Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối này Ninh Vân Tấn là hoàn toàn xứng đáng tụ hội ánh sáng. Người có thể có tư cách tham gia yến ban thưởng lần này, ngoại trừ số ít xuất sắc xuất hiện trong đại chiến lần này, đại đa số đều biết Ninh Vân Tấn, nhưng thời điểm lần thứ hai thấy hắn, vốn có một tia ghen tị cũng đều che giấu đi.
Một tế thiên giả!
Thân phận này liền dễ giải thích Ninh Vân Tấn từ nhỏ đến lớn biểu hiện ra đặc biệt, cùng với nguyên nhân đã được Hoàng thượng thậm chí các loại ưu đãi đại tông sư.
Trên vãn yến hai phụ tử Ninh gia đều bị người bao thành một vòng, các loại nịnh hót và chúc mừng như thủy triều vọt tới, khiến hai người tay già đời đã vô cùng am hiểu xử xự xử thế quan trường cũng thiếu chút nữa bận đến xã giao không kịp.
Sau vãn yến đó là khánh công yến Ninh phủ vì Ninh Vân Tấn tổ chức, liên tiếp vài ngày đều có cấp dưới đầu tiên của hắn, đồng nghiệp và bằng hữu tới bái phỏng, ước chừng bận bốn năm ngày mới yên ổn xuống.
Ninh Vân Tấn lần này ngày nghỉ tổng cộng là nửa tuần, bận rộn xong những xã giao đó, hắn liền không thể không bắt đầu suy xét chuyện chuyển nhà.
Phải dọn vào trong cung không thể so với ở bên ngoài, trong cung quy củ rất nhiều, cho dù Văn Chân đặc biệt cho phép hắn có thể mang hạ nhân của mình vào cung, Ninh Vân Tấn cũng không tiện vượt mức. Nha hoàn hắn tuyển tới chọn đi chỉ cho được mang hai người Tịch Nhan và Hồng Đậu, Hồng Đậu vốn là xuất phát từ hoàng cung, người trong cung quen nhiều một ít công việc cũng thuận tiện hơn, mà Tịch Nhan được Hồng Đậu giáo dục nhiều năm như vậy, chẳng những làm việc có căn bản, cũng là một kín miệng, dẫn theo một nha hoàn đủ thông minh bên người mới thuận tiện sai sử.
Về phần Tần Minh thì khẳng định không thể dẫn tiến cung, cũng không thể khiến người ta êm đẹp đi tự cung. Nguyên bản Ninh Vân Tấn là muốn an bài hắn ra ngoài làm việc, nhưng tiểu tử này làm sao cũng không chịu, hai chủ tớ một phen tranh chấp, sau vẫn là định là chỉ cần Ninh Vân Tấn ngoài cung vẫn là đi theo hắn.
Người không thể mang nhiều, chi phí ăn mặc liền không thể rêu rao quá mức. Mấy năm nay Ninh Vân Tấn kiếm được không ít bạc, ngoại trừ trợ cấp người nhà, đại bộ phận đều được hắn sài sạch. Đều nói tiền có thể sai quỷ dùng ma, hắn thông qua Nội vụ phủ đưa tới không ít đồ tốt, hơn nữa Văn Chân ngẫu nhiên ban thưởng xuống, không khách khí mà nói, trong tiểu viện của bản thân hắn chi phí không ít hơn các Hoàng tử chút nào.
Nhưng vật như vậy mang tiến cung rất chói mắt một chút, Ninh Vân Tấn đành phải vô cùng tiếc nuối lựa chọn vài bộ quần áo thể diện và đồ đạc mình thích, gấp như vậy, hắn thật không thu thập ra bao nhiêu hành lý.
Nhìn tiểu viện tử mình ở nhiều năm, Ninh Vân Tấn cư nhiên có loại luyến tiếc rời đi. Ninh phủ, trong tiểu viện tử này tích lũy rất nhiều hồi ức, hắn biết lần này đi, chân chính có thể trở về liền ít. Tuy rằng người trong nhà nói nơi này hết thảy đều sẽ vì mình bảo lưu, nhưng mà dù sao bất đồng.
Trước một đêm rời khỏi Ninh phủ, Ninh Vân Tấn khoanh chân mà ngồi, hai mắt hợp lại, liễm thần nhập định. Trong lư hương mây khói lượn lờ, khiến hắn dần dần bắt đầu quên mình. Không biết là không có duyên cớ lòng xúc động, lúc này đây Ninh Vân Tấn nhập đỉnh chỉ cảm thấy trong thiên địa chỉ còn lại có một mảnh hào quang màu vàng ấm, mà hắn thì ngồi xếp bằng trên một đóa hoa sen thật lớn trong hào quang.
Từ trên hoa sen mọc ra một hoa lửa màu vàng, nhưng không đốt người. Một đóa hoa lửa nho nhỏ bay tới đan điền hắn, dọc theo mười hai kinh lạc của hắn di chuyển, chờ đến lần thứ hai sau đó trở lại đan điền, từ xương sống sau lưng hắn chậm rãi hướng lên, thông qua đại chuy huyệt thăng lên bách hội, lại thăng mà lên tới không trung.
Tự nhiên như vậy mà qua đi một vòng thiên, Ninh Vân Tấn phát hiện mình cư nhiên đột phá dưỡng khí tầng thứ nhất.
“Phong Vương, xưng Đế, công danh lợi lộc bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước, về sau thân thể bảy thước cũng bất quá là một nắm tro bụi, nhân sinh dù sao vẫn là tính toán cho mình mới tốt!” Ninh Vân Tấn mở to mắt, vừa rồi loại ngộ đạo giống như thiên địa không còn khiến hắn có loại cảm động cực kỳ thỏa mãn.
Hắn cũng không thay đổi tư thế, ngược lại lại một lần nữa nhắm mắt, đem hồi ức từ sống lại đến nay cùng Văn Chân ở chung trong đầu từng cái một lần.
Ninh Vân Tấn biết mình lảng tránh Văn Chân đã lảng tránh quá lâu, cho dù sau khi đáp ứng cùng hắn bên nhau, cũng chưa từng động thủ qua. Nhưng tiếp nữa không được, Văn Chân kiên nhẫn chung quy là có hạn, hắn không có khả năng vẫn cứ như vậy không cầu hồi báo trả giá.
Nếu nghĩ muốn cho Văn Chân biết khó mà lui, thậm chí đem hết thảy làm hỏng, vậy kéo tiếp tất nhiên là tốt! Với ngạo khí của Văn Chân, sau đó bọn họ khả năng chính là cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng mà sau khi ngộ đạo, Ninh Vân Tấn có thể rõ ràng cảm giác được lớp suy nghĩ sâu đáy lòng. Tình cảm của hắn với Văn Chân quá mức phức tạp, có hận, có oán, có khâm phục, có sùng bái, có cảm động, có vui thích…Tình cảm như vậy đã không có biện pháp vô cùng đơn giản cùng một chữ yêu để hình dung.
Hắn thích ánh mắt Văn Chân, lực chú ý, thậm chí trong nội tâm lạnh lùng che giấu tình cảm cuồng nhiệt đều chú ý trên người mình, chỉ cần vừa nghĩ tới có lẽ có một ngày Văn Chân sẽ chuyển cặp mắt ôn nhu dừng ở trên người mình, gánh lên thân thế, khiến khoảng không giữa hai người xuất hiện, Ninh Vân Tấn liền vô pháp tiếp thu.
Có lẽ trong đó còn có tính chiếm hữu dục của trẻ con quấy phá, nhưng nếu không nghĩ làm hỏng hết thảy, Ninh Vân Tấn biết sau khi tiến cung mình liền không thể lãng tránh nữa.
Sáng sớm hôm sau, môn khẩu Ninh phủ vô cùng náo nhiệt. Ninh Vân Tấn nguyên tưởng bái biệt lão thái thái và phụ thân, đại ca sau đó liền tự đi vào cung, không nghĩ tới lão thái thái vẫn luôn lôi kéo tay hắn không buông, sau vẫn là thấy giờ lành sắp tới, mới đem hắn đưa ra cổng.
Ninh Vân Đình thì đặc biệt mà chuyển ban một ngày, thứ nhất là vì tiễn hắn, thứ hai cũng là hỗ trợ cho hắn, dù sao bọn hạ nhân trong nhà không thể vào cung, có hắn cùng đi còn có thể tìm vì thị vệ giúp hắn bắt tay nâng gia cụ lớn.
Bên này người Ninh gia mới lưu luyến chia tay xong, một đội ngũ y phục vẻ vang liền tới môn khẩu Ninh phủ, đi đầu chính là Hoàng Cẩm người quen cũ của Ninh gia.
Ninh Vân Tấn bị hắn đột ngột làm cho u mê, đem người kéo qua một bên hỏi ý kiến, “Hoàng tổng quản tại sao đến đây?”
“Hôm nay chính là ngày tốt Định Viễn Bá chuyển nhà, chẳng lẽ chúng ta không thể đến?” Hoàng Cẩm oán trách nói, “Ngươi chính là một đại gia hỏa giấu diếm thật kín a!”
Ninh Vân Tấn biết hắn nói chính là chuyện thân là tế thiên giả của mình, xấu hổ sờ sờ mũi, “Đó là không có biện pháp mà!”
“Hảo, không đùa ngươi.” Hoàng Cẩm cười nói, “Lão tổ tông nói Hoàng thượng lo lắng ngươi ngày đầu tiên dọn đến Tây Ngũ sở không ai hỗ trợ, nên phái chúng ta đến dẫn đường.”
Có Hoàng Cẩm, Ninh Vân Tấn lần này chuyển nhà vào hoàng cung thuận tiện hơn nhiều. Văn Chân an bài nơi ở cho Ninh Vân Tấn là đầu viện trong Tây Ngũ sở, hai đời cộng thêm số lần hắn vào cung tuy rằng đủ nhiều, nhưng chỗ này còn thật chưa từng tới mấy lần —— dù sao Hoàng tử không thể kết giao với bên ngoài nên không ai dám chạy tới đây, bởi vậy vẫn luôn tò mò nhìn xung quanh.
“Kiền Đông Tây Ngũ sở Định Viễn Bá hẳn là chưa tới đi!” Hoàng Cẩm thấy hắn tựa hồ đối với cảnh vật xung quanh thật cảm thấy hứng thú, liền cười nói, “Nói đến cũng khéo, năm nay vừa lúc Ngũ hoàng tử tròn sáu tuổi phải dọn khỏi hậu cung, Lục hoàng tử cũng chỉ kém nửa tuổi, Hoàng thượng liền để hai người bọn họ đồng thời ở Tứ viện và Ngũ viện phía Đông, nơi đó chẳng những hoàn cảnh tốt, hơn nữa thanh tịnh.”
Hắn nói điều này Ninh Vân Tấn tất nhiên rõ ràng, hiểu được cái gọi là thanh tịnh là cùng những Hoàng tử kéo ra một chút khoảng cách.
Xưa nay Kiền Đông Tây Ngũ sở đều là an trí nơi ở các Hoàng tử, từ sau khi con của Tiên hoàng đều phong Vương dọn ra hoàng cung, Hoàng tử dưới gối Văn Chân cũng bắt đầu lục tục lớn lên dọn vào. Hiện nay trong cung tổng cộng có bảy Hoàng tử, năm vị công chúa, tiểu Thất hoàng tử và Ngũ công chúa đều là sinh năm Thiên Thụ thứ mười tám, hai năm nay hậu cung liền không truyền ra tin vui nữa. Tuy rằng con nối dòng Văn Chân đối với một Hoàng đế mà nói tính là ít, nhưng Hoàng tử cũng đủ nhiều, bởi vậy cũng không có đại thần nào không nhiều mắt thượng tấu thỉnh Hoàng thượng cố gắng sinh tiểu hài tử.
Ninh Vân Tấn tối hôm qua vừa mới hồi ức qua quá trình cùng Văn Chân ở chung, tuy rằng không thể xác định hắn rốt cuộc là thời điểm nào đối với mình động tâm, nhưng là lúc đó quả thật là rất trùng hợp, chẳng lẽ Hoàng đế này còn vì mình thủ thân như ngọc hay sao?
Thời điểm hắn miên man suy nghĩ đã đến Tây Ngũ sở.
Kiền Đông Ngũ sở nằm ở đông lộ hoàng cung, mà Tây Ngũ sở thì trái ngược nhau, đều là từ ngũ tổ Nam Bắc cấu thành viện tam tiến, từ Tây đến Đông phân biệt được xưng là đầu viện, nhị viện…Bức tường phía nam tiền viện ở giữa làm một cánh cửa lợp ngói lưu ly vàng. Lúc này cánh cửa đầu viện Tây Ngũ sở đóng kín, mơ hồ có thể nhìn thấy trong cửa còn có một cánh cửa ngăn phù điêu bằng gỗ.
Hoàng Cẩm dẫn Ninh Vân Tấn và Ninh Vân Đình hai huynh đệ vào cửa, vượt qua cửa ngăn phía sau là viện. Tiến vào viện liền có thể nhìn ra được viện được người cẩn thận thu dọn qua, chẳng những quét tước đến sạch sẽ không thấy một chiếc lá rụng, còn đặt chậu cảnh thường xanh và hoa cỏ chịu rét.
Hoàng Cẩm thấy hai huynh đệ có chút kinh ngạc, nhỏ giọng nói, “Đây đều là dựa theo yêu cầu Hoàng thượng xếp đặt, lão tổ tông sợ không hợp tâm ý Định Viễn Bá tự mình nhìn chằm chằm kẻ dưới xếp đặt.”
“Nguyên bản còn lo lắng ngươi trong cung sẽ bị ủy khuất, bất quá xem ra hoàn cảnh cũng không tệ lắm.” Ninh Vân Đình vỗ vỗ bả vai Ninh Vân Tấn nói, “Lại có Hoàng thượng chiếu cố ngươi như vậy, ca ca ta cũng an tâm, trở về lại bẩm báo lão thái thái và phụ thân để cho bọn họ cũng ít lo lắng cho ngươi.”
Ninh Vân Tấn co rút khóe miệng, chỉ sợ phụ thân sẽ lo lắng! Hắn chỉ vào một cánh cửa trên tường thấp bên cạnh viện, hỏi, “Vậy cửa kia chẳng lẽ có thể thông đến nhị viện?”
“Đúng vậy.” Hoàng Cẩm gật đầu, “Đừng thấy giữa các viện có tường thấp cách xa nhau, hai bên là độc lập, nhưng mà đều xây cửa nhỏ thông nhau.”
Ninh Vân Tấn vừa nghe tin nhịn không được da mặt cứng ngắc, lần thứ hai may mắn mình không đến ở Đông Ngũ sở.
Biểu tình của hắn khiến Hoàng Cẩm không nhịn được cười, nhỏ giọng nói, “Cho nên nói thanh tịnh.”
Nếu viện cũng bố trí tỉ mỉ như vậy, vậy phòng không cần phải nói, Ninh Vân Tấn phát hiện không ít chi phí đều cùng lúc ở nhà mình không khác nhiều lắm. Hắn có chút phúc hậu mà suy đoán, không phải là Lý đại tổng quản lo lắng Văn Chân tới nơi này chịu ủy khuất, mới đặc biệt đề cao đãi ngộ cho mình chứ!
Bên này rốt cuộc là chỗ ở các Hoàng tử, thân là thần tử không quá tiện nhớt thây ở nơi này. Ninh Vân Đình thấy có Hoàng Cẩm dẫn người đến hỗ trợ thu dọn, liền dặn dò Ninh Vân Tấn vài câu, để hắn nhiều về nhà thăm qua, liền cáo từ trước.
Hồng Đậu và Tịch Nhan hai người lão luyện chỉ huy mấy tiểu thái giám đem đồ cất kỹ, trong phòng gây sức ép đến khí thế ngất trời, Ninh Vân Tấn nhàn rỗi không có việc gì, sau khi cáo biệt Hoàng Cẩm, liền trước đến cung Càn Thanh dâng bài tử ——
Nếu đã vào trong cung, chung quy phải đến chào Boss lớn một cái.
Ninh Vân Tấn thân là công thần lớn có nghỉ phép, bất quá chờ Văn Chân Hoàng đế khổ bức vừa ngự giá thân chính đã tích lũy một đống chiết tử lớn, lại đang gặp buổi sáng cũng không thiếu người cầu kiến. Văn Chân chọn bài tử hắn vội vàng nhìn mặt, hỏi vài câu còn thỏa mãn lời thừa, ném một ánh mắt chờ buổi tối, liền đuổi hắn đi trước.
Lần thứ hai trở lại nơi ở, Ninh Vân Tấn phát hiện bên trong không có ồn ào chút nào như trước, mấy tiểu thái giám đi đường đều nhẹ tay nhẹ chân, chờ khi hắn tiến vào đại sảnh vừa thấy, hay rồi, lấy Thái tử cầm đầu, có thể chạy có thể đi sáu vị Hoàng tử một người không sót đang ngồi chỉnh tề ngay ngắn.
Bị sáu đôi mắt mang theo ánh mắt tò mò quan sát nhìn, Ninh Vân Tấn sửng sốt một chút, nhất thời có loại xúc động mắt trợn trắng —— có thể thu vé vào cửa không cưng?!