Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng mà Thái y chẩn đoán bệnh lại làm cho Văn Chân vô cùng thất vọng, vài vị thánh thủ đều bị gọi tới sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, nhất trí tuyên bố thân thể Ninh Vân Tấn cũng không còn lo ngại, cần làm chỉ là điều dưỡng mà thôi.
Cho dù là hiện đại y học phát triển, có được các loại máy móc dụng cụ sóng điện não, kiểm tra CT cũng không có biện pháp nói rõ ràng vấn đề vùng não, lại càng không nói đến tại thời đại toàn bắt mạch này.
Cuối cùng Hồng Viện Phán ở dưới bức bách của Văn Chân cho kết quả cơ bản, đành nói tình huống của Ninh Vân Tấn cùng Tần Minh có chút cùng dạng, thứ nhất đều thời gian dài ở vào hoàn cảnh không thể hô hấp, thứ hai lại đều mất đi ý thức ở địa phương như bãi thủy mộ lại không hề có bảo hộ một hồi lâu, ai cũng nói không rõ bọn họ có biện pháp nào khôi phụ ký ức không.
Có lẽ chỉ là một hai tháng bọn họ có thể khôi phục ký ức, lại có lẽ cả đời cũng không thể nhớ sự tình trước kia, còn không bằng chuẩn bị tính toán xấu nhất, từ hiện tại bắt đầu giáo dục bọn họ tiếp thu sinh hoạt mới, dù sao hai người đều còn trẻ, quan trọng hơn là tương lai.
Hồng Viện Phán nói đến nhẹ nhàng, nhưng mà đối với Văn Chân mà nói những ký ức đã cùng Ninh Vân Tấn trải qua với nhau mới là trải nghiệm quý giá nhất. Càng nghiêm trọng chính là nếu mất đi những trải nghiệm bên nhau đó, hiện tại mình sẽ chỉ là Hoàng đế Ninh Vân Tấn tránh không kịp mà thôi, làm sao có thể tạo cơ hội khiến hắn lần thứ hai tiếp thu mình.
Bị Văn Chân thúc ép đến không còn cách nào, Hồng Viện Phán trái lo phải nghĩ, cuối cùng đành phải đưa ra hai chủ ý, một là nhìn xem trong năng lực huyết mạch có thuật pháp tương tự hay không, hai là đi tìm thần y dân gian, dù sao những thánh thủ dân gian có thể thấy qua nhiều ca bệnh, không giống như các ngự y phục vụ những quý nhân quan to bình thường đa phần là bệnh nhà giàu, tương đối am phiểu phần lớn là mấy môn nội khoa, phụ khoa, ngoại thương linh tinh.
Hiện giờ đã là sắp năm mới, mà ngay cả nha môn cũng đã phong cửa nghỉ ngơi, có chuyện lớn đều lưu lại đến sang năng giải quyết. Bất quá Văn Chân làm Hoàng đế thời gian này chuyện cần bận rộn nhiều lắm, chẳng những có các loại gia yến quốc yến, nghi thức điển lễ vân vân việc vặt vãnh quấn thân, còn phải sắp xếp người giải quyết chuyện Dương Nhượng Công, khiến hắn ngay cả thời gian chân chính nghỉ ngơi cũng không có, chớ nói chi là đặc biệt bớt thời gian ở cùng Ninh Vân Tấn.
Nguyên bản Ninh Kính Hiền còn muốn dẫn Ninh Vân Tấn về Ninh phủ điều dưỡng, dù sao chỉ cần Văn Chân không đem Ninh Vân Tấn tiếp nhận lại, thì không có biện pháp giữ hắn không trở về nhà năm mới. Với thương thế của Ninh Vân Tấn, chỉ cần có thể xuất cung, ít nhất có thể ở Ninh phủ ở mấy tháng, nơi đó chẳng những là hoàn cảnh quen thuộc với Ninh Vân Tấn, cũng còn có người có thể tỉ mỉ chiếu cố hắn, cùng hắn, càng có thể dùng thời gian và không gian khiến Văn Chân chậm rãi cắt đứt những tưởng nhớ.
Nhưng mà Văn Chân chỗ nào sẽ làm Ninh Kính Hiền như nguyện, trong âm thầm ám chỉ Thái y, để cho bọn họ như đinh đóng cột mà nói hiện giờ thương thế của Ninh Vân Tấn không thể di chuyển, nghĩ phải giữ hắn ở trong cung một đoạn thời gian lâu, ở chung thật tốt.
Tuy rằng mấy Thái y cũng nói quá một chút, bất quá nói cũng là sự thật, vết thương ở bụng của Ninh Vân Tấn quả thật không có cách di chuyển. Nói như thế nào nữa tình trạng cơ thể của Ninh Vân Tấn đều có bậc nhất, Ninh Kính Hiền cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Sau khi biết không về nhà được, Ninh Vân Tấn tuy rằng rất không vui mà bĩu môi tỏ vẻ kháng nghị trong im lặng, nhưng cũng chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện tiếp nhận sự thật này rồi, nhưng từ đó về sau cả ngày hắn ai cũng không cho sắc mặt tốt —— bao gồm cả Văn Chân.
Đảo mắt đã tới mùng một năm mới, Văn Chân thân là Hoàng đế phải đi đến thưởng yến, trước khi đi hắn đặc biệt mà vòng qua chỗ Ninh Vân Tấn, nghĩ muốn xem tình huống của hắn. Khi hắn đi vào phòng Ninh Vân Tấn, phát hiện Ninh Vân Tấn đang nhìn bên ngoài phòng nhón chân trông mong, bộ dáng thần tình không cao hứng.
Văn Chân trong lòng khá không có tư vị, ngồi vào bên giường Ninh Vân Tấn, ôn nhu hỏi nói, “Thế nào rồi, trong cung không tốt sao, biết không thể về nhà cư nhiên không vui vậy sao?” Hắn nhìn quanh liếc cung nhân xung quanh một cái, “Là có người hầu hạ không được chu toàn?”
Ninh Vân Tấn nhu thuận mà lắc đầu, “Không thể nào. Tất cả mọi người rất tốt, chiếu cố người cũng tận tâm mười phần, Hoàng thượng ngài cũng không thể oan uổng bọn họ.”
Văn Chân làm sao không rõ tính cách của hắn, ở trước mặt người không quen thuộc, Ninh Vân Tấn nhu thuận hiểu chuyện chính là vì không gây chuyện cho nhà mình. Tuy rằng khoảng cách hắn thanh tỉnh cũng bất quá thời gian hơn một ngày, nhưng cũng đủ Ninh Vân Tấn làm rõ thân phận của mình.
Hắn nắm tay Ninh Vân Tấn, ở trên mu bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Ngươi không thích ở trong cung sao?”
Ninh Vân Tấn cúi đầu, đem đầu chôn ở trước ngực, nhanh chóng lắc lắc.
Văn Chân có thể rõ ràng cảm giác được tay hắn có chút cứng ngắc, cảnh giác mà phản ứng như vậy khiến hắn chỉ có thể ở trong lòng thở dài. Xoa xoa đầu Ninh Vân Tấn, “Cùng Trẫm nói chuyện không cần câu nệ, nói thật là được. Ta là dượng ngươi không phải sao, cái loại tính tình bướng bỉnh gây sự trước kia của ngươi đâu?”
“Nhưng ngươi cũng là Hoàng đế, phụ thân nói đối với Hoàng thượng phải cung kính, phải có lễ phép.” Ninh Vân Tấn nghiêng đầu nghiêm túc mười phần mà nói.
Nếu thật sự đang là bốn năm tuổi Ninh Vân Tấn lộ ra biểu tình mềm mại như vậy, nhất định vô cùng đáng yêu. Nhưng hiện giờ đặt ở trên người người hơn mười tuổi, Văn Chân lại chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, với hiểu biết của mình đối với hắn, hài tử này vô cùng sĩ diện, nếu không phải thật sự mất đi ký ức, khẳng định không có phản ứng như thế.
Văn Chân gảy gảy tay hắn, nhu hòa mà nói, “Ngươi vĩnh viễn cũng không cần lo lắng ta sẽ nổi giận với ngươi, nào, nói cho ta biết, vì sao không thích ở trong cung.”
Hắn ôn nhu làm dịu cuối cùng là khiến Ninh Vân Tấn buông xuống một ít cảnh giác trong lòng, nhưng mà chọt ngón tay nhỏ giọng nói, “Trong cung không có phụ thân, còn không có người chơi với ta, một chút cũng không tốt. Vân Tấn nhớ phụ thân rồi!”
Văn Chân biết hiện tại Ninh Vân Tấn cùng tiểu hài tử giống nhau, hơn nữa đúng là thời điểm thân với Ninh Kính Hiền nhất, cho dù trong lòng hết sức ghen tỵ cũng không dám biểu lộ ra, để tránh cho mình mất sạch ấn tượng tốt.
Từ sau khi về cung, Văn Chân liền hạ lệnh không cho phép có người tùy tiện đi vào nơi này, mà ngay cả Hồng Minh lành bệnh nghĩ muốn tới xem cũng bị ngăn ở bên ngoài. Nhưng mà hiện tại cũng quả thật không thể để cho Ninh Vân Tấn tính tình tiểu hài tử cứ luôn giống như bị giam lỏng, hắn nghĩ nghĩ thuận tiện nói, “Như thế nào đi, ta để ngươi dẫn Tần Minh tiến cung, hắn là trường tùy trước kia của ngươi, cũng bị thượng, đang điều dưỡng. Hắn sau khi tiến cung vừa lúc có thể ban ngày cùng chơi với ngươi, trong cũng cũng có vài bạn nhỏ chơi, chờ đến bọn họ tan học cũng có thể cùng ngươi nói chuyện phiếm.”
Ninh Vân Tấn biết vết thương trên bụng mình, nếu lộn xộn thì sẽ nứt ra, mấy cung nhân cùng thị nữ gọi là Tịch Nhan đều cực kỳ kinh sợ, chỉ cần mình vừa động thì sẽ khẩn trương, sợ mình làm vết thương nứt ra, trước khi thương chưa tốt thì không cần nghĩ đến chuyện về nhà. So với phải một mình ở đây, có người có thể cùng mình cũng không tồi, chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu.
Văn Chân phải chủ trì cung yến không thể ở chỗ hắn quá lâu, dỗ hắn một hồi cũng đành rời đi. Nhưng chuyện đáp ứng Ninh Vân Tấn tất nhiên là ghi tạc trong lòng, ra cửa liền lập tức phân phó, sai người ngày mai dẫn Tần Minh tiến cung.
Trước khi Tần Minh được cấp cứu, sau khi từ Thái y thi dược chẩn đoán chính xác đã bị đưa ra hoàng cung, dù sao với thân phận của hắn ở trong cung dưỡng thương thật sự là rất không tiện. Nhưng mà hiện giờ nếu Hoàng thượng ban ân điển, người nhà của hắn cho dù luyến tiếc, cũng sẽ không ngốc nghếch không nguyện ý, kháng chỉ.
Dù sao so sánh qua, điều kiện trong cung tốt hơn một chút, hơn nữa Tần Minh cùng nhị công tử nhà mình bệnh trạng tương tự, nói không chừng sau khi tìm được lương y có thể được cùng nhau trị liệu, có thể trị tốt chung quy vẫn luôn tốt hơn giống như tiểu hài tử.
Tình huống của Tần Minh so với Ninh Vân Tấn tốt hơn nhiều, lúc trước hắn cũng không bị ngoại thương gì, chủ yếu là bị Tất Thương Lãng bóp cổ, bóp đến lâm vào trạn thái hít thở không thông, bởi vậy chỉ là chỗ yết hầu bị tổn thương nghiêm trọng, hiện tại tuy rằng còn nói chưa ra lời, nhưng mà đã có thể chạy có thể nhảy.
Cho dù mất đi ký ức, nhưng mà vừa thấy Ninh Vân Tấn hắn đã cảm thấy gần gũi, có thể một mình ghé vào bên giường hắn nhìn hết cả ngày cũng không biết chán.
Hai người bọn họ một người hữu khí vô lực nói không được nhiều, một người yết hầu không thể phát âm, trong ngày thường chính là cùng đọc sách tập viết, hoặc là chớp mắt với nhau, ngược lại thật đúng là tìm được bạn chơi.
Rất nhanh chỗ Ninh Vân Tấn tăng thêm vài khách nhân mới, Văn Chân sau khi đem lệnh cấm viện Tây Ngũ thả ra, dưới ám chỉ của hắn, vài vị Hoàng tử vốn là vẫn luôn tìm cơ hội nghĩ muốn tới thăm cũng gia nhập tiến vào, lại còn có một Thái tử Hồng Minh, khiến tiểu viện này của Ninh Vân Tấn ngược lại có vẻ vô cùng náo nhiệt, một chút cũng không thiếu nhân khí.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, đảo mắt đã ra tháng Giêng, bụng thương của Ninh Vân Tấn cũng đã bắt đầu kết vảy, cũng có thể đủ để chậm rãi đi lại, nhưng mà ký ức của hắn lại không có chút dấu hiệu nào trở về.
Văn Chân mỗi ngày đều sẽ đến chỗ hắn hai lần, nguyên bản chọn thời gian đều là bữa sáng và bữa tối, nhưng mà từ khi sau khi Ninh Vân Tấn có thể đi lại, ngược lại đều là chọn lúc cực sớm hoặc cực muộn, khi chỉ có thể nhìn thấy hắn nhắm hai mắt đi ngủ, mới có thể cảm giác được người ngày vẫn chính là người mình quen thuộc.
Ngày năm tháng hai, kéo hơn một tháng thời gian án Dương các lão thông đồng với địch rốt cuộc triệt để bày ra. Văn Chân ngay từ thời điểm điều tra đầu tiên vẫn chưa có thể bắt được nhược điểm Dương Nhượng Công tham dự hành động lần này, dù sao một Các lão nghĩ muốn phải người xuất kinh cũng không phải đại sự gì, nhưng mà thời gian quá mức trùng hợp một chút mà thôi.
Thẳng đến nhớ lại ngày trước Ninh Vân Tấn nói với mình hai chuyện về Dương Nhượng Công, Văn Chân mới rốt cuộc đem manh mối liên kết lại.
Một lần là khi Ninh Vân Tấn được Mục Đan Thư mở tiệc chiêu đãi, hắn ở bên ngoài tư trạch đụng phải xe ngựa Dương các lão, lần đó Ninh Vân Tấn trong lòng vừa động sai người đi thăm dò quan sát, phát hiện tam nhi tử của Dương Nhượng Công được người mời khách ăn cơm, nhưng lại thường xuyên được quan viên lớn nhỏ chiêu đãi; một lần khác là khi Ninh Vân Tấn dâng chiết tử kết quả thanh tra Công bộ, lần đó tin tức để lộ rất nhanh, nguyên bản hắn nghĩ từ bên An Bình gia lôn ra, nhưng mà sau khi điều tra phát hiện nơi phát ra cư nhiên là từ Dương gia.
Nhân gia nhà giàu trong kinh bình thường đều sẽ từ trong đệ tử trúng tuyển chọn một người làm người phát ngôn, thấp hơn mình một bậc không tiện do mình ra mặt xã giao đều sẽ do người này ra mặt, dù sao với văn hóa quan trường Trung Quốc, làm quan ngoại trừ cho dân chúng cầu phúc lợi cũng không thể bạc đãi mình và người nhà, thu nhận ít tiền tài hối lộ đều là lệ thường quan trường, cũng không có vẻ khác người.
Nhưng Dương gia tương đối khác thường một chút chính là có người mời thì gặp, như là hữu cầu tất ứng Bồ Tát sống, điều này có chút khác thường. Nói chung cho dù là lấy tiền tài của người, thật sự là chuyện phiền toái hoặc là có tổn hại đạo đức cá nhân vẫn là không nguyện ý tiếp nhận, nhưng Dương gia như thế thậm chí có chút chuyện lớn khó lựa chọn thì có chút không bình thường.
Có lẽ những người cầu đến Dương gia làm việc sẽ cho hắn là người tốt, nhưng mà ở trong mắt Ninh Vân Tấn yêu nghiệt, loại hành động không tiếc hao tổn này như là đang thu thập nhân mạch. Vô luận một người đã đứng hàng thần Các làm như vậy có mục đích gì, tóm lại không phải là chuyện tốt, cho nên tuy rằng khi đó hắn đang cùng Văn Chân tranh cãi chiến tranh lạnh, nhưng vẫn nói một chút điểm đáng ngờ của mình.
Với tính tình của Văn Chân được Ninh Vân Tấn nhắc nhở tất nhiên sẽ đi kiểm chứng, nhưng tra được đều là chuyện Dương gia lung lạc hán thần, nói ví dục như cùng tân khoa Thám hoa Hồ Duệ tâm sự linh tinh.
Bình thường đại thần nếu có mưu đồ, ý đồ tranh đảng, chung quy trước cùng Hoàng tử giao hảo, làm hành động hàng đầu mới đúng, nhưng không thấy Dương gia đặc biệt thân cận Hoàng tử nào, vì sờ không đúng mục đích của Dương gia, Văn Chân tên này ngay từ đầu phương hướng điều tra đã xảy ra vấn đề, lãng phí không ít thời gian.
Về phần chuyện Dương gia thông địch phản quốc bọn họ mặc dù có nghĩ qua, nhưng không cho thành manh mối chủ yếu đi thăm dò. Dù sao Dương Nhượng Công đang ở vị trí thần Các, nếu bị địch quốc thu mua tất nhiên cần lợi ích cực lớn, nhưng mà bản thân hắn đã có tài có thân phận, cho dù tìm nơi nương tựa địch quốc cũng chỉ là thần Các mà thôi, căn bản không tất yếu.
Thẳng đến lần này sau khi phát sinh chuyện Thái tử và tế thiên giả bị tập kích, các mật thám của Văn Chân trực tiếp đem Dương Nhượng Công tên phản quốc đương sơ tra ra mới xác định nguyên do. Hóa ra phụ thân Dương Nhượng Công cư nhiên là một đứa con tư sinh có huyết thống hoàng tộc tiền triều, từ nhỏ được xem như là con ruột nuôi ở Dương gia, cũng không biết Ngô Khiêm Nhất bọn hắn làm sao tìm ra được gia phả, ba năm trước đây tìm tới cửa, hứa hẹn nếu được việc để cho Dương gia trở thành hoàng tộc, lúc này mới đả động được Dương Nhượng Công.
Vừa nghĩ tới Dương Nhượng Công là được mình một tay đề bạt lên, trong lòng Văn Chân quả thật là tức đến không chịu được. Không nói đến sự thật hắn thông đồng địch phản quốc, nếu không phải Dương Nhượng Công bán Ninh Vân Tấn cũng sẽ không chọc ra lần tội này, xử phạt Văn Chân liền không chút nào nương tay.
Nghĩ xong chiết tử xử trí Dương gia, Văn Chân rốt cuộc không còn tâm tình tiếp tục phê duyệt chiết tử, mắt thấy đã đến thời điểm dùng bữa tối, liền nhịn không được gác bút đứng dậy, hướng viện Ninh Vân Tấn đi đến.
Mất đi công lực, Văn Chân rốt cuộc không có biện pháp như trước kia vượt qua thủ vệ ở trong cung xuất quỷ nhập thần, đó cũng là thay đổi lớn nhất trong khoảng thời gian này. Đi tới Tây Ngũ sở, cửa chính điện của đầu viện đang khép, từ bên trong chiếu ra ánh sáng nhu hòa.
Còn chưa có tiến gần chính điện Văn Chân chợt nghe thấy tiếng cười thanh thúy, hắn nghe ra âm thanh quen thuộc kia đến từ Ninh Vân Tấn. Hắn đã qua thật lâu không nhìn thấy Ninh Vân Tấn vui vẻ như vậy, liền để người ở phía ngoài không cần thông báo, nhưng mà đứng xa xa xuyên thấu qua khe cửa nghĩ muốn thấy rõ tình hình bên trong.
Chỉ thấy trong điện bốn đứa Hồng Hân Hồng Húc ôm bụng cười thành một đoàn, Ninh Vân Tấn thì một tay ôm thắt lưng Tần Minh, ở trên mặt hắn hôn một miếng. Mặt Tần Minh hưng phấn đến đỏ rực, lập tức quay đầu lại cũng ở trên mặt Ninh Vân Tấn hôn một miếng.
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn hôn hôn.” Ngay sau đó Hồng Hân ồn ào bổ nhào vào trước người Ninh Vân Tấn, ở trên gương mặt hắn hung hăng mà đích thân hôn một ngụm.
Chỉ nghe Ninh Vân Tấn lầu bầu oán giận, “Hồng Hân thật bẩn, ngươi đem nước miếng trét lên mặt ta!”
Sau một mảnh cười ha ha, Hồng Hân mặt dày mày dạn lại quyệt miệng tiến lên, “Vậy bên này cũng cho ngươi làm dơ.” Động tác của hắn ngược lại nhanh nhẹn, hơn nữa Ninh Vân Tấn không tận lực phòng bị hắn, lại bị đánh lén vừa vặn chùi mặt nước miếng.
Nhìn mấy hài tử bên trong vui vẻ ấm áp đùa thành một đoàn, Văn Chân không biết vì sao mất đi dũng khí đi vào.