Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cách một ngày đó là ngày ba đầu tháng tám, chính là sinh nhật Ninh Vân Đình, dù sao hắn là Đại thiếu gia Ninh phủ, sinh nhật tự nhiên khá được coi trọng.
Ngày này năm ngoái, trong phủ cũng dọn lên mấy bàn, mở tiệc chiêu đãi thân thích bằng hữu Ninh gia cùng bằng hữu của chính Ninh Vân Đình, còn có thể ở quý phủ mời một gánh hát náo nhiệt một phen.
Chỉ là năm nay Ninh Vân Đình có chủ ý của mình, hắn muốn ở tửu lâu bên ngoài mở tiệc chiêu đãi bằng hữu thư viện, không muốn ở trong phủ lăn qua lăn lại, cũng không biết hắn nói như thế nào với Ninh Kính Hiền, cư nhiên đáp ứng điều thỉnh cầu này của hắn, biến thành Ninh Xảo Hân rất là không vui mà cho hắn vài ngày sắc mặt, làm cho Ninh Vân Đình cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Ngày hôm qua Ninh Vân Tấn mới vừa dàn xếp thỏa đáng, đã bị Ninh Vân Đình bắt lấy tố khổ cả ngày, cũng đem lý do mình làm như vậy nói một lần.
Nguyên lai năm nay hắn đã tròn mười hai tuổi, Ninh Kính Hiền cảm thấy rằng tuổi của hắn đủ rồi, tháng trước đã đem hắn đưa vào thư viện Bạch Lộc.
Thư viện Bạch Lộc này không phải trường quan, là đầu năm Vĩnh Hưng từ Bát Kỳ quyền quý bỏ vốn xây lên, hàng năm ngày một tháng bảy nhập học. Thư viện mời mấy vị đại Nho đương thời, buổi chiều học cưỡi ngựa cùng tài nghệ khác trong lục nghệ, thường thường còn có Hàn lâm sẽ đến thư viện dạy học, có thể nói là khu thư viện điều kiện dạy học tốt nhất trong kinh.
Tuy rằng yêu cầu đầu tiên đi học của thư viện này là thuộc chính Kỳ, nhưng đồng dạng là người Bát Kỳ, nhiều năm tiếp như vậy, có tiền cùng không có tiền, có quyền cùng không có quyền, mấy đẳng cấp khác nhau rõ ràng cũng dần dần xuất hiện.
Ninh Vân Đình thì mới đi học một tháng, mặc dù kết giao vài bằng hữu, nhưng thật sự là không chắc căn nguyên đối phương. Hắn cảm thấy tỷ tỷ đang làm chuẩn bị sang năm đại tuyển, mang theo một đám tiểu tử không biết sâu cạn về nhà, cho dù chơi không tận hứng, cũng sợ quấy nhiễu nàng, cho nên mới đưa ra muốn ở bên ngoài mở tiệc chiêu đãi.
Được hắn nói Ninh Vân Tấn mới nhớ tới mình quên chuyện này, khó trách Ninh Xảo Hân gần đây thời gian làm đồ thêu càng ngày càng nhiều. Hắn bấm tay tính toán, nguyên bản năm nay đúng là năm đại tuyển, chính là bởi vì Thái hậu băng hà phải ngừng một năm, sang năm không phải là năm tỷ tỷ xuất giá sao!
Chỉ sợ lão thái thái muốn về kinh ở lại cũng không chỉ là ngại đi lại gây sức ép – người trong thiên hạ nhận thức chung Tổng đốc Trực Lệ hiếm có thể đảm nhiệm toàn vẹn, còn làm chủ cho tôn nữ, ý tứ bên trong là chọn hôn sự một cửa danh giá, dù sao Bội Hoa là kế thất, cũng sẽ không tận tâm chọn con rể!
Ninh Vân Đình chiếm được một ngày nghỉ, rất là hăng hái. Sáng sớm dậy cho Ninh Kính Hiền thỉnh an, người cả nhà cùng hắn ăn bát mì trường thọ, tiếp theo thì mang theo tùy tùng xuất môn chuyển một vòng, ngay cả cơm trưa cũng không trở về ăn.
Đợi đến một khắc khoảng giờ Thân hắn trở lại trong phủ, đón tiểu đệ Ninh Vân Tấn ăn mặc chỉnh tề, cùng nhau đến trước tiểu lâu mở tiệc chiêu đãi cùng bạn học.
Ngồi ở trên xe ngựa, Ninh Vân Đình rất buồn bực, “Hôm nay đến đều là bằng hữu của ta, ngươi một xú tiểu tử muốn đi theo xem náo nhiệt gì!”
Ninh Vân Tấn bĩu môi, “Xem ra ngươi là không muốn để cho ta giúp ngươi ở trước mặt tỷ tỷ nói tốt!”
“Ngươi còn nói ư!” Ninh Vân Đình vừa nói lên việc này đã nghẹn khuất, “Ngày hôm qua hướng ngươi oán giận vài câu, cư nhiên còn giúp tỷ tỷ quở trách ta.”
“Vốn chính là ngươi xứng đáng mà!” Ninh Vân Tán cười nhạo nói, một chút cũng không đồng tình hắn, “Ngươi biết rất rõ tỷ tỷ quanh năm suốt tháng không ra cửa vài lần, vốn cũng không có gì tiêu khiển, chỉ ngóng trông người trong nhà đến sinh nhật có thể nhìn xem náo nhiệt một chút, ngươi còn cố tình muốn hủy bỏ.”
Ninh Vân Đình trong lòng ủy khuất muốn chết, “Ta còn không phải là vì danh dự nàng suy nghĩ…”
“Nói hay ghê!” Ninh Vân Tấn hướng hắn thè lưỡi, “Đừng cho là ta không biết, các ngươi là muốn uống rượu, không dám ở trong phủ nháo. Thời điểm xem tuồng vị trí nam nữ đều tách ra, làm sao đụng chạm đến tỷ tỷ!”
“Ngươi tên xú tiểu tử!” Ninh Vân Đình thẹn quá thành giận, nắm bắt mặt nhỏ béo của đệ đệ uy hiếp nói, “Có phải hay không muốn để ta đem ngươi đuổi về đi, thật không biết phụ thân nghĩ sao, cư nhiên cho ngươi đi theo.”
“Ta cũng tặng lễ cho ngươi, chẳng lẽ ngay một bữa cơm cũng không thể ăn!! Đại ca ngươi cũng không được quá keo kiệt!” Ninh Vân Tấn giãy dụa đẩy ra ma trảo của hắn, kẻ ngày gần đây cưỡi ngựa có tiến bộ, lực tay cũng phát ra lớn hơn, nhéo mặt đau quá.
“Đại ca, ngươi xong rồi, chờ cho ta. Ta hôm nay chính là mang theo nhiệm vụ phụ thân công đạo tới!”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?” Ninh Vân Đình tò mò hỏi.
“Cứ không nói cho ngươi!”
Giữa lúc hai huynh đệ cười đùa xe ngựa cũng dừng ở một tòa tửu lâu tên là Nghênh Tân lâu, hai người một trước một sau xuống xe.
Ninh Vân Đình sắc mặt không tốt lắm, ánh mắt nhìn tiểu đệ luôn luôn vài phần hồ nghi, không biết nhiệm vụ hắn nói là gì!
Ninh Vân Tấn lại tựa như người không có việc gì bưng khuôn mặt nhỏ, nhìn như là quý công tử tôn quý bức người, đáng tiếc trên mặt bị nhéo ra hai mạt hồng ngân làm cho hắn nhìn thêm đáng yêu.
Nghênh Tân lâu là tòa tửu lâu nổi danh nhất kinh thành, tổng cộng có ba tầng, lầu một là đại sảnh, lầu hai đều là nhã gian, lầu ba thì lại cần dự tính mới có thể sử dung, chuyên môn tiếp đãi khách nhân tôn quý, người bình thường còn đặt tiệc ở đó không được.
Văn Chân hôm nay ở trong cung ở đến có chút nhàm chán, liền dẫn người ra cung, ở trên đường sau khi dạo một vòng, muốn một nhã gian ở lầu hai nghỉ ngơi.
Từ sau khi diệt trừ Phu Mông Trác Minh, hắn cũng không bao giờ cần giống như trước lo lắng đề phòng, bắt đầu đối với thế giới ngoài cung nổi lên tò mò, thường xuyên bớt thời gian ra cung nhìn xem dân sinh kinh thành.
Một bên uống trà, hắn một bên quan sát xe ngựa người đi đường lui tới trên đường, lúc này vừa vặn là cuối giờ Thân, sắp đến thời gian dùng bữa, xe ngựa hướng tới tửu lâu dần gia tăng.
Thấy trên xe ngựa xuống một tiểu bàng hài, Văn Chân trên mặt dẫn theo vài phần nghiền ngẫm, “Lý Đức Minh, ngươi nhìn oa nhi kia là lão nhị Ninh gia đi? Hắn làm sao chạy đến nơi đây.”
Lý Đức Minh nhìn liếc một cái, trả lời, “Xe ngựa kia là Ninh gia, thiếu niên lớn hơn chỉ sợ là Đại công tử Ninh gia.”
Văn Chân nhìn tiểu bàng hài bắt hai tay, vô cùng có bộ dáng hướng tửu lâu đi, khóe miệng mang theo vài phần ý cười.
Nghênh Tân lâu trang trí vô cùng khí phái, cửa gỗ lấy đỏ thẫm làm chủ thế, trên cạnh cửa là một vài bức tranh khắc hoa ngụ ý cát tường, dùng vân trang trí nối liền phức tạp. Vân trang trí dùng sắc tươi diễm lớn mật, cửa gỗ khắc hoa cùng khắc hoa trên cạnh cửa đều lá vàng diện tích lớn tiến hành trang trí, chẳng những vô cùng đoạt mắt, hơn nữa có loại cảm giác xa hoa.
Ở trước cửa chính Nghênh Tân lâu, một loạt tiểu nhị mặc chỉnh tề đứng ở cửa mà nghênh đón, bất quá bọn hắn bình thường chỉ phụ trách phục vụ đại sảnh, như khách nhân dự định sương phòng lầu hai trở lên tự nhiên có người đặc biệt phục vụ.
Người bình thường rất ít nhìn thấy trang hoàng lớn mật lại làm màu như thế, dù sao quan gia cùng người nhà giàu sẽ ngại quá mức lòe loẹt, người bình thường lại không có tiền trang hoàng như thế, lần đầu tiên đến nơi đây khách nhân trước vào cửa đều đã cẩn thận đánh giá một phen, nhưng Ninh Vân Tấn lại chỉ là mang vẻ kiêu ngạo, đôi mắt trước trang trí xa hoa mắt không liếc xéo – hắn trước kia đến nơi này không biết ăn bao nhiêu lần yến hội, tự nhiên không có một chút lòng hiếu kỳ.
Ninh Vân Tấn cầm lời hỏi, “Đặt lầu mấy?”
“Nhã gian lớn nhất lầu hai.” Ninh Vân Đình sờ sờ mũi đi nhanh hai bước cùng hắn đi song song, chung quy cảm thấy mùi vị kia có chút không đúng, mình ngược lại như là người hầu đệ đệ.
Nhìn một lớn một nhỏ đi vào tửu lâu, Văn Chân đối với Lý Đức Minh ra một ánh mắt, “Đi để cho ngươi hỏi thăm nhìn xem, hai tiểu tử Ninh gia này đến đây làm chi!”
Cạnh cửa lập tức có một thị vệ xoay người rời đi!
Ninh Vân Đình vẫn là đầu tiên tiến vào nơi này, luôn luôn cảm giác như mắt không đủ dùng. Ninh gia mặc dù có tiền nhưng cũng không nuông chiều con cháu, hắn trước kia cũng chưa từng ở nơi dạng này ăn cơm, yến hội hôm nay cũng là hắn sau khi báo nhân số, đem bái thiếp Ninh Kính Hiền trực tiếp đặt.
Hắn vừa đi vừa hiếm lạ đánh giá, vì nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, lúc lên lầu còn bị vấp lảo đảo một cái, nếu không phải Ninh Vân Tấn kéo hắn một phen, sẽ đầu rạp xuống đất.
Bị một lần kinh hách như thế, Ninh Vân Đình lập tức thành thật, bày trở về bộ dáng Đại thiếu gia Ninh phủ, vừa đi vừa cảm thán nói, “Đèn này nhìn thật đẹp nha, gắn ở trên đỉnh vừa đẹp vừa sáng, nếu chúng ta có thể trang trí thì tốt rồi!”
“Nghĩ đẹp quá! Cái đó giá bao nhiêu bạc nha, thứ này bảo dưỡng rất phiền toái, còn lại khó rửa, phụ thân mới sẽ không đáp ứng làm thứ đồ tệ này.” Ninh Vân Tấn không lưu tình chút nào mà đả kích hắn.
“Cũng không phải lấy bạc của ngươi, ngươi này tiểu keo kiệt!” Ninh Vân Đinh phun tào nói.
Ninh Vân Tấn nghiêm trang nói, “Phải tăng thu giảm chi hiểu không! Thứ này hào nhoáng bên ngoài. Tự ngươi đếm đếm một ngọn đèn phải mất bao nhiêu thủy tinh, nếu chỉ vì sáng một chút, còn nhiều biện pháp mà, mất nhiều tiền như vậy căn bản không đáng.”
Đèn thủy tinh ngoạn ý này là gần đây mới từ công nghệ chỗ người nước ngoài truyền đến, nhưng đầu năm nay cũng không có người tạo ra thủy tinh, dùng đều là thủy tinh thiên nhiên. Cho dù thủy tinh so ra kém giá ngọc khí, nhưng giá chế tạo một ngọn đèn cũng là quý đến hù chết người, Ninh Kính Hiền nếu đem ngoạn ý này bố trí ở nhà, quay đầu sẽ bị người vạch tội một tấu chương.
“Biện pháp, ngươi lại có biện pháp gì.” Ninh Vân tấn hận đến nghiến răng ngứa lợi vươn tay túm túm bím tóc gió xoáy của hắn.
“Xú đại ca mau buông tay, không được làm loạn kiểu tóc của ta!” Ninh Vân Tấn một chưởng đẩy hắn ra, “Ta mới không nói cho ngươi đâu!”
Hai người cười đùa đi vào phòng nhã gian Ninh Vân Đình đặt, nhã gian kia ở tận cùng bên trong hành lang, bày thả bốn bàn tiệc như cũ có vẻ trống trải, bên cạnh còn lắp đặt một vòng ghế ngồi để uống trà nói chuyện phiếm, đã có chút cảm giác ghế lô hiện đại xa hoa.
Thư viện Bạch Lộc buổi chiều cuối giờ Thân mới tan học, chạy tới bên đây còn cần chút thời gian. Ninh Vân Đình thì chú ý để Ninh Vân Tấn ngồi xong, khẩn trương hề hề mà dặn dò hắn không thể ở trên tửu yến quấy rối, hại mình ở trước mặt các bạn học ném mất mặt mũi.
Ninh Vân Tấn đối với dặn dò của hắn mắt điếc tai ngơ, tự bản thân nhìn chọn mấy điểm tâm thử hương vị.
Tiểu nhị phục vụ nhã gian này vì hai người pha cho mỗi người một chén trà, động tác thuần thục mà nhẹ nhàng, sau khi đặt chén trà thì lặng yên không tiếng động mà thối lui một bên.
Tiểu nhị nhã gian phục sức rõ ràng so với tiểu nhị dưới lầu mặc tốt hơn, trên người là quần áo vải bông thượng đẳng màu xanh, mỗi người tướng mạo thanh tú, tuổi tác đều ở bộ dáng mười lăm mười sáu, so với nhi tử nhà bình thường cũng có thể diện.
Về phần lầu ba này thì mấy tiểu nhị lại càng ghê gớm, chẳng những diện mạo xuất chúng biết ăn nói, còn có một tay tài nghệ giỏi, được xưng có thể làm khách nhân có phục vụ thoải mái nhất. Ninh Vân Tấn trước kia còn không cảm thấy được, bây giờ trở về nhớ tới, Nghênh Tân lâu này trong phục vụ đạt vượt mức quy định, làm hắn có chút hoài nghi lão bản này sẽ không cũng là xuyên qua đến đây đi!
Hắn miên man suy nghĩ, đột nhiên ngoài nhã gian có người gõ cửa. Ninh Vân Đình hướng tiểu nhị gật đầu, mở cửa ra, một nam tử một thân y phục bình thường màu xanh đứng ở bên ngoài.
“Ninh Nhị công tử, lão gia nhà ta nói cùng ngươi quen biết, tức là dữu duyên ở Nghênh Tân lâu lại gặp gỡ, muốn mời ngươi qua nhã gian cách vách ôn chuyện.”
Ninh Vân Tấn chớp mắt một cái, “Lão gia nhà ngươi là ai, ta nhận thức sao?”
Nam tử biểu tình quái dị mà nhìn Ninh Vân Tấn nói, “Lão gia nhà ta nói là di phu ngươi…”
“À, vậy ngược lại nhất định đến bái kiến!” Ninh Vân Tấn vội vàng đứng lên, thuận tay níu Ninh Vân Đình thần tình nghi vấn, cùng nhau hướng cửa đi đến.
Nam tử kia vội vàng ngăn lại hai người, “Lão gia nhà ta chỉ mời một mình Ninh gia Nhị công tử.” Hai chữ cuối cùng hắn đọc đặc biệt nhấn.
Ninh Vân Tấn thần tình khó hiểu mà nhìn hắn, “Đã là di phu ta, tự nhiên cũng là di phu ca ca ta, hai huynh đệ ta đương nhiên phải cùng đi bái kiến trưởng bối.”
Nam tử không biết nên làm sao khuyên can, đành phải nhìn hắn kéo Ninh Vân Đình đi vào nhã gian cách vách.
Ninh Vân Đình đầu tiên nhìn thấy chính là Lý Đức Minh ngăn ở cạnh cửa, cho dù mặc y phục bình thường, khí chất Thái giám vẫn là rất nhận rõ. Phải biết rằng vương phủ bình thường cũng không thể sắp xếp Thái giám, hắn mặc dù một người thành thật, nhưng cũng không ngốc, ở trong lòng đem tỷ muội xuất giá của mẫu thân dạo qua một vòng, lập tức đã nghĩ tới người nổi danh nhất kia.
Miệng đen, đây không phải di phu, là Hoàng thượng đó!
Ninh Vân Đình chỉ cảm thấy tâm can nhỏ run lên ba cái, tiếp theo thì thấy được một màn càng làm cho hắn đầu choáng mắt hoa, đệ đệ to gan lớn mặt kia của mình cư nhiên hành qua lễ sau đó đã bắt đầu chen vào nói đùa vung động tác nói hưu nói vượn!
“Di phu, hôm nay ngài thật đúng là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, so trước đó vài ngày càng nét mặt tỏa sáng một chút. Hôm nay thật sự là đúng lúc, nếu không phải sinh nhật đại ca của ta, còn gặp không được ngài!”
Vừa nói Ninh Vân tấn đạp đạp chạy đến bên người Ninh Vân Đình ngốc đứng ở cửa, một tay bắt lấy hắn túm tới trước mặt Văn Chân, “Đây là ca ca ta, ngài gặp qua chưa? Ca ca ngốc, còn không nhanh cho di phu thỉnh an. Thật là một ngốc tử.”
Ninh Vân Đình nhìn Hoàng thượng biểu tình tựa tiếu phi tiếu, nội tâm nhịn không được hét rầm lên, Tiểu nhị, ngươi đây là muốn làm gì, Hoàng hậu chính là vừa mới băng hà, ngươi còn khen Hoàng thượng nét mặt ửng sáng…Phụ thân, ta rất xin lỗi ngươi, rất xin lỗi Ninh gia, cư nhiên không quản được Tiểu nhị, hu hu