhà à? Nếu không bác sẽ đợi cháu ở cổng trường?”
Lúc này Đường Viễn chợt hồi thần, hắn nhíu mày nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mưa ầm ầm như vậy mà lóc cóc đi bộ đón xe buýt thì không tốt lắm, liền hướng bác lái xe gật đầu, lễ phép cười nói: “Vậy bác chờ cháu nhé!”
“Ừ!”
Vào buổi chiều thứ ba và thứ sáu, đại học A đều không sắp xếp tiết học cho sinh viên. Cho nên cứ đến cuối tuần, những sinh viên gần nhà đều lục tục rủ nhau về hết. Hơn nữa hiện tại trời đang mưa to thế này, trừ phi là kẻ thất tình hay mấy người đột xuất nổi hứng dở hơi mới lượn lòng vòng quanh trường. Mấy cảnh trời tối hù, xám xìn xịt, mưa hắt gió lùa thì đẹp nỗi gì? Người bình thường đều ở trong kí túc xá, nên đọc sách thì đọc sách, nên chơi game thì chơi game, nên đi ngủ thì đã đi ngủ hết.
Nhất thời, vườn trường vốn rộng rãi chợt có vẻ phá lệ lạnh lẽo, hiu quạnh.
Hiện tại mèo Mun đang vô cùng chật vật, nó cụp đuôi, ngồi dưới mưa mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu “Ngao ngao” kêu vài tiếng. Nó dựa vào bản năng nhớ lại khí vị trong kí ức của Tuyết Lang mà hít hít cái mũi, cố gắng tìm phương hướng.
Nhưng chưa nói đến việc Tuyết Lang trùng sinh đã thay đổi thân thể, chỉ là trời đang mưa ầm ầm thế này, khí vị nào còn có thể tồn tại mãi trong không trung? Nó không phải chó cảnh sát được huấn luyện, cũng không có năng lực kì dị siêu nhiên nào, nó chỉ là một chú mèo 16 tuổi mà thôi.
Mèo Mun lại lẳng lặng đứng dậy, dùng móng vuốt khiều khiều cái huy chương của Tuyết Lang trên cổ nó.
Ngày Tuyết Lang và nó bị ném tới xóm nghèo, trời cũng mưa to như thế này.
Khi đó, một người một mèo đều thở ra thì ít, hít vào thì nhiều. Cũng không biết Tuyết Lang lúc ấy lấy đâu ra khí lực, chống đỡ một thân chi chít vết thương phát mủ, loạng choạng ôm nó gõ cửa nhà một người da đen.
Lúc ấy, hắn ôm con mèo đen hấp hối trong ngực ra phía trước, đứt quãng mà dùng tiếng Anh nói một câu: “Cứu …cứu nó, xin hãy cho nó một chút gì để ăn.” Nói xong, Tuyết Lang liền gục xuống.
Thời điểm Tuyết Lang mở mắt ra một lần nữa thì một tuần đã trôi qua.
Mèo Mun cuộn thành một đoàn nằm bên cạnh cổ hắn. Cái đầu hít hít ngửi ngửi, cọ cọ lên mặt hắn, một chân hư hư đắp lên lỗ tai Tuyết Lang, cực kỳ giống như đang bảo hộ.
Lúc ấy, người chưa từng rơi một giọt nước mắt nào – Tuyết Lang, hốc mắt xoát một cái liền đỏ ửng.
Hắn vẫn không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn trần nhà chằng chịt mạng nhện, vệt ố loang lổ và những vết nứt kéo dài.
Lỗ tai mèo Mun run rẩy, bật người nhổm dậy, nó kêu “Meo meo”, bò ngay lên trước ngực Tuyết Lang, đôi mắt mở to, có thể là rất hưng phấn nên liều mạng liếm cằm hắn.
Tuyết Lang nghèn nghẹn cổ họng nói: “Mèo Mun, đã lâu không gặp.”
Một trận gió vù vù thổi qua kéo theo mưa tạt, mèo Mun lại run lên một cái.
Nó đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu, hướng một phương hướng nhìn lại, không chút nghĩ ngợi liền vọt thẳng đến. Huy chương của Tuyết Lang trên cổ nó cất lên những tiếng đinh đinh đang đang giòn vang trong mưa.
Đường Viễn đứng ở cửa ký túc xá, đem áo mưa cởi ra, nhẹ nhàng lắc lắc, gấu quần bò cũng đã muốn ẩm hết.
Hắn ngẩng đầu nhìn mưa rơi rào rào ngoài cửa, xoay người chuẩn bị hướng ký túc xá đi, chợt ánh mắt dừng lại, mãnh liệt nhìn chằm chằm vào mặt gương trong đại sảnh, cả người đều cương tại chỗ như bị sét đánh, tay cầm áo mưa cũng run lên.
Mèo Mun đã nhảy lên bậc thềm, cách Đường Viễn không tới mười bước chân.
Đầu Đường Viễn nổ “Ong” một tiếng, người cứng đờ, lòng bàn chân như bị mọc rễ, không có cách nào quay người lại.
Hắn kinh ngạc nhìn vào gương. Trong gương là con mèo nhỏ hắn nhặt từ đống rác về, nó đang ngồi đó ngẩng đầu nhìn hắn, bộ lông ướt sũng bám đầy đất, xẹp xuống chật vật, cái đuôi thong thả ve vẩy. Rồi đột nhiên nó cúi đầu “Ngao ngao ngao”, tiếng kêu như xé rách yết hầu, một tiếng, rồi một tiếng lại vang lên to hơn, tiếng sau so với tiếng trước lại càng thêm thê lương.
Trái tim Đường Viễn co rút, đau đớn mãnh liệt.
Hắn vươn tay đè lên huyệt thái dương, ngửa đầu lên, đôi mắt mở thật lớn, hầu kết yếu ớt giật lên giật xuống thật lâu, rồi nặng nề xoay người, cong thắt lưng hướng mèo mun vươn tay, cười đến cổ họng đều nghẹn lại phát đau: “Mèo Mun, đã lâu không gặp.”
Sáu năm, Tuyết Lang, ta rốt cục đã tìm thấy người rồi a!
Mèo Mun dùng sức lắc lắc nước mưa trên người, lao thẳng vào lòng Đường Viễn.
Nó cọ cọ mà nhảy lên, rúc vào ống tay áo Đường Viễn, vẫn như trước kia, trực tiếp theo cánh tay của hắn mà chui vào trong quần áo. Nước mưa từ người nó nhanh chóng thấm ướt một khoảng áo của Đường Viễn. Sau khi rúc rúc, xoay xoay một hồi, nó thò đầu ló ra từ cổ áo sơ mi, thu người lại, hai chân trước đặt lên ngực, tai vểnh cao, nằm úp sấp, ánh mắt ngoắc ngoắc mà nhìn Đường Viễn.
Không biết có phải là ảo giác của Đường Viễn hay không mà hắn nhìn thấy hai mắt của mèo Mun cũng đỏ lên, sũng nước.
Mèo Mun nhìn một hồi lâu, mới đem móng vuốt từ trong áo vươn ra khiều khiều cằm Đường Viễn, chậm rãi, một chút lại một chút, híp mắt “Meo meo”, tiếng kêu thật giống như giọng trẻ con học nói đang bức thiết muốn nói chuyện.
“Tao rất tốt a, rất tốt thật đấy, rất tốt…”. Đường Viễn lặp đi lặp lại mấy câu này. Mèo Mun trong lòng hắn đã ấm sực lên như một cái túi ủ mùa đông. Nhiệt độ của nó làm hắn vừa nóng vừa đau. Hắn khẽ vuốt đầu mèo Mun, giữ nó thật chặt trong ngực, cười đến ánh mắt đều cong : “Đã lâu chưa cho mày chui vào quần áo tao, đi lên tắm rửa một cái rồi chúng ta về nhà.”
.
.
.
Sáu năm đối với một đời người thì không phải là một thời gian quá dài …. cũng không quá ngắn.
Nhưng sáu năm chờ đợi, tìm kiếm một người … tuyệt đối là một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Sáu năm đối với tuổi thọ của loài mèo thì chiếm khoảng gần 1/3 cuộc đời nó. (Trung bình một con mèo được chăm sóc tốt chỉ sống được tối đa khoảng 15 – 20 năm. Từ 6 – 8 tuổi cơ thể chúng đã bắt đầu biểu hiện lão hóa. Sau 12 tuổi chúng đã già yếu, lú lẫn, hay rơi ngã, dễ phát bệnh qua đời).
Sáu năm chờ đợi …. chờ đợi gần 1/3 cuộc đời … một khoảng thời gian thật dài … thật dài …. mà mèo mun đã phải trải qua để có thể gặp lại Tuyết Lang một lần nữa.
Dù ông trời (cũng như tác giả) rất ưu ái cho mèo mun và Đường Viễn, nhưng những gì họ phải trả giá cũng tuyệt đối không nhỏ đúng không nào?