Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Vân Tấn được Ninh Kính Hiền ôm đến chỗ Văn Chân, lúc này hắn đã hơi chút điều chỉnh tốt tâm tình của mình, bắt đầu đánh giá xung quanh. Khi bọn họ tới gần Văn Chân, trên mặt lão Vu và lão Hồ đều mang một vẻ mặt kinh kịch như chọc cười hài đồng, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Có Ninh Kính Hiền và đám người kia hộ vệ, hai người bọn họ thuận lợi tiến vào trong thành Hàng Châu. Lần nữa ở trong phủ Hàng Châu chuẩn bị cho, Ninh Vân Tấn có một loại cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ, chẳng qua mười ngày ngắn ngủi mà thôi, ở trong bất tri bất giác cũng đã cải biến rất nhiều.
Hồng Minh vẫn luôn ở đây, bất quá Văn Chân mất tích làm cho hắn vô cùng lo âu, hắn nào đâu biết phương pháp giải tỏa áp lực chính xác, thời điểm trong lòng khó chịu chỉ có thể lấy người xung quanh trút. Hắn thân là Thái tử thân phận cao quý, bọn hạ nhân này kêu khổ thấu trời, hoàn hảo không thể trêu vào thì chung quy còn có thể trốn mất, rất nhanh người quanh hắn trừ bỏ người không thể không hầu hạ, thì không còn người ở.
Thời điểm này hắn tuổi còn nhỏ, không thể tưởng tượng được chuyện nảy tình hình phức tạp, chỉ là một hài tử đối với phụ thân có nhụ mộ chi tình mà thôi, sau khi nghe được bọn hạ nhân thông báo Hoàng thượng trở về, Hồng Minh cao hứng đến không chú ý lễ nghi, cả người nhảy dựng lên, ba bước cũng chỉ hai bước hướng cửa trước phóng đi chuẩn bị nghênh đón.
Khi Văn Chân lại nhìn thấy nhi tử trong lòng cũng có vài phần cảm khái, thấy hắn hai mắt đỏ bừng đứng ở cạnh cửa si ngốc nhìn mình, vì như thế trong chớp mắt Văn Chân còn tưởng rằng Thái tử sẽ nhào đến trước mặt mình khóc hô “Phụ hoàng, phụ hoàng.”
Bất quá cảnh tượng như vậy tóm lại chính là hắn dựa vào bộ dáng lúc trước của người nào đó phán đoán mà thôi, Thái tử tuổi tuy nhỏ, nhưng thuở nhỏ ở trong hoàng cung lớn lên hài tử nào không phải là nhân tinh, hắn rất nhanh thu thập tốt tâm tình của mình, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà cứng nhắc, vững vàng xoạt xoạt mà đi trước vài bước đi đến trước mặt Văn Chân, quy củ mà hành một lễ.
“Cung nghênh phụ hoàng. Ngài bình an vô sự thật sự là quá tốt.”
“Dậy đi.” Văn Chân nhìn Thái tử quy củ đến bới không ra chút tật xấu lễ nghi, vừa lòng mà cho hắn một ánh mắt cổ vũ.
Mặc dù trong lòng đối với cử chỉ của Thái tử hết sức hài lòng, nhưng khi nhìn thấy vạt áo dưới của Ninh Kính Hiền bị Ninh Vân Tấn biến thành nhiều nếp nhăn, thì đáy lòng hắn lại không biết vì sao có vài phần thất lạc nói không nên lời.
Đối với hành lễ của phụ tử Ninh gia, Thái tử biểu tình lãnh đạm rồi lại không chút nào chịu thất lễ, sau đó yên lặng thối lui đến bên cạnh người Văn Chân.
Ninh Vân Tấn trong lòng vui vẻ, hôm nay chính là lần đầu tiên Thái tử đệ đệ không trừng mắt lạnh với mình, một bộ biểu tình rối rắm kia nhìn cư nhiên còn có vài phần đáng yêu.
Hắn nào biết đâu rằng trong lòng Hồng Minh phiền não, cư nhiên bị người mình ghét nhất cứu một mạng, việc này đối với Thái tử mà nói quả thật là thiên đại sỉ nhục, chỉ cần nghĩ đến là khiến cho Hồng Minh ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng mà đối phương đã cứu phụ hoàng và mình, nếu không tâm có cảm kích, còn căm tức đối phương, lại tựa hồ quá mức lấy oán trả ơn, sẽ làm mình mất đạo nghĩa, bởi vậy Hồng Minh thiếu niên nho nhỏ này trong lòng thật sự là phiền não vô cùng.
Hoàn hảo thời gian kế tiếp Hồng Mình và Ninh Vân Tấn gặp mặt dần giảm bớt, bởi vì Văn Chân bắt đầu công việc bận rộn lên, không rảnh đem hai người mang theo bên người khảo giáo, làm Thái tử sau khi tự giác mà đợi ở bên người Văn Chân, hai người đã tự nhiên mà tách ra.
Giang Nam hiện giờ chính là một lỗ thủng lớn, nơi nơi ngập nước vỡ đê không nói, cho dù là đê này còn ở tại chỗ, vậy cũng sắp trong ngoài giống nhau. Bên ngoài các thành lớn tụ tập nạn dân càng ngày càng nhiều, bởi vì vấn đề thức ăn dẫn phát phát sinh liên tiếp vấn đề xã hội, thế cục như thế muốn nhanh chóng ổn định lại tự nhiên cần hao phí hết sức tâm huyết, Văn Chân tự mình chăm sóc không tốt cho mình còn là thương bệnh, bắt đầu tọa trấn Hàng Châu tiến hành các mục an bài.
Hiện giờ giúp nạn thiên tai mới là việc cấp bách chuyện quan trọng đầu tiên, xét xử với bọn quan viên tham ô không làm tròn trách nhiệm đều phải trước hoãn chậm lại, dù sao ổn định mới là chuyện quan trọng, đem những người này toàn bộ bắt giữ, còn đâu người hiểu rõ tình huống địa phương mà đến làm việc.
Văn Chân tạm thời dọn ra không ra tay tới thu thập đám sâu mọt tạo thành hết thảy này, bèn rõ ràng hạ lệnh trong lần cứu tế này biểu hiện người tài, ngày sau có thể lập công chuộc tội.
Sau khi có những lời này của hắn, đám quan viên Chiết Giang ôm ít nhất là tử tội cũng tránh cho có suy nghĩ, từ sớm đã giống như chim sợ cành cong, cư nhiên đột nhiên mạnh mẽ nổi lên một phen.
Ba tên thợ giày thối còn có thể hơn một Gia Cát Lượng mà, ở dưới trí kế bách xuất của một đám người vốn là láu cá, cư nhiên trong thời gian ngắn nhất đã đem giá lương dần dần bình ức xuống, ở trước các nơi cửa thành nhân sĩ bố thí cháo thiện tâm dần dần nhiều hơn, lương thực trăm thạch ngàn thạch giúp nạn thiên tai cũng ra roi thúc ngựa chuyển đến.
Đợi cho đoàn người Văn Chân rời đi Giang Nam khi trở lại kinh thành, tình huống Giang Nam đã không sai biệt lắm ổn định xuống, tuy rằng chỗ bị ngập nhất thời hồi lâu vẫn không có biện pháp khôi phục, nhưng mực nước đã dần dần mà bắt đầu giảm xuống. Văn Chân ban bố bố cáo tỉnh Chiết Giang miễn thuế hai năm, những nạn dân không có đi cùng nhau, cảm kích hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, có một số người đã bắt đầu trở về nhà của mình, muốn thử xem xem có thể hay không vãn hồi một chút tổn thất, chỉ cần sống qua một năm này, ngày này sang năm thì sẽ không khổ như vậy nữa.
Trên đường về kinh cảm xúc của Văn Chân có chút xuống, dựa theo chủ tâm của hắn là muốn người việc được không đủ bại sự có thừa này tất cả đều hoàn toàn bắt, nhưng mà sự thật tàn khốc lại xảy ra trước mắt, hương thân sĩ tộc Giang Nam thế lực cường đại mặc dù sợ hoàng quyền, nhưng bọn họ trộn vào nhau thế lực phía sau cũng có dũng khí chống đỡ triều đình.
Bởi vì quy định kho chứa bại hoại, trong kho quan phủ căn bản không có bao nhiêu lương thực, tuyệt đại bộ phận lương thực đều nắm ở trên tay đại địa chủ và sĩ tộc, muốn bọn họ nghe theo cầm lương thực trên tay ra giúp đỡ nạn thiên tai, bình ổn giá lương quả thật như cắt thịt bọn họ, tuy rằng bởi vì thánh giá ở Hàng Châu, bọn họ vì lưu lại ấn tượng tốt với Hoàng đế, vài nhà mấy hộ thu thập chút nhỏ gạo phát cháo bố thí cho nạn dân, nhưng đây chẳng qua là xuất phát từ lấy lòng Hoàng thượng, cùng với lo lắng dân loạn mà thôi.
Khi Văn Chân đem mấy đại địa chủ đi đầu triệu tập lại với nhau yêu cầu bọn họ mở kho phát lương, từ sau khi quan phủ tiếp tế bằng ngân lượng của bọn họ, những người này đã đông cứng thành một đoàn, kiên quyết không chịu tuân mệnh, làm cho Văn Chân chỉ có thể lại bắt đầu dùng quan viên địa phương quen thuộc tính cách của những người này, tức giận đến hắn cùng ngày thiếu chút nữa không ăn nổi bữa tối.
Trên đường trở về Văn Chân rốt cuộc vô tâm lưu lại ở những thứ khác, dọc theo đường đi càng không ngừng truyền cho đòi Thị Kỳ Như Hải và mấy quan viên đi theo khác nghiên cứu cải cách quy định kho chứa, chỉnh đốn lại trị, Hồng Minh bị bao phủ ở trong cảm xúc thất vọng – hắn đang ngóng trông có thể ở ngoài cung chơi nhiều hơn chút lát, lần đầu tiên Nam tuần của Văn Chân vội vàng chấm dứt.
Ninh Vân Tấn khi trở lại phủ đã được quan tâm mức độ thật nhiều, hắn khi ra ngoài vẫn là bộ dáng múp míp trắng nõn, xuất môn dạo qua một vòng trở về ngay cả cằm cũng nhọn, hoàn toàn thoát ly giới hơi béo, hình thể biến thành cùng tiểu hài tử cùng tuổi không khác lắm.
Ninh lão thái thái vừa nhìn thấy hắn, đã đem Ninh Vân Tấn ôm vào trong ngực, miệng nói, “Tôn nhi ngoan của ta, cháu đã chịu khổ.”
Ninh Xảo Hân thì lại kéo tay trái Ninh Vân Tấn, một tay càng không ngừng lau nước mắt, “Làm sao gầy nhiều như thế, nghe nói ngươi còn ở bên ngoài ăn khổ nhiều ngày, đã trở lại nên hảo hảo bồi bồ.”
“Đúng, là phải bồi bồi.” Ninh lão thái thái quay đầu phân phó nói với An Bình Bội Hoa, “Lát nữa để cho trù phòng mỗi ngày đưa đến cho chỗ Nhị tiểu tử một bát canh gà nhân sâm, từ trong phân lệ của ta trừ.”
Bội Hoa lại thật ra cảm thấy sau khi Tiểu nhị này gầy đúng là xinh đẹp hơn, nhưng nàng cũng không phải ngốc tử, lúc mọi người cả nhà dùng biểu tình ‘Hài tử này thật sự là gặp nhiều khổ, gầy đến độ so sánh với người tàn tật’ vừa yêu vừa xót nhìn Ninh Vân Tấn, nàng làm sao nhiều chuyện.
Chỉ thấy nàng vung khăn, cười uyển chuyển nói, “Sao có thể trừ phân lệ của lão thái thái ngài chứ, đương nhiên phải chuyển từ trong công trướng. Nghe nói Tiểu nhị lần này chính là đại danh tiếng đó, là đại công thần cứu Hoàng thượng và Thái tử.”
“Ta nhớ ra chỗ ta còn có một gốc sâm già thượng phẩm cứ cầm cho Tiểu nhị đi!” Ninh lão thái thái nói xong, yêu thương mà sờ sờ đầu của hắn, hỏi nói, “Có từng bị thương không?”
Thấy tỷ tỷ cũng dùng ánh mắt thân thiết đang nhìn mình, Ninh Vân Tấn vội vàng lắc đầu nói, “Ta cũng không bị thương.”
Được nữ quyến trong nhà một phen yêu thương che chở xong, cuối cùng sau khi Ninh Kính Hiền hồi phủ, hắn mới từ trong quan tâm yêu thương ngọt ngào giải thoát.
Trong lòng Ninh Vân Tấn thật sự là dở khóc dở cười, nhưng đáy lòng lại ấm áp dào dạt. Hắn trộm mà ở trên người mình nhéo một phen, khi mặc quần áo không thấy, nhưng bóp ra thịt cũng còn rất nhiều, nhưng một bộ biểu tình của người trong nhà kia, làm cho hắn thật sự không dám nói ra chân tướng biến gầy.
Cũng không biết có phải hay không bởi vì tâm tình thay đổi, hay là nguyên nhân khác, sau khi đến Gia Hưng công lực của Ninh Vân Tấn dùng tốc độ cực nhanh tăng lên, khi bọn họ từ Hàng Châu rời đi, Ninh Vân Tấn đã sắp hoàn thành về rèn luyện xương cốt, khung xương nhỏ đi không ít. Nói cách khác, tuy rằng hắn thoạt nhìn gầy, trên thực tế thịt thịt trên người vẫn là rất nhiều.
Gốc sâm già kia của lão thái thái rốt cuộc không dùng, cùng đi theo Ninh Kính Hiền còn có một Thái giám truyền chỉ, phía sau hắn còn đi theo hai cái rương gấm vàng lớn. Văn Chân ban thưởng nhân sâm, hồng sâm, một rương thuốc Đông y đông trùng hạ thảo vân vân, còn có hai trăm kim nguyên bảo, ngọc trai phương Đông, bảo thạch và mười bộ ngọc khí.
Thái giám truyền chỉ kia là người quen của Ninh Kính Hiền, chính là Hoàng Cẩm. Hắn sau khi đọc xong thánh chỉ, xoa xoa mồ hôi cả người, hâm mộ mà chúc mừng nói, “Chúc mừng Ninh đại nhân, Nhị công tử nhà ngài đúng là đã sắp lọt vào mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng nói, dược này là cho Nhị công tử bổ thân thể, rương nhỏ khác là ban cho Nhị công tử chơi đùa, lát nữa còn có tặng phẩm chính thức tới.”
“Nhi tử nhà ta bất hảo, nhận được ưu ái của Hoàng thượng, thật sự là thụ chi hữu quý (nhận mà thẹn).” Ninh Kính Hiền khiếm tốn nói, đem nhi tử đối diện rương bảo bối kia mà hai mắt sáng lên tóm đến bên người.
“Tiểu công tử trí tuệ, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng.” Hoàng Cẩm che miệng cười, trong lòng cũng là thật sự cảm khái. Phải biết rằng Hoàng thượng chính là vừa mới hồi cung đã tự mình nghĩ ý chỉ, để cho người đem mấy thứ này thu thập ra trước đưa đến Ninh phủ.
Phải biết rằng Nhị công tử Ninh gia chính là thoáng cái cứu Hoàng đế và Thái tử, thu tước vị và các loại ban cho là khẳng định không thiếu được, bất quá cái này phải tìm Lễ bộ thương nghị định điều lệ cụ thể, cần một chút thời gian, nhưng mà không nghĩ tới Hoàng thượng ngay cả chút công phu này cũng không muốn chờ, trước ban thưởng một đám thưởng xuống, có thể thấy được ngày sau Ninh nhị công tử này thánh quyến nồng hậu.
Ninh Kính Hiền cho Hoàng Cẩm và người nâng đồ một phong lì xì, chờ hắn quay người trở về phát hiện Ninh Vân Tấn đã chúi vào trong rương tiền kia cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
Ninh Vân Tấn tay trái cầm nguyên bảo nhỏ, tay phải cầm một đống ngọc trai phương Đông, đối diện hắn nhếch miệng cười, hưng phấn mà nói, “Phụ thân, đồ này cư nhiên đều không có kí hiệu nội tạo, Hoàng thượng thật đúng là thức thời mà!”
“Nhìn bộ dáng không tiền đồ của con kìa, trong nhà lẽ nào thiếu con ăn mặc.” Ninh Kính Hiền nhịn không được ở trên đầu của hắn gõ một cái, trong lòng lại nhịn không được nói thầm, Hoàng thượng này thật đúng là hiểu biết tính cách của Tiểu nhị, thà rằng mấy phần thưởng hào nhoáng bên người còn hơi vật báu nội tạo trân quý chỉ có thể cống phẩm, ngược lại không bằng mấy vật nhỏ này khiến cho tiểu nhi yêu thích.