Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Vân Tấn là một tiểu hài tử có thân thể khỏe mạnh, vào kiểu thời tiết cuối hạ đầu thu này bị các loại đại bổ thang ngày ngày hầu hạ, cho dù hắn hiện tại thân thể tố chất mặc dù tốt, cũng là đền bù quá mức.
Hắn tự mình biết chảy máu mũi là bởi vì sao, nhưng mà Hồng Minh lại không biết nha!
Tiểu Thái tử chỉ thấy hắn bụm mặt, vùng mày tinh xảo cau thành một nắm, nhìn qua bộ dáng tựa hồ rất thống khổ, chỉ khi mình bị hắn đẩy ra mới biết điều gì xảy ra. Hôm nay khi ra cung, Cao Khả bọn chúng nghiêm túc phân tích qua cho mình, phụ hoàng hẳn là hài lòng nhìn thấy mình cùng tiểu tử này kết giao, nhưng mà lần này chỉ sợ mình phải làm hỏng!
Ninh Vân Tấn ngửa đầu kiên quyết không lên tiếng, chuyện mất mặt như thế sao có thể để Thái tử biết, cho hắn biết chân tướng còn không biết tiểu tử này sẽ cười nhạo mình như thế nào.
Đợi sau khi cảm thấy khoang mũi không ngứa nữa, hắn mới thả tay xuống, vung tùy ý, giả vờ làm ra một bộ bộ dáng hào khí, “Không có việc gì! Nào có chuyện gì chứ.”
Hắn có thể không có việc gì tự nhiên là tốt nhất, nhưng hàng động vẩy này của Ninh Vân Tấn lại như chọc vào cái sọt, mấy giọt máu cư nhiên vô tư mà bắn vào trước ngực Hồng Minh, thậm chí có một giọt đem kim long trên bào phục Thái tử nhuộm thành mắt đỏ.
Hồng Minh vừa thấy khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên, chỉ vào Ninh Vân Tấn, cả giận nói, “Ngươi…!!”
Ninh Vân Tấn vội vàng xin lỗi, “Thái tử điện hạ thỉnh chuộc tội, thảo dân không phải cố ý đâu!”
Đáng tiếc biểu cảm kia thiếu vẻ thành kính, thỉnh tội hơi có vẻ tùy tiện ngược lại khiến Hồng Minh càng thêm tức giận, trong lòng nhận định hắn là mượn cơ hội trả thù mình. Chỉ thấy Tiểu Thái tử hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Ninh Vân Tấn một cái, tay áo vung xoay người liền rời viện.
Vì thế hai huynh đệ song bào thai lại tan rã trong không vui!
Ninh Vân Tấn cũng không đem lần xung đột này để ở trong lòng, hắn hiện tại mới không sợ đắc tội Thái tử đâu!
Trở về phủ Ninh Vân Tấn đầu tiên là hướng nãi nãi cùng tỷ tỷ làm nũng, nghiêm trọng nói rõ thân thể mình hiện tại rất tốt, căn bản không cần canh bổ hầu hạ, lại muốn bổ cứu đã xảy ra chuyện gì! Tiếp đó là trở lại phòng mình, ôm sổ sách nhếch miệng đếm bạc.
Hắn hôm nay thật sự là kiếm được đầy chậu đầy bát, sản phẩm trong điếm đến xế chiều đã bắt đứt hàng, thẻ hội viên yêu cầu tiêu phí hơn năm trăm lượng bạc mới có thể cho phát, nhưng điều kiện như thế cư nhiên trong vòng một ngày đã phát ra ngoài gần trăm thẻ, có thể thấy được đám đại lão gia trong kinh thành này sức tiêu phí lớn.
Tinh dầu hoa hồng trắng đẹp dưỡng ẩm hiệu quả là dễ thấy, mình ở trong mấy sản phẩm bảo vệ da kia tuy rằng trộn rất ít, nhưng so với công ty mỹ phẩm đời sau phúc hậu hơn nhiều, ít nhất là tinh dầu hàng thật giá thật, hơn nữa hắn là kem với phấn so với dầu bôi hiện tại mấy người đó vẽ loạn là nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều, sử dụng cũng thuận tiện, không lo không có nguồn tiêu thụ.
Có phương pháp kiếm tiền ổn định, áp lực trong lòng Ninh Vân Tấn giảm dần, hắn là cái loại thích tích góp tiền, nhưng là người càng ưa thích tiêu tiền như nước, đặc biệt thích vung tiền như rác, trước kia khi tình hình kinh tế eo hẹp khiến hắn rất không cảm giác an toàn!
Ninh Kính Hiền ở nha môn nghe nói nhi tử và Thái tử cùng nhau không đến một khắc, hai người đã tan rã trong không vui, mặc dù biết với tiểu tính tình của tiểu tử này sẽ không ăn khổ, nhưng nghe Phúc Yên nói khi Thái tử mặt hắn đầy máu, trong lòng vẫn là có chút không yên lòng được, đặc biệt xin nghỉ hồi phủ.
Kết quả hắn vừa tiến vào phòng Ninh Vân Tấn, đã nhìn thấy tiểu tử này ôm bạc đang vù vù ngủ say, thật sự là khóc cười không được, đành phải lắc đầu lui ra ngoài.
Chuyện này sau khi trôi qua năm ngày, Ninh Vân Tấn lại khôi phục hình thức học tập đột nhiên bị Ninh Kính Hiền mang theo vào cung.
Ninh Vân Tấn vẫn cho rằng sau nam tuần có thể đem Văn Chân trở thành người qua đường, thẳng đến mình vào triều làm quan mới có thể gặp mặt một lần, không nghĩ tới cư nhiên nhanh như thế lại gặp mặt.
Trước khi tiến vào Càn Thanh cung diện thánh, hắn không biết không hiểu vì sao có chút khẩn trương, sát vào Ninh Kính Hiền nhỏ giọng hỏi, “Phụ thân, Hoàng thượng tuyên con yết kiến có chuyện gì vậy?”
Ninh Kính Hiền lắc đầu, hắn cũng không rõ lắm Hoàng thượng rốt cuộc muốn làm gì, phần thưởng Tiểu nhị cứu giá chậm chạp chưa xuống, lại đột nhiên bị gọi tới diện thánh, hắn quả thật đoán không ra câu chữ trong hồ lô muốn làm gì.
Văn Chân nhìn thân ảnh một lớn một nhỏ gần như kề sát, nhất là Ninh Vân Tấn bộ dáng thật cẩn thận cúi đầu mày thuận, nhẫn nại không nhịn được cau mày, lẽ nào trẫm có đáng sợ như vậy?
Ninh Vân Tấn đi theo phía sau Ninh Kính Hiền nghiêm túc khấu đầu, nhưng mà lại chậm chạp không đợi được âm thanh “Bình thân” kia, hắn có chút rối rắm chôn đầu nhỏ, ngón tay trộm gảy gạch vàng trên nền.
Động tác nhỏ của hắn tự nhiên bị Văn Chân nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cười thầm. Hắn cảm giác bầu không khí đã nổi lên đúng lúc, đột nhiên nghiêm túc mà lớn tiếng hỏi, “Ninh Vân Tấn, ngươi có hay không có gì gạt trẫm?!”
Lẽ nào hắn đã biết!
Ninh Vân Tấn đồng tử co rụt lại, tiểu tâm can sợ tới mức bùm bùm đập loạn. Bất quá rốt cuộc là kinh nghiệm phong phú, tư thế của hắn cư nhiên một tia cũng chưa loạn, ngược lại ngẩng đầu thần tình mờ mịt nhìn Văn Chân.
Hắn phen này biểu diễn chân thật đến cực điểm, thể hiện đầy đủ một tiểu hài tử năm tuổi bị mờ mịt và luống cuống khi không bị chất vấn, thần tình đôi mắt nhỏ càng là không tự giác mà liếc về phía Ninh Kính Hiền, một bộ bộ dáng muốn tìm phụ thân cầu cứu.
Nguyên bản thấy Ninh Vân Tấn trên mặt chẳng có mảy may chột dạ, Văn Chân liền không dự định trêu đùa hắn, dù sao hắn tin tưởng cứ tính hài tử này là tế thiên giả, cuối cùng vẫn chỉ có năm tuổi mà thôi, bị mình đột nhiên quát hỏi cuối cùng sẽ lộ ra chút dấu vết. Đợi cho nhìn thấy phản ứng của hắn đầu tiên không phải hướng mình xin lỗi, mà là nhìn phía Ninh Kính Hiền tìm kiếm an ủi và bảo hộ, trong lòng đột nhiên nổi lên khó chịu.
Mình cùng hắn đơn độc ở chung nhiều ngày như thế, chẳng lẽ còn sẽ lấy oán trả lơn đối đãi hắn hay sao! Cư nhiên sợ mình như thế.
Ninh Kính Hiền nào biết đầu rằng trong chớp mắt như thế, trong lòng Hoàng đế cũng đã cong cong loạn loạn tự, hắn chỉ là vỗ đầu nhỏ của Ninh Vân Tấn cùng nhau dập đầu, liên tục tạ lỗi nói, “Thỉnh Hoàng thượng xem tiểu nhi còn quá nhỏ, tha thứ hắn liều lĩnh. Hắn thật không phải là cố ý đắc tội Thái tử, vi thần đã hung hăng trách phạt qua hắn, thỉnh Hoàng thượng chuộc tội.”
Văn Chân nhướn mày, lẽ nào hai gia này tưởng rằng mình là để Thái tử trút giận mới gọi bọn hắn tiến cung! Hắn bí hiểm nói, “Chuyện bẩn y phục Thái tử trái lại cũng được, Ninh Tiểu nhị, ngươi thì không có gì nghĩ muốn cùng trẫm nói ra sao?”
Trong đầu Ninh Vân Tấn điên cuồng mà nghĩ mình đến tột cùng đã làm chuyện gì đắc tội Văn Chân, cố tình mờ ám vụng trộm quá nhiều, hắn nhất thời còn thật sự không nghĩ tới là chuyện gì lộ ra, lần này ánh mắt hắn nhìn Văn Chân là thật sự mờ mịt khó hiểu.
Văn Chân cũng không muốn quá mức ép buộc hắn, đành phải giải thích, “Ngày ấy thích khách trong nước võ công vô cùng cao thâm, cho dù cùng trẫm ở cùng ở trên đất đánh nhau cũng sẽ không rơi vào hạ phong, ngươi một tiểu đồng năm tuổi, đến tột cùng là làm sao tránh thoát cảm ứng của hắn, ám sát hắn?!”
Hóa ra bởi vì điểm ấy hỏng chuyện! Bệnh đa nghi cũng thật nặng.
Ninh Vân Tấn trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Văn Chân thốt ra lời này xong, hắn chỉ biết ý tứ thật sự kỳ thật là ngày đó bản thân Văn Chân cũng không cảm giác được mình tồn tại, khó trách sẽ nghi ngờ!
Hắn móc móc ngón tay của mình, vô tội nói, “Có thể không nói cho sư phụ không?”
“A~” Văn Chân kéo dài âm thanh, “Nếu là giải thích của ngươi có thể làm cho trẫm vừa lòng!”
Ninh Vân Tấn nặn ra âm thanh mềm nhẹ, giải thích, “Sư phụ lúc trước cho ta một quyển sách, mặt trên có chút pháp thuật nhỏ dễ làm, nhưng hắn không để ta dựa theo trên đó làm, nói ta quá nhỏ khống chế không tốt. Nhưng mà, ta nhìn thấy trên đó viết một cái gọi là liễm tức thuật rất dễ làm, liền học trộm. Ta muốn là trốn núp đi, có thể dọa đại ca nhảy dựng a, hắn rốt cuộc không có biện pháp phát hiện ta trước tiên.”
Liễm tức thuật Văn Chân cũng học qua, nghe đến đó mới trong nghi hoặc mà yên tâm, để cho hai gia Ninh gia rời đi. Bất quá cuối cùng hắn nói câu kia với Ninh Kính Hiền, gần đây không nên bừa bãi xuất môn, dẫn tới hai người bọn họ nghi hoặc không thôi.
May mắn rất nhanh câu đó này đã giải mở, trong mấy ngày kế tiếp, ban thưởng cho Ninh gia không ngừng. Đầu tiên là Ninh Đào Húc gia phong hàm Thiếu phó, tiếp theo là Ninh Kính Hiền rốt cuộc thăng quan, điều nhập Binh bộ nhậm Thượng thư, cuối cùng mới là Ninh Vân Tấn chính hắn một công thần chân chính được thưởng mười hòm châu báu, hai mươi đồ da lông tốt nhất, năm mươi cuộn tơ lụa các loại, cùng với ba tòa thôn trang ngoại ô kinh thành.
Mặc dù gia phong Ninh gia làm cho người ta đỏ mắt, bất quá người sáng suốt đều cảm thấy được Ninh gia lần này thiệt thòi.
Phụ tử Ninh gia đó là người Hoàng thượng nhất định phải dùng, lần này chẳng qua là tìm được cớ trước thời gian mà thôi, như vậy thoạt nhìn một công cứu giá chỉ có đổi lại chút vật chất châu báu thôn trang như thế, thật không có lời, cứ tính là đem tước vị trên người Ninh Vân Tấn đổi thành lợi ích thừa kế còn thực tế hơn.
Ninh Vân Tấn trong lòng tự nhiên cũng có chút khó chịu, Văn Chân cũng đem mạng hắn và Thái tử nhìn rất không đáng tiền đi! Bất quá hắn cũng không có biện pháp vào cung tìm Văn Chân lý luận, trừ bỏ chuyên tâm học tập ra, thời gian nhàn hạ tâm tư của hắn đều đặt ở trên chuyện đại tuyển của tỷ tỷ.
Đợi cho đại tuyển khiến kinh thành sôi trào hơn một tháng sắp chấm dứt, tất cả mọi người Ninh gia nhẹ nhàng thở ra, Ninh Xảo Hân được để lại bài tử trong cung, đây là cửa cuối cùng, cho dù sau đó bị xoát xuống tự động hôn phối cũng có thể tìm nhà tốt.
Đối với hôn sự của nữ nhi Ninh Kính Hiền vô cùng coi trọng, một đời Ninh gia này đã muốn quá mức bắt mắt, hắn cũng không dự định dùng hạnh phúc của Ninh Xảo Hân để đổi lấy tiền đồ của Ninh gia, bởi vậy cũng sớm nhìn con cháu mấy nhà, tuy rằng điều kiện trong nhà bọn hắn so ra kém Ninh gia, nhưng cũng đều là nhân gia đại hộ trong Kỳ, càng là nhân khẩu đơn giản, dường như thích hợp tính tình đơn thuần của nữ nhi.
Nhưng mà ngoài đoán trước của mọi người, Văn Chân cư nhiên một tờ thánh chỉ đem Ninh Xảo Hân chỉ hôn cho thế tử Lộc thân vương. Nhất thời toàn bộ kinh thành đã vì tin này mà oanh động, Ninh gia lại mở chốt một nhà tôn thất, điều này lại là triệt để nâng thân phận.
Thẳng đến bản thánh chỉ này đưa tới Ninh gia, Ninh Vân Tấn mới yên lòng, lần này hắn thật sự tin tưởng Văn Chân đối với mình là dụng tâm, là muốn thành tâm bồi dưỡng mình!